Trời nhiều mây nên hơi âm u.
Đổng Học Bân bị Hàn phu nhân gọi đến khu ký túc xá thị ủy.
Trong biệt thự số một, Hàn Tinh hôm nay ăn mặc có hơi khác, mặt không
trang điểm, thả tóc, trên người mặc bộ đồ rất bình thường, chân mang
giày thể thao, rất khác so với dáng vẻ lúc bình thường. Trong nhà chỉ có mình bà, sau khi Đổng Học Bân bước vào nhà liền cười bảo anh ngồi
xuống, “Chú hai Kiến Quốc của cháu tìm người áp chế, việc quốc bảo cơ
bản lắng xuống rồi, tiếp theo là tính chuyện trao đổi văn vật, giới
truyền thông cũng sẽ không đưa tin, cháu muốn khi nào về huyện cũng
được, có lẽ sẽ không có chuyện gì nữa”.
Đổng Học Bân rót cho bà cốc tra, “Cảm ơn bá mẫu đã lo lắng, chuyện bên
này cũng đã xong, cháu cũng đang định về huyện sớm một chút”.
Hàn Tinh hiền hậu đập đập tay hắn rồi cười nói: “Vậy thì để tối hẵng nói, đưa chìa khóa xe cháu cho ta”.
“Hả? Chìa khóa?” Đổng Học Bân ngờ vực thò tay vào túi lấy chìa khóa ra đưa cho bà.
“Bác tìm người thay biển xe cho cháu” Hàn phu nhân đón lấy chìa khóa
nói: “Cháu sau này chắc chắn sẽ thường xuyên về Bắc Kinh, vào Bắc Kinh
bị hạn chế nhiều, hôm qua bác đã điện thoại hẹn cho cháu một biển số,
đầu số Bắc Kinh 9999, ha ha, đợi lát bác kêu người lái xe đi, khoảng đến tối là có thể thay xong rồi” Nói xong, Hàn phu nhân liền gọi cuộc điện
thoại, hình như là kêu ai đó tới một chuyến.
Đổng Học Bân vui vẻ vội vàng cảm ơn, biển 9999 ư? Số này thật đẹp!
Huống chi hiện tại ở Bắc Kinh quay số hay gì đi nữa thì loại biển này cũng không có, không phải dùng tiền là có thể mua được.
Nhìn đồng hồ, Hàn phu nhân mỉm cười, “Hôm nay cục chính trị bá phụ cháu có cuộc họp, buổi tối có lẽ cũng không về ăn cơm, đi thôi, Tiểu Bân,
hôm nay cùng bác đi thể dục thẩm mỹ”.
Đổng Học Bân giờ mới hiểu vì sao hôm nay bà lại ăn vận như thế, “Ai ui, sức khỏe bác vừa khá lại, hay không cần đi…”
“Sinh mệnh là ở hoạt động, ha ha, bác sĩ cũng đề nghị bác nên hoạt động nhiều hơn nữa, không sao đâu”.
Đổng Học Bân nhìn khí sắc bà cũng tốt nên không nói gì nữa.
Ngoài biệt thự, một chiếc xe Audi đã đợi sẵn, một tài xế trên ba mươi
tuổi bước xuống mở cửa cho Hàn phu nhân. Đổng Học Bân biết người này có
lẽ không chỉ là một tài xế, nhìn dáng vẻ kia tám phần cũng là vệ sĩ, có
lẽ là của cục cảnh vệ trung ương. Nhìn xong, Đổng Học Bân liền mở cửa
ghế phụ chuẩn bị bước lên, ai ngờ Hàn phu nhân lại vẫy tay bảo hắn xuống ngồi ghế sau với bà, Đổng Học Bân cũng không dặt dè gì mà ngồi lên
ngay.
Tài xế mặt không tỏ thái độ gì nói: “Phu nhân, đi Viên Nguyệt?”
Hàn Tinh khẽ lắc đầu, “Bên đó người quen nhiều quá, hôm nay thư giãn một chút, đến chỗ nào ít người đi”.
Xe mở máy chạy về hướng đông.
Nửa tiếng sau, chiếc Audi dừng ở trước cửa một câu lạc bộ.
Đổng Học Bân cứ nghĩ sẽ đến một trung tâm thể dục thẩm mỹ nào đó, không ngờ lại đến một hội quán trang hoàng rất đẹp, kiến trúc mười tầng rất
phong cách. Cùng Hàn phu nhân bước vào tronng, không gian đại sảnh rộng
rãi, bên trong không chỉ có phòng ăn uống mà trên lầu còn có phòng
bowling, phòng tennis, phòng bi da, phòng nước nóng và trung tâm gym,
tầng trên cùng còn có phòng dạ hội, tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ.
Hàn phu nhân hẳn là rất ít đến nơi này, nên không có thẻ hội viên, Đổng Học Bân liền đến quầy tiếp tân làm thủ tục, nơi này thuộc chế độ hội
viên, không phải là hội viên cũng không phải không được tiếp đón, chỉ là có rất nhiều chỗ không thể vào được.
Làm thẻ xong, Đổng Học Bân và Hàn phu nhân vào thang máy.
“Đi lầu mấy ạ?” Hàn phu nhân cười nói: “Hai bác cháu ta đi đánh tennis nhé?”
Đổng Học Bân vội vàng nói: “Đừng, đừng, tennis phải vận động nhiều,
tuyệt đối không được, bác mà lại bị cao huyết áp thì cháu ăn nói với bá
phụ thế nào”.
Hàn phu nhân cười nói: “Đùa thôi, ha ha, già rồi, bây giờ bác có muốn đánh cũng không đánh nổi rồi”.
Đổng Học Bân lúc này mới thở ra, “Hay là đến phòng gym?”
“Được, thế thì ở tầng hai rồi, đi thôi”.
Đổng Học Bân liền nhấn số trên thang máy, cánh cửa thang máy chầm chậm khép lại.
Đột nhiên, chưa đợi cửa thang máy đóng lại thì một nhóm cửa bước vào
cửa lớn đại sảnh hội quán, trong đó có một người quên vô cùng, hình như
là cao thủ snooker xếp hạng đầu trong nước Lưu Thừa, dáng vẻ đã hơn ba
mươi, cảm giác cũng giống giống như trong ti vi, khí chất rất đàn ông,
còn người bên cạnh Lưu Thừa, Đổng Học Bân lại quen, là Cục trưởng Cục
Chiêu thương huyện Đại Phong, Phan Châu, đang cùng Lưu Thừa và mấy người đi cùng cười nói gì đó.
Một giây sau, ánh mắt của Phan Châu và Đổng Học Bân đụng phải nhau.
Phan Châu ngẩn người ra, trên mặt hiện lên nụ cười.
Lưu Thừa và mấy người khác cũng nhìn về hướng thang máy, lúc này cửa thang máy đã đóng lại.
Một tầng…
Hai tầng…
Thang máy dừng lại, Đổng Học Bân nhíu mày cũng Hàn phu nhân bước ra.
Người họ Phan kia sao lại đến? Đây gọi là oan gia ngõ hẹp sao? Lần trước đi họp ở thành phố Phần Châu, Đổng Học Bân có nghe nói Phan Châu và cao thủ bi da Lưu Thừa này đã kí một Ý định thư đầu tư, cái lão này chắc
lại tiếp tục cố gắng, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn và Lưu Thừa, hình như
quan hệ cá nhân cũng tốt, không chừng đã sớm ký hợp đồng rồi.
Lưu Thừa mấy năm nay chơi bi da kiếm được không ít giải thưởng, hơn nữa nhà hắn hình như cũng có chút ít vốn, lần đầu tư này có lẽ không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Đổng Học Bân đột nhiên tức tối.
Môi trường đầu tư của huyện Đại Phong hơn huyện Duyên Đài một bậc, mức
kêu gọi đầu tư mỗi năm đều vượt xa mấy người Đổng Học Bân, có khi dự án
hơn mười triệu cũng không coi ra gì, công việc chiêu thương tiến triển
tốt đẹp, huyện Duyên Đài căn bản là không thể sánh được, nhưng đợt trước vì xưởng gia công thịt heo của Lương Trạch Nguyên xảy ra sự cố bởi vậy
mới để rơi vào tay huyện Duyên Đài, tên họ Phan kia lại xúi giục phóng
viên Tân Hoa xã đến gây phiền phức cho mấy người Đổng Học Bân, lúc đó
nếu không phải Tạ Tĩnh giúp đỡ thì không biết còn bao nhiêu phiền phức
đang chờ bọn họ, quả là hiếp người quá đáng, món nợ này Đổng Học Bân còn đang ghi sổ bọn họ.
Sao mấy nhà đầu tư cứ phải đầu tư cho huyện Đại Phong các ngươi? Đến
huyện Duyên Đài chúng tôi không được à? Các người thấy nhỏ thì không làm à? Có tính người không? Với điểm tính cách ấy mà đã làm Cục trưởng Cục
chiêu thương sao?
Đổng Học Bân vô cùng phản cảm với Phan Châu.
Nếu Đổng Học Bân cũng chơi âm chiêu chống đối lại với hắn thì Đổng Học
Bân cũng không nói gì, nhưng đầu tư của Lương Trạch Nguyên là do hắn và
các đồng nghiệp trong Cục chiêu thương cố gắng một cách đường đường
chính chính, Lương Trạch Nguyên thứ nhất là hoàn toàn không ký bất kỳ Ý
định thư nào với huyện Đại Phong trước đó, thứ hai là Đổng Học Bân cũng
không chạy sang huyện Đại Phong nghe ngóng điều gì, bởi vậy đây là một
khoản đầu tư rất hợp trình tự, tốt rồi, huyện Đại Phong các người tự
mình không làm hết chức trách, lại còn âm mưu lén lút sau lưng chúng
tôi? Lòng dạ chin cò! Thứ gì vậy?
Đại sảnh dưới lầu.
Nhìn thang máy ở tầng hai dừng lại, Phan Châu nhìn nhìn, rồi lên tiếng trước: “Thật trùng hợp quá, gặp phải người quen rồi”.
