Quyền Tài

Chương 631: Chương 631: Hoàng Thế Trung nhận thua!






Buổi chiều.

Tiểu khu Hoa Mỹ, Ngu gia.

Trong phòng ngủ phía nam, Đổng Học Bân đưa tay khép cánh cửa lại, tựa vào cửa vừa hút thuốc vừa cùng huyện Duyên Đài phó huyện trưởng Trình Khắc Lượng nói chuyện điện thoại.

"Trải qua thảo luận của trường học, Hoàng Đình Đình và học sinh liên quan đã bị đuổi học."

"Trình huyện trưởng, cảm ơn, lần này cũng nhờ có anh." "Việc nhỏ mà, hành vi của Hoàng Đình Đình quả thật quá phận.”

"Đúng vậy, tôi thấy chế độ xử phạt của trường học chúng ta còn tồn tại vấn đề, quá nhẹ." "Ừm, trên điều lệ có phân chia giới hạn xử phạt, bất quá lúc làm lại luôn nương tay, trường học có lúc cũng là suy nghĩ cho học sinh phạm sai lầm một cơ hội sửa đổi, có lúc cũng bởi vì nhân tố bên ngoài quấy rầy, bó tay bó chân, thế cho nên kết quả xử phạt cuối cùng thường thường đều cùng xử phạt theo điều lệ, có thể sẽ phạt nhẹ thậm chí không xử phạt, đó là một vấn đề, ngày kia cũng là ngày huyện trưởng họp, đến lúc đó tôi đề xuất, tranh thủ hoàn thiện chế độ phương diện này, lần này coi như là cho trường học một cảnh báo."

Đổng Học Bân cười nói: "Vẫn là Trình huyện trưởng lo lắng chu đáo, được rồi, trước đây tôi còn ở trong huyện, chúng ta cũng không cùng nhau ăn một bữa cơm, buổi tối có rảnh rỗi không?"

Trình Khắc Lượng vui đùa nói: " Đổng chủ nhiệm cậu nếu như mời khách tôi đương nhiên là phải rãnh."

"Ha ha, đương nhiên là tôi mời khách, như vậy là quyết định rồi?"

"Được, buổi tối gặp." Trình Khắc Lượng, hắn cũng là phó huyện trưởng trẻ tuổi trước đây phát động thế tiến công tình cảm đối với Tạ Tuệ Lan, bởi vì cái này, Đổng Học Bân cũng không có ý tốt với hắn, trong lúc hắn còn ở huyện Duyên Đài nhậm chức, Trình Khắc Lượng cũng không có thân mật đối với Đổng Học Bân, hai người thậm chí còn có xung đột miệng, bất quá sau đó khi Tạ Tuệ Lan công khai tuyên bố tình cảm với Đổng Học Bân, Trình Khắc Lượng cũng tắt lửa, không có còn biểu thị cái gì đối với Tạ Tuệ Lan, Trình Khắc Lượng và Đổng Học Bân cũng bị tạm thời gác xung đột lại, dù sao Trình Khắc Lượng cũng đứng về phía của Tạ Tuệ Lan, hắn là một người thông minh, nếu như bởi vì một tình cảm không có khả năng đánh mất con đường làm quan, vậy đúng là cái được không bù đắp đủ cái mất.

Lần này Đổng Học Bân phát hỏa, người đầu tiên nghĩ đến cũng là Trình Khắc Lượng, hắn ta phân công quản lý công tác văn giáo, là lãnh đạo của Hoàng Thế Trung, đúng ngay chổ ngứa, cho nên Đổng Học Bân gọi cho hắn, không ngờ rằng Trình Khắc Lượng rất nể tình, không nói hai lời đem chuyện này làm xong, khiến cho quan hệ của hai người hòa hoãn xuống, Đổng Học Bân cũng không phải một người mang thù có thể nhớ cả đời, người khác kính hắn một thước, hắn đương nhiên cũng sẽ kính lại một trượng, vì vậy cũng mượn cơ hội đưa ra bữa tiệc mời, tiêu tan xung đột.

Không có bạn bè vĩnh viễn.

Đương nhiên cũng không có kẻ địch vĩnh viễn.

Cúp điện thoại của Trình Khắc Lượng, ngay sau đó, điện thoại của một người cảnh sát cục công an lại đánh tới điện thoại di động của Đổng Học Bân "A lô, Đổng cục trưởng, tôi là tiểu Vương của cục công an, Hoàng Thế Trung bên kia đã rút án." Đổng Học Bân có chút ngoài ý muốn "Không báo án?"

"Đúng vậy, đối phương nói đồng ý hòa giải."

"Ừm, tôi đã biết."

Đổng Học Bân rõ ràng Hoàng Thế Trung đã chịu thua, đem điện thoại để qua một bên, hắn mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, chỉ thấy trong phòng khách, Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến còn đang ôm nhau cùng một chỗ khóc hu hu. Từ khi Đổng Học Bân mang Ngu Thiến Thiến về nhà, đem chuyện tình đơn giản nói với Ngu Mỹ Hà, tiếng khóc của hai mẹ con liền không dừng, gọi điện thoại nửa ngày, ai ngờ vẫn là cái cảnh này.

