Trên cao mấy ngàn mét.
Máy bay, trong khoang chứa hàng.
Một cái, mười cái, trăm cái.
Đổng Học Bân không ngừng chà xát tay cho Chung Lệ Trân, cuối cùng còn đem tay cô ấy nắm trong lòng bàn tay, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho Chung Lệ Trân.
Nửa giờ trôi qua.
Nhưng hiệu quả không tốt, thân thể của Chung Lệ Trân cũng càng ngày càng run run.
Đổng Học Bân lúc này cũng có chút nóng nảy, dùng REVERSE? Không được, REVERSE chỉ có thể nhất thời nhưng không được lâu, đến sân bay thủ đô còn hơn mấy giờ, thời gian còn thừa cũng không hơn, căn bản không đủ sưởi ấm cho Chung Lệ Trân, cho dù một chút đem cô ấy khôi phục đến trạng thái của một ngày trước, nhưng nhiệt độ vẫn lạnh như thế, sau một giây đồng hồ Chung Lệ Trân vẫn là không được, vậy đi vào trong tìm một chút quần áo? Đó là hành lý vận chuyển, hẳn là có quần áo. Nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không được, nếu như sau khi xuống máy bay bị người phát hiện hành lý trong khoang chứa hàng bị người động qua, đến lúc đó tin tức khó tránh khỏi để lộ, sẽ bại lộ rất nhiều.
Làm sao bây giờ?
Chung giáo sư sợ kiên trì không được!
Cảm thụ được hô hấp của Chung Lệ Trân bên cạnh càng thêm suy yếu và thân thể càng ngày càng cứng ngắc, Đổng Học Bân cắn răng một cái, thẳng thắn nghiêng đầu cúi thấp người, trực tiếp đem Chung Lệ Trân ôm lên, không đợi đối phương phản ứng, Đổng Học Bân ngồi xuống, đem thân thể của Chung Lệ Trân đặt trên đùi mình.
Chung Lệ Trân không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.
Mông thịt đầy ắp đè nặng trên đùi, rất mềm mại.
Thấy rõ như vậy, Đổng Học Bân cũng không giải thích, ôm thân thể rất có xúc cảm của Chung Lệ Trân thật chặt, tay kia cũng ôm chân dài bọc vớ chân đen của cