Hai ngày sau.
Sáng sớm, tám giờ hơn.
Trong Tứ Hợp viện ở Hậu Hải, Đổng Học Bân rời giường, chuyện đầu tiên khi mở mắt ra cũng là lấy điện thoại di động cầm trong tay, gọi điện cho Trương Long Quyên.
Tít tít tít.
Tín hiệu không tốt lắm.
Sau một trận tạp âm, điện thoại thông.
Ha ha, là nhóc đẹp trai của tôi sao? Tiếng nói mê người khêu gợi của Trương đại tỷ nhẹ nhàng ang ra.
Đổng Học Bân nghe rất thoải mái, trở mình nói: Là tôi, ngài đang để làm gì vậy chị Trương?
Trương Long Quyên cười nói: Công tác, chỗ cậu là sáng sớm? Ha ha, vừa mở mắt đã nghĩ tới chị Trương cậu?
Đổng Học Bân nói đúng vậy, nói: Nhớ ngài muốn chết, công tác không có việc gì chứ? Giải quyết chưa?
Bên kia có tiếng bật lửa vang lên một chút, Trương Long Quyên nói: Còn đang câu thông, không có vấn đề gì lớn, cũng là mấy ngày nay không thấy nhóc đẹp trai của nhà tôi, tâm tình rất thấp, ha ha.
Ha ha, được rồi, ngày hôm qua ngài đến? Cũng không biết gọi điện thoại báo bình an cho tôi. Đổng Học Bân nói.
Hai chị em cái này không phải mới vừa gặp sao, chị Trương cậu sợ quấy rối tên nhóc cậu nghỉ ngơi, lo cho cậu. Trương Long Quyên cười ha ha nói.
Được rồi, biết ngài bận, không quấy rối ngài gươi công tác. Đổng Học Bân ngáp một cái, Tôi cũng nên thức dậy.
Trương Long Quyên cười ừm một cái, Lần này là có việc gấp, không có biện pháp, cũng là nhân tố không thể thay đổi, ha ha, để lần sau gặp chị Trương sẽ bồi thường cho cậu, được rồi, không nói với cậu nữa, bên này còn một đống chuyện chờ chị Trương cậu, cúp đây.
Ừm, có việc gọi điện thoại. Đổng Học Bân cúp điện thoại di động.
Sau đó, hắn lại gọi cho đám người Tạ Tuệ Lan, Cù Vân Huyên, Ngu Mỹ Hà, Cảnh Nguyệt Hoa, Khương Phương Phương, Từ Yến, trò chuyện vài câu, cũng là hỏi một câu cũng không có việc gì, cuối cùng cũng gọi cho mẹ già và mẹ vợ, Đổng Học Bân cách vài ngày hầu như phải gọi một vòng điện thoại.
Một ngày mới.
Ài, làm cái gì đây?
Mang dép ra gian nhà, Đổng Học Bân không nhanh không chậm đứng ở trong viện, chợt thay đổi quần áo ra cửa, từ giờ đến lúc đi làm còn hai ngày, từ sau khi Trương đại tỷ trở về Phất Châu. Đổng Học Bân cũng nhàn đến phát hoảng. Một người ở nhà thật sự là quá buồn chán, chuyện gì cũng không làm, hắn chuẩn bị đi bộ trong ngõ, coi như là đi dạo làm quen. Sau này Đổng Học Bân không dự định quay về gia thuộc viện, chuẩn bị định cư tại Tứ Hợp viện. Đương nhiên nên làm quen hoàn cảnh bên này một chút.
Không khí bên ngoài tốt.
Chổ có hồ đúng là không giống, gió thu mang theo cảm giác mát mẻ của mặt hồ, thổi qua làm lá cây lay động, làm cho vừa nhìn liền vui vẻ thoải mái.
Hít một hơi không khí mới mẻ, Đổng Học Bân duỗi lưng một cái thật dài, cảm thấy ở trong này thật sự là một loại hưởng thụ, căn biệt thự Tây Sơn hắn đều muốn bán đi, không phải một đẳng cấp.
A, nhìn kìa.
Làm sao vậy bác Trịnh?
Đó chính là tiểu tử mới đến.
Hả? Mấy ngày nay nói chính là hắn hả? Cái này không phải nhà đơn sao?
Đúng vậy, là nhà đơn, cũng không thấy ở nhiều người, hắn là hai ngày trước dọn đến.
Chỉ một mình hắn ở? Cái này cũng quá xa xỉ, cái viện này tối thiểu cũng được mười mấy người.
Ai biết được, bất quá nhìn hắn hình dạng là muốn ở thường, tôi cũng không nói với hắn, không rõ ràng lắm là người gì, làm không hiểu.
Nếu không tôi đi hỏi một chút?
Ừm? Hỏi cái gì hả?