"Là mẹ không tốt, là mẹ không tốt."

"Mẹ, hu hu, con không sao, mẹ đừng khóc."

"Ừm, mẹ không khóc, còn đau hay không?"

"... Không đau."

Hai mẹ con đều là cái loại tính tình nhu nhược, nước mắt rơi xuống là không ngừng được.

Đổng Học Bân đi tới, trấn an nói: "Tiểu Thiến Thiến không có việc gì, tôi đã mang con bé đến bệnh viện nhìn. Không bị thương nặng, bác sĩ nói nghĩ dưỡng một hai ngày là tốt rồi."

Ngu Mỹ Hà lúc này mới thu hồi nước mắt, cắn môi nhìn Đổng Học Bân "Người đánh Thiến Thiến "

"Đang muốn nói với các người nè." Đổng Học Bân ngồi xuống ghế sô pha "Hoàng Đình Đình và hai đứa học sinh đánh người đã bị Nhất Trung huyện đuổi học rồi, cái này kêu là ác giả ác báo." Ngu Thiến Thiến sửng sốt "Đuổi … đuổi học ? Không phải bị cảnh cáo sao?"

"Vốn là vậy, bất quá ai kêu bọn họ không biết tốt xấu, khi dễ đứa nhỏ nhà chú còn muốn cắn ngược lại? Vậy chú của con có thể đáp ứng sao?"

"Nhưng ba của Đình Đình ..."

"Ba của nó tính cái rắm!" Đổng Học Bân nói: "Hoàng Đình Đình nếu dám kiêu ngạo như thế, vậy phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, không chỉ bị đuổi học, còn phải xin lỗi ngay mặt Thiến Thiến nhà chú, bằng không chuyện này không kết thúc, Hoàng Thế Trung ổng tính cái gì? Chú có phương pháp thu thập ổng! Thiến Thiến, sau này nếu như ai dám khi dễ con, không được khóc, không được tỏ ra yếu kém, cứ việc mở miệng ra mà nói! Mặc kệ nhà bọn họ có tiền hay là có thế, mặc kệ là ai với ai! Xảy ra chuyện chú lo cho con, người của chúng ta còn chưa sợ qua ai! Hiểu không?"

"A, ừm..."

"Đương nhiên, nhà chúng ta cũng không có thể ỷ thế hiếp người." Nói đến đây Đổng Học Bân lắc đầu cười, khi dễ người, tiểu Thiến Thiến đâu có tính cách khi dễ người?

Đang nói chuyện, leng keng, leng keng, có người nhấn chuông cửa.

Ngu Mỹ Hà vội vàng đứng lên, mang dép đi mở cửa, cạch một tiếng, cửa mở "Các người là?"

Đứng bên ngoài chính là Hoàng Thế Trung và Hoàng Đình Đình, Hoàng Đình Đình con mắt đỏ bừng, hình như là đã khóc, trên mặt Hoàng Thế Trung là biểu tình rất không được tự nhiên "Tôi là cha của Đình Đình."

Đình Đình?

Hoàng Đình Đình?

Ngu Mỹ Hà rõ ràng, trên mặt liền hận, hình như một lão hổ rất khả ái, tuy rằng nhu nhược, nhưng cũng cực kỳ bao che khuyết điểm.

Hoàng Thế Trung là thông qua sổ sách của Nhất Trung huyện tìm được địa chỉ nhà, vừa nhìn mặt của Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến có bảy tám phần giống nhau, liền biết cô ấy là ai "Chị là mẹ của Thiến Thiến sao?" Vừa nhìn vào trong, Ngu Thiến Thiến có mặt, Đổng Học Bân cũng có mặt, mà con mắt không thèm nhìn qua bên này.

Ngu Mỹ Hà đứng ở trước cửa nói: "Các người tới làm gì?"

Hoàng Thế Trung có chút nghẹn, không biết nên nói như thế nào.

Đổng Học Bân thoáng nhìn qua "Chị Ngu, để cho bọn họ vào đi."

Ngu Mỹ Hà không thể làm gì khác hơn là mở cửa, sau đó bước nhanh đi tới bên cạnh con gái kéo tay của Thiến Thiến, rất sợ Hoàng Thế Trung bọn họ lại khi dễ Thiến Thiến.

Hoàng Thế Trung hai người vào trong, trong phòng lập tức im lặng.

Đổng Học Bân nhìn nhìn ông ta "Hoàng cục trưởng, có chuyện gì nói nhanh, một hồi tôi còn hẹn người, còn muốn đi ra ngoài ăn."

Hoàng Thế Trung vì sao mà đến? Đương nhiên là muốn đem mâu thuẫn hóa giải, từ khi biết gốc của Đổng Học Bân, đã biết Hướng Đạo Phát cũng không có cách nào, Hoàng Thế Trung thật giống như là bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, thoáng cái thanh tỉnh lại, chính ông ta không thừa nhận cũng không được, chuyện này ông làm đúng là không dùng đầu, thái độ của hiệu trưởng Nhất Trung, thái độ của đồn công an, thái độ của cục công an, ông nên sớm nhận thấy được, nhưng bởi vì con gái bị đánh làm cho đầu óc choáng váng, ngay cả việc hỏi thăm gốc gác của Đổng Học Bân cũng không có mà đã tự làm chủ.