“Hửm? Hai người trong tháng máy à?” Lưu Thừa nhìn nhìn hắn.
Phan Châu ừm một cái cười, “Là Cục trưởng Cục chiêu thương huyện Duyên
Đài, nghe nói mới hai bốn chưa tới hai lăm tuổi, bây giờ lớp trẻ thật là ghê gớm”.
Lưu Thừa biết quan hệ giữa Cục chiêu thương hai huyện không tốt đẹp gì, bèn cười ha ha nói: “Nhìn cứ như đứa con nít, chừng đó tuổi đã có thể
làm quan? Không biết khảo sát thế nào?”
“Nghe nói hắn có cứu mạng huyện trưởng bên đó” Phan Châu nói.
“Ồ, chả trách” Mấy thanh niên đi bên cạnh cũng bĩu môi, “Ôm được chân to rồi”.
Theo chân bọn họ có một vài người cũng hơi trẻ, nhìn vẻ có lẽ cũng chơi bi da, nhìn thấy một người còn trẻ hơn bọn họ nhưng lại được làm cán bộ chính quy thì đương nhiên có phần không phục.
Phan Chu nhìn nhìn Lưu Thừa, đột nhiên tự nói: “Người còn lại bên trong thang máy vừa nãy là mẹ Đổng Học Bân sao? Nhìn khí chất cũng không tệ,
nghe nói học sư phạm ở huyện, chồng bà bệnh chết mấy năm trước rồi” Rõ
ràng hắn có điều tra qua Đổng Học Bân.
Lưu Thừa nghe vậy, ánh mắt không khỏi động, “Bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn có vẻ cũng ngoài bốn mươi thôi”.
Phan Châu cười, “Không biết bao nhiêu, cũng giữ gìn dữ lắm”.
Cửa thang máy đã vừa đóng, Lưu Thừa cũng thôi không suy nghĩ.
Phan Châu vừa thấy liền cười, biết lời của hắn đã nói rồi, không cần
phải nói thêm nữa. Hắn từng nghe có người nói, Lưu Thừa không có hứng
thú với những người nhỏ hơn hắn mà rất thích thú những phụ nữ thành
thục, đặc biệt là những phụ nữa ngoài bốn mươi đã ly dị hoặc góa chồng,
nhất là những phụ nữ khí chất tốt, đều là mục tiêu của Lưu Thừa, lúc nãy sau khi bàn xong chuyện với Lưu Thừa ở huyện Đại Phong xong, Phan Châu
nhìn thấy Lưu Thừa rất nhiệt tình dạy một phụ nữ trung niên đánh bi da,
sau đó còn trao đổi số điện thoại, lúc đó là hắn đã quan tâm rồi.
Phan Châu là một người rất giỏi thăm dò người khác, quen núp ở nơi
khuất quan sát đối thủ, ví dụ như nhà đầu tư, ví dụ như kẻ địch của hắn, sau đó lại tùy cơ hành động, mượn tay người khác giải quyết việc của
mình, hắn cũng rất thích thú cảm giác núp đằng sau nhưng lại nắm giữ đại cục như vậy.
Lầu hai.
Trung tâm thể dục thẩm mỹ.
Đổng Học Bân không dám chạy xa, mà ở ngay bên cạnh Hàn phu nhân cẩn
thận coi ngó bà, sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Hàn Tinh lúc này đang chạy bộ
trên máy chạy bộ, trên mặt nở nụ cười hiền hòa nho nhã, năm phút, mười
phút, trên trán dần dần chảy mồ hôi ra.
Không bao lâu, Hàn phu nhân bước xuống khỏi máy chạy bộ, thở dồn dập
nói: “Không được rồi, ha ha, không chịu già không được, mới có mấy phút
hả?”
Đổng Học Bân nịnh nọt nói: “Thành tích bác như thế này là giỏi rồi, cháu chỉ chạy được hơn năm phút thôi”.
Hàn Tinh chỉ hắn cười, “Cháu, chỉ biết nói lời dễ nghe thôi, một mình
cháu dọn dẹp võ quán Taekwondo Seoul, nhà chúng ta ai chẳng biết?”
Đổng Học Bân nói: “Đó là cháu dùng sức, không có tính lâu dài, sức bền thật sự cháu không bằng bác”.
“Cháu đừng nịnh nọt bác nữa, ha ha” Hàn phu nhân cầm lấy một chiếc khăn
lau mồ hôi, ngồi trong khu vực nghỉ ngơi, mệt không dậy nổi.
“Cháu đi lấy cho bác ít đồ uống, bác uống gì?”
“Nước khoáng được rồi, cảm ơn cháu”.
Góc phòng tập thể dục có hai máy lọc nước mà xếp hàng không biết bao
nhiêu người, đợi một lát mới tới lượt Đổng Học Bân, hắn cần cốc giấy lấy một ít nước nóng rồi một ít nước ấm, rồi mới cầm cốc về, đột nhiên,
Đổng Học Bân sững người đi, nhìn thấy trên ghé Hàn phu nhân có thêm một
người nữa, là Lưu Thừa.