Sau này đều là láng giềng, bắt chuyện một chút thôi.
Cũng phải, vậy hai ta đi qua hỏi một chút, a, không cần, tiểu tử đến đây.
Một người bác gái năm sáu mươi tuổi và một người phụ nữ trung niên nhìn về phía Đổng Học Bân nghị luận, xung quanh còn có mấy người đi ra đi làm và một ít người già tản bộ, nghe tiếng cũng đều vô cùng hiếu kỳ nhìn nhìn Đổng Học Bân. Cái ngõ này tuy rằng rất sâu, bất quá dù sao không phải nhà lầu, hộ gia đình cũng không tính đặc biệt nhiều, từ đầu ngõ đến cuối ngõ, mọi người trên cơ bản đều nhận thức, hàng xóm vài chục năm, cho dù hai bên không nói chuyện nhiều, nhưng cũng đại khái biết đối phương họ gì, làm công tác gì, ở đây vốn không có bí mật, cho nên mọi người mấy ngày nay nhìn thấy một tiểu tử mới dọn tới, đều là rất tò mò, nhất là hiếu kỳ một căn Tứ Hợp viện bao nhiêu năm không ai ở sao đột nhiên có hộ gia đình, còn là một người trẻ tuổi vẻ ngoài xấu xí? Mọi người thật ra vẫn đều cho rằng chủ nhân của Tứ Hợp viện này là một phú thương hoặc là đại nhân vật, dù sao loại viện độc hộ này không giống với cái viện mà bảy tám hộ bọn họ ở, không phải dân chúng bình thường ở được, tin đồn của căn Tứ Hợp viện này cũng vẫn rất nhiều, nhưng không có một ai định luận, hiện tại cuối cùng cũng thấy chính chủ, nhiều hộ gia đình trong ngõ đều đang nói chuyện chuyện này.
Đổng Học Bân ra sân thì khóa cửa, sau đó đi ra bên ngoài ngõ, thấy có một chị gái và một bác gái nhìn mình, Đổng Học Bân cũng nở nụ cười thiện ý một chút, gật đầu với các nàng.
Bác gái vừa nhìn, nhất thời nói: Tiểu tử.
Đổng Học Bân bước chân dừng lại, Bác gái, ngài gọi?
Bác gái gật đầu một cái, chỉ chỉ phía sau hắn, Đây là nhà cậu?
Đổng Học Bân cười nói: Hiện tại đúng vậy, sau này cũng ở đây.
Bác gái hiếu kỳ nói: Người lớn trong nhà cậu đâu? Sao không nhìn thấy?
Đổng Học Bân mỉm cười, Mẹ tôi không cùng kinh thành, chỉ một mình tôi ở, bác gái, chị gái, hai ngài cũng ở bên này? Tôi vừa dọn đến đây chuyện tình cũng nhiều, còn chưa kịp bái phỏng, sau này chúng ta đều là láng giềng, tôi tuổi nhỏ, nếu như có cái gì không chu toàn, mọi người thông cảm bỏ qua.
Bác gái nở nụ cười, Coi khách khí kìa, không nhiều vấn đề như vậy.
Nghe khẩu âm của hắn, người phụ nữ cũng thân thiết nói: Vừa nghe cũng là đứa nhỏ trong ngõ.
Đúng vậy. Bác gái cười nói: Cậu đây là đi ra ngoài? Đi làm hay là đến trường?
Đổng Học Bân nói: Đi làm, bất quá mấy ngày nay nghỉ ngơi, lúc này đang chuẩn bị đi dạo chung quanh, nhiều năm chưa tới Hậu Hải, đều không biết đường.
Người phụ nữ nhìn hắn cũng không gấp gáp, liền nói: Xưng hô như thế nào?
Đổng Học Bân. Đổng Học Bân cười ha ha nói: Gọi Tiểu Đổng là được.
Người phụ nữ nói: Tôi họ Từ, ha ha, đây là bác Trịnh.
Đổng Học Bân chào hỏi: Từ đại tỷ, bác Trịnh.
Bác Trịnh nói: Chúng ta cũng coi như nhận thức, sau này qua lại nhiều.
Được. Đổng Học Bân chỉ chỉ bên ngoài, Vậy tôi đi trước, dạo một vòng, tiện thể ăn sáng một chút, rảnh rỗi mọi người đến nhà tôi ngồi.
Bác Trịnh vỗ vỗ tay hắn, Nhất định, sớm muốn nhìn Tứ Hợp viện của cậu một chút, cánh cửa vẫn khóa, cũng không có cơ hội tham quan.
Từ đại tỷ cũng nói: Đúng vậy, tôi đều ở hơn ba mươi năm, cũng không có cơ hội tiến vào, lúc tôi sinh ra thì chổ ấy đã để không.