Hiện tại Hoàng Thế Trung rơi vào tình huống khó xử không gì sánh được, cảm giác hình như bị người ta nướng trên bếp lò.

Chồng sắp cưới của huyện trưởng?

Ân nhân cứu mạng của phó bí thư Tào Húc Bằng?

Ân nhân cứu mạng con trai của bí thư ủy ban kỷ luật Đoạn Chính An?

Từ bên trong tùy tiện lấy ra một người, đều đủ đè chết Hoàng Thế Trung, buồn cười nhất là ông ta còn muốn lấy quyền đè Đổng Học Bân, hiện tại mới biết được người như Đổng Học Bân ông ta vĩnh viễn cũng không thể trêu vào. Nếu như Hoàng Thế Trung lúc này vì mặt mũi, không buông tha Đổng Học Bân, Hoàng Thế Trung biết con đường làm quan của mình sợ rằng cũng tới hồi kết, đắc tội nhiều lãnh đạo huyện như vậy, ông còn làm công tác cái gì? Phỏng chừng sau này chỉ cần ông phạm một chút sai lầm đều có thể sẽ bị trong huyện xử lý, cho dù không đáng, sau này nhất định là bị trong huyện đẩy ra sát biên giới.

Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Hoàng Thế Trung cũng là một người cầm lên được thì bỏ xuống được, im lặng một hồi, ông rốt cục nói: "Chuyện hồi sáng này là con gái của tôi lỗ mãng, bị thương tới Thiến Thiến, thật sự có lỗi, tôi ở chỗ này nói một tiếng xin lỗi cho các người." Bất chợt, Hoàng Thế Trung nhìn về phía Ngu Thiến Thiến "Thiến Thiến, trên người còn đau hay không? Ừm, Đình Đình nhà của chú nhỏ hơn con một tuổi, không hiểu chuyện, đều là bị chú dạy hư, con đừng chấp nhất nó."

Ngu Thiến Thiến cúi đầu không nói lời nào.

Hoàng Thế Trung đưa tay, đem mấy cái túi để lên trên bàn trà "Nè, chú mua chút đồ cho con, coi như là bồi tội với con." Nói là nói với Ngu Thiến Thiến, nhưng ánh mắt của Hoàng Thế Trung vẫn quan sát đến Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân không hé răng, vững vàng hút thuốc.

Hoàng Thế Trung thấy thế, cắn răng đẩy con gái một cái.

Hoàng Đình Đình trước đó đã được cha dặn qua, cũng biết lúc này đụng phải người mà ba cũng không thể trêu vào, con mắt đỏ lên, con bé nhìn Ngu Thiến Thiến thấp giọng nói: "Chị Thiến Thiến, xin lỗi, đều là em không tốt."

Ngu Thiến Thiến hoàn toàn giống hệt mẹ của mình, nhẹ dạ, vừa thấy hai cha con Hoàng Đình Đình như vậy, vội vàng xua tay, nói : "Không có việc gì, không có việc gì."

Hoàng Thế Trung lại không cảm thấy không có việc gì, nếu tư thái đều buông xuống, thẳng thắn cùng Ngu Thiến Thiến và Ngu Mỹ Hà nói nửa ngày, thật ra đều là nói cho Đổng Học Bân nghe, thái độ của Hoàng Thế Trung đã rõ ràng, ông không phải muốn Đổng Học Bân rút xử phạt của trường học cho Hoàng Đình Đình, mà là thầm nghĩ cầu một cái tâm an, thầm nghĩ chuyện này dừng ở đây, tôi không thể trêu vào cậu, tôi nhận sai, cậu cũng đừng truy cùng đuổi tận.

Hoàng Đình Đình lúc này cũng là biết ngoan, lôi kéo Ngu Thiến Thiến mở miệng ra là “chị ơi, chị à”, còn tự tay rót ba ly trà bồi tội cho Ngu Mỹ Hà và Đổng Học Bân ba người.

Đưa tay không đánh vào khuôn mặt tươi cười.

Điều kiện của Đổng Học Bân lúc trước cũng là xử phạt cảnh cáo và Hoàng Đình Đình xin lỗi, hiện tại cảnh cáo biến thành đuổi học nghiêm trọng hơn, Hoàng Đình Đình nhận sai, cha của con bé Hoàng Thế Trung cũng nói xin lỗi, dưới loại tình huống này, Đổng Học Bân cũng không chỉ vào mũi ông ta mắng chửi được, nhưng sắc mặt vẫn phải cho.

Thật ra Đổng Học Bân trong lòng cũng có chút phiền muộn, hắn còn muốn cùng Hoàng Thế Trung đại chiến ba trăm hiệp, ai ngờ ông ta chịu thua nhanh như vậy, khiến cho Đổng Học Bân giơ đại đao lên cao cũng ngại xuống chém, một bãi bùn lầy, chém xuống cũng không có ý nghĩa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.