Quyền Tài

Chương 1449: Chương 1449: Huyện Trinh Thủy bình tĩnh.




Buổi sáng.

Công viên trung tâm thành phố.

Đón không khí mát mẻ, Đổng Học Bân mang theo người của huyện Trinh Thủy tới hội chiêu thương, xe dừng lại, bọn họ xuống xe lấy chứng minh công tác đi vào trong.

Nà, mau nhìn.

Người của huyện Trinh Thủy tới.

Cừ thật, chiếc xe đó thật sự là Land Rover hả?

Đây là Đổng Học Bân kia? Thật là được.

Đúng vậy, tự mình ra tiền cho người bên dưới ở phòng tổng thống, thật dám dùng tiền.

Còn là mỗi người một phòng tổng thống, cái này không phải đánh vào mặt thành phố sao.

Chúng ta đều ở phòng thương vụ tiêu chuẩn phía dưới, bọn họ ngược lại, mở miệng thì phòng tổng thống, ngay cả tài xế đều được một phòng lớn.

Ai kêu người ta có tiền.

Nghe nói Đổng huyện trưởng trúng vé số.

Có tiền thì làm được cái gì, thành tích chiêu thương không phải làm không được sao?

Bọn họ đây là đấu cùng thành phố, chúng ta xem náo nhiệt là được rồi.

Đâu chỉ là đấu với thành phố? Không thấy sao? Cái này cũng là dằn mặt chúng ta.

Một huyện nghèo khó cấp quốc gia, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Người của huyện Trinh Thủy vừa đến, mọi người liền nghị luận lên, rất nhiều người đều hướng Đổng Học Bân bọn họ chỉ trỏ, trong miệng rất nhiều lời không dễ nghe đều nói ra, tuy rằng Đổng Học Bân bọn họ không nghe được, nhưng đại khái có thể đoán được bọn họ nói cái gì, sắc mặt của đám người Trịnh Đại Hữu và Thường Quyên rất khó coi. Thật ra ngay tại tối hôm qua, chuyện Đổng Học Bân bao tất cả phòng tổng thống đã đồn khắp trong hệ thống chiêu thương, trên cơ bản cục chiêu thương các huyện khu không có ai không biết, nghe được tin tức này. Tất cả mọi người nghĩ huyện Trinh Thủy quá kiêu ngạo, ngay cả lãnh đạo cán bộ của cục chiêu thương thành phố bởi vì phòng khan hiếm đều phải ở phòng nhỏ bên dưới, thế nhưng các người mỗi người một phòng tổng thống?

Không coi ai ra gì!

Cái này là dằn mặt ai đây?

Người của huyện Trinh Thủy dưới cái nhìn của mọi người đi vào hội trường.

Trịnh Đại Hữu bọn họ còn không quen bị người nói sau lưng như thế, bất quá Đổng Học Bân hiển nhiên là đã quá quen, căn bản là không cho là đúng, rất bình tĩnh đi đằng trước.

Phía trước gặp phải Trần Minh Minh, cục trưởng cục chiêu thương khu ngày hôm qua đoạt nhà đầu tư của bọn họ nhìn nhìn Đổng Học Bân. Lại nhìn Trịnh Đại Hữu, cái gì cũng chưa nói. Bên kia, Lữ Vệ Quốc cũng xuất hiện ở gần bục chủ tịch. Bên cạnh còn có phó thị trưởng Hoa Lập, hai người đang ở giao lưu cái gì, thấy người của huyện Trinh Thủy đi qua. Lữ Vệ Quốc lạnh lùng liếc bọn họ vài lần, mà Hoa phó thị trưởng ngay cả nhìn cũng không nhìn Đổng Học Bân bọn họ.

Bầu không khí có chút khẩn trương.

Huyện Trinh Thủy rõ ràng bị cô lập.

Nhưng Đổng Học Bân vẫn không quan tâm đến, bởi vì cho dù hắn ngày hôm qua không đánh mặt của Lữ Vệ Quốc, huyện Trinh Thủy vẫn bị cô lập như thế, cho nên thế nào cũng không sao cả, hơn nữa Đổng Học Bân có tính tình và tính cách gì, người khác càng cô lập hắn, thằng nhãi này càng mạnh hơn, cô lập tôi? Không nói với tôi? Làm bộ không nhìn thấy? Không có việc gì. Các người không nói với tôi vậy tôi nói với các ngươi.

Ồ, Hoa thị trưởng, buổi sáng tốt lành!

. . . Hoa Lập không lên tiếng.

Đổng Học Bân từ xa đã phất phất tay lớn tiếng nói: Ha ha, Lữ cục trưởng cũng đế rồi à, ăn gì chưa?

Lữ Vệ Quốc lúc đầu cũng không muốn phản ứng của Đổng Học Bân. Chuyện ngày hôm qua thật sự khiến cho ông ta thật mất mặt, nhưng Đổng Học Bân trước nhiều người như vậy gọi, ông ta cũng không thể làm quá tuyệt, bằng không cũng sẽ làm cho người ta nghĩ mình không có khí độ lãnh đạo, nên lạnh lẽo ừm hừ một tiếng, coi như trả lời. Đổng Học Bân cho tới bây giờ đều là cái loại người không theo lề lối gì hết. Hắn cười ha ha như thế. Người khác ngược lại có chút nhìn không thấu hắn muốn làm cái gì, một nhà đầu tư cũng không có mà cậu còn vui vẻ như thế? Vui vẻ cái gì?