Đổng Học Bân ài một tiếng, Vậy một hồi tôi dọn dẹp gian nhà một chút, hai ngài đến chơi?
Bác Trịnh có chút ý động, bà ấy về hưu sớm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Không quấy rối chứ?
Quấy rối cái gì, tôi vinh hạnh còn không kịp. Đổng Học Bân đối với ai cũng đều rất khách khí.
Từ đại tỷ mặt mày rạng rỡ nói: Tiểu tử thật có thể nói, vậy, vậy được, tôi cùng bác Trịnh một chút nữa sẽ quấy rối cậu, cậu ăn cơm trước đi Tiểu Đổng.
Được, hẹn gặp lại. Đổng Học Bân cáo từ, đi ra ngoài ngõ.
Lúc này cũng có mấy người hàng xóm đi qua, hỏi Từ đại tỷ và bác Trịnh tình huống của Đổng Học Bân.
Lão tỷ tỷ, thế nào?
Gọi Đổng Học Bân, ở một mình.
Một người ở nhà lớn như vậy?
Ừm, hắn nói là nhà hắn, hẳn là mua lại.
Ô, vậy cũng thật có tiền.
Khẳng định, cái này không phải cái viện bình thường.
Rất nhiều người đều cho rằng người kinh thành sinh trưởng Tứ Hợp viện trong ngõ ở địa phương là rất có tiền, thật ra không phải vậy, những hộ gia đình bọn họ trong lòng rõ ràng nhất, căn bản là không phải như vậy, ngược lại, bọn họ sinh hoạt ngược lại còn nghèo khó hơn, hai ba hộ gia đình ở chung với nhau, lớn thì có hai ba mươi mét, nhỏ thì vài mét đều có, nhưng đều là ba người thậm chí là tam đại đồng đường chen cùng một chỗ, ngay cả giá nhà bên này đắt, thật ra tính trên trên đầu cơ bản đều không có gì, hơn nữa ở đây khẳng định là không bị phá bỏ và dời đi nơi khác, giá nhà cũng chỉ có thể là nhìn một cái mà thôi, đối với bọn họ mà nói không có bất luận thực tế ý nghĩa gì, đâu có tiền, phần lớn là dân chúng tương đối nghèo. Nhưng cái viện mà tiểu tử này ở thì không giống, đó chính là nhà đơn, trong trong ngoài ngoài ngay cả cả sân giữa đều là của một hộ, cái này quá khác, không có mấy trăm triệu trong tay là không có khả năng mua được, thậm chí một cái viện trân quý như thế, có tiền đều không nhất định có thể mua được.
Một người trung niên bĩu môi nói: Tôi thấy bên ngoài có một chiếc Mecedes-Benz, là của hắn sao?
Còn có chiếc Cayenne ngày hôm qua đậu ở đằng kia, đều là xe bạc triệu. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nói: Cũng không biết chiếc nào là của hắn.
Đổng Học Bân cách đó không xa đã lấy ra chìa khóa xe.
Tất cả mọi người thấy được, cho nên đều suy đoán.
Sau đó. . . Sau đó Đổng Học Bân dùng chìa khóa xe mở cửa một chiếc Xiali tàn tạ đến không thể tàn hơn, mở cửa xe chui vào, mồi điếu thuốc, lạch cạch lái ra ngõ, cái xe Xiali, có một loại cảm giác tùy thời đều có thể rụng xuống.
Hả?
Sao lại lên cái xe này? ?
Từ đại tỷ suýt nữa ngã xuống!
Người trung niên kia cũng thiếu chút phun ra một ngụm máu!
Mọi người trong ngõ xem náo nhiệt như muốn té xỉu, đều là nghẹn họng nhìn trân trối!
Xiali? Còn là xe Xiali nước sơn đều phai màu? Cái xe nát này ra chợ cũng chỉ mấy ngàn đồng! Cũng tương đương với một chiếc xe đạp chạy bằng điện! Có thể mấy ngàn đồng mà chẳng ai thèm mua! Nghe chiếc xe phát ra tạp âm lạch cạch, còn chưa sửa xe nữa! Bọn họ nghĩ thế nào cũng không rõ ràng, một người ngay cả Tứ Hợp viện mấy trăm triệu đều ở được, lại có thể lái một chiếc Xiali cũ nát? Hơn nữa nhìn thần sắc thản nhiên tự đắc của tiểu tử người ta, còn không cảm thấy mất mặt mũi? Còn nhàn nhã như thế? ?
Thế giới của kẻ có tiền quả nhiên không phải bọn họ có thể lý giải!
Mọi người nhìn nhau không nói gì, gặp qua điệu thấp, nhưng chưa thấy qua điệu thấp như thế!
Chẳng lẽ cái viện này không là nhà bọn họ mua? Mà là ở nhờ của bạn bè thân thích? Thật đúng là làm cho nhìn không hiểu!