Đổng Học Bân dẫn người trở về bàn triển lãm của huyện bọn họ.

Mọi người ghé mắt vài lần, rồi cũng không đem lực chú ý đặt ở trên người bọn họ, bởi vì có càng chuyện quan trọng hơn tác động thần kinh của mọi người.

này này, nghe nói chưa?

Sớm biết rồi, nước ngoài nhà đầu tư phải không?

Không phải nhà đầu tư đơn giản như vậy, lúc này tới một đoàn người lận.

Đúng vậy, có người nói hơn mười mấy người lận, có nước ngoài cũng có Hoa kiều, tất cả đều là xí nghiệp lớn tài sản vài tỷ nhân dân tệ, ài, nếu như có thể kéo tới một đầu tư bên trong, vậy đều đủ một năm thành tích của chúng ta, lần này phải tranh thủ.

Người lúc nào đến?

Hẳn là sắp rồi, còn đang trên đường.

Chuyện này đã không phải là bí mật gì, mọi người từ buổi sáng đã một mực nói cái này, bên kia rất nhiều cục trưởng cục chiêu thương huyện khu vào hội trường toàn bộ đều gọi người tới để họp, tựa như bố trí nhiệm vụ gì, có thể muốn lôi kéo đoàn khảo sát đầu tư này.

Reng reng reng.

Điện thoại của Hoa Lập cũng vang lên.

Ông ta tiếp điện thoại, A lô, bí thư.

Người còn nửa tiếng đồng hồ sẽ đến, các người chuẩn bị sẵn sàng đi.

Nửa tiếng đồng hồ? Nhanh như vậy? Được, vậy bên tôi tranh thủ.

Đoàn khảo sát lần này đều có lai lịch không nhỏ, tùy tiện một người cũng là tài sản mấy tỷ, các người tranh thủ, nhất định phải đem những người này ở lại thành phố Mai Hà chúng ta.

Bí thư, những người này thật sự là tới thành phố chúng ta đầu tư? Hoa Lập cũng có chút không thể tin được, cái này quả thật là chuyện tốt trên bầu trời rơi xuống, nhưng thành phố bọn họ có tình trạng gì bọn họ trong lòng rõ ràng, đâu có hạng mục và lợi nhuận gì có thể hấp dẫn người ta đâu hả?

Thành phố chúng ta hẳn là trạm thứ nhất bọn họ khảo sát, sau đó hẳn là còn muốn đi chổ khác, về phần bọn họ xuất phát từ mục đích gì lựa chọn thành phố Mai Hà chúng ta, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là ... Những thương nhân ngoại quốc này ông phải đem hết toàn lực giữ ở lại cho tôi, tranh thủ kéo bọn họ đầu tư!

Được, tôi nhất định tận lực. Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Hoa Lập cũng không để hơn, ngay cả tỉnh thành phồn hoa như vậy cũng không lưu lại được đám ngoại thương này , thành phố bọn họ. . .

Bí thư thị ủy đều tự mình vào cuộc.

Có thể thấy được coi trọng của thành phố đối với đoàn khảo sát ngoại quốc lần này.

Hoa Lập sau khi cúp điện thoại thì vội vàng gọi Lữ Vệ Quốc tới, Gọi người đứng đầu cục chiêu thương các huyện khu đến đây, nhanh, mở họp, người nhanh lên.

Lữ Vệ Quốc vội bước nhanh đi gọi người.

Một lát sau, Trịnh Đại Hữu Trần Minh Minh và Mã Diễm Phân bọn người tập trung ở trước bục chủ tịch.

Hoa Lập lập tức đem tình trạng nói đơn giản với bọn họ, đồng thời nhắn nhủ chỉ thị của bí thư thị ủy.

Mọi người vừa nghe, cả đám cũng đều kích động lên, một miếng thịt lớn như vậy, ai không muốn phân một chút hả?

Nhất thời, bầu không khí của toàn bộ sân rộng cũng đều thay đổi, tất cả mọi người rất gấp gáp bố trí bàn triển lãm của huyện khu mình, thậm chí rất nhiều cục trưởng cục chiêu thương đều gọi điện thoại về khu huyện của mình, điều tới một nhóm nhân viên chiêu thương có ngoại ngữ tương đối tốt, là vì đánh một trận này, về phần nhà đầu tư trong nước, mọi người đã không quan tâm, ít nhất trong ngày hôm nay này nhà đầu tư nhỏ cũng không phải diễn viên chính, bởi vì từ trong ý tứ lời nói của lãnh đạo thành phố bọn họ đã xác nhận đoàn khảo sát nước ngoài này thật sự đều là xí nghiệp to lớn trên quốc tế, đừng nói kéo được một người, phàm là chỉ cần ai đụng vào vận khí giữ lại tùy tiện một người bên trong, vậy chiến tích đã không phải là con số nhỏ.

Hơn trăm ngàn?

Vài trăm ngàn?

Người ta là xí nghiệp lớn như vậy sao có thể đầu tư chút tiền như thế, loại hạng mục nhỏ này cho dù tặng không cho người ta thì người ta chưa chắc đã muốn, quá nhỏ, không khơi dậy được cái gì, đối với công ty cấp bậc như bọn họ mà nói, đầu tư mấy triệu phỏng chừng chỉ là bước khởi đầu!

Một mảnh rối ren.

Trần Minh Minh trở về bàn triển lãm bắt đầu gọi người tới.

Mã Diễm Phân cùng mười người cục trưởng cũng đều mở hội nghị khẩn cấp với thuộc hạ, tiến hành bố trí và an bài toàn diện đối với nội dung công tác của ngày hôm nay.

Trịnh Đại Hữu cũng bị tâm tình hưng phấn của mọi người kéo, sau khi trở về nói: Đổng huyện trưởng, chúng ta bố trí như thế nào? Người phỏng chừng còn hai mươi phút nữa sẽ đến.

Thường Quyên cũng nói: Bằng không chúng ta ra nửa đường chặn người?

Trịnh Đại Hữu hoảng sợ, Đừng, vậy đắc tội với nhiều người lắm.

Trần Vân Tùng cũng lau lau mồ hôi, trong lòng nói mọi người từ kinh thành tới đều có lá gan lớn như thế sao? Đổng huyện trưởng lá gan đã đủ lớn, không ngờ rằng Thường cục trưởng cũng không nhỏ hơn so với hắn.

Bất quá Đổng Học Bân không có tinh thần gì, hút thuốc lắc lắc tay nói: Không cần chuẩn bị, ngày hôm qua bố trí như thế nào thì chúng ta ngày hôm nay vẫn y như vậy, không cần đem tinh lực đặt ở trên những người đó, ngoại thương lớn như vậy, tập đoàn ngoại quốc, còn là mười mấy người, đầu tư thành phố chúng ta? Các người tin sao? Không phải chúng ta tự mình diệt uy phong của mình, mà là chúng ta phải có tự hiểu lấy mình, làm gì có cơm trưa miễn phí thế.

Thường Quyên không nói.

Trần Vân Tùng suy nghĩ cũng là cái đạo lý này.

Trịnh Đại Hữu còn chưa từ bỏ ý định, Thế nhưng. . . Dù thế nào cũng phải thử một lần chứ?

Đổng Học Bân dụi tàn thuốc, nói: Thử thì có thể, người ta nếu tới, chúng ta cũng không thể đem người đuổi đi, đơn hạng mục vẫn phải phát, ý của tôi là mọi người chủ yếu vẫn là đem tinh lực đặt ở trên người nhà đầu tư trong nước, đó mới là đầu tư chúng ta có hi vọng nắm chắc, thịt ăn không được vào miệng vĩnh viễn không có tác dụng, vẫn là thực tế một chút đi. Dứt lời, Đổng Học Bân thấy mọi người gật đầu nghĩ có lý, mới nói: Bất quá cái này cũng là một cơ hội của chúng ta, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều trên người của những người nước ngoài, cũng không nhiều người giành nhà đầu tư trong nước với chúng ta, chúng ta ra tay lúc này, rất có khả năng thành công.

Cung Na chớp mắt mấy cái, Đơn hạng mục có cần làm thêm một phần tiếng Anh hay không?

Đổng Học Bân vung tay lên, Không cần, bọn họ khẳng định có phiên dịch, xem hiểu thì xem, xem không hiểu thì thôi, cũng không trông cậy vào hạng mục của chúng ta có thể hấp dẫn bọn họ.

Thằng nhãi này là thật một chút cũng không để bụng.

Trịnh Đại Hữu cũng thấy mà cười khổ, cái này cũng quá tùy tiện, thế nhưng ngẫm lại, Đổng Học Bân nói quả thật cũng đúng, tập đoàn nước ngoài? Nói không thực tế một chút, cái chổ rách nát của bọn họ thật sự là muốn cái gì cũng không có, chỉ cần không phải con mắt bị mù, tập đoàn xí nghiệp vài tỷ sao có thể đầu tư bọn họ, cho dù có đầu tư, cũng sẽ lựa chọn khu vực thành thị, căn bản sẽ không lo lắng huyện Trinh Thủy xa xôi của bọn họ. Ừm, Đổng huyện trưởng bình thường nhìn rất kích động, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn trấn được cục diện, lo lắng dĩ nhiên còn muốn khách quan bình tĩnh hơn so với chính mình, Trịnh Đại Hữu cũng không nhịn được nhìn Đổng Học Bân vài lần, nghĩ quyết sách của Đổng Học Bân là chính xác.

Kết quả hội trường hình thành một sự tương phản.

Các khu huyện khác đều đang luống cuống tay chân, chỉ riêng huyện Trinh Thủy ở đây không nhanh không chậm, hình như chuyện gì đều không quan hệ với bọn họ cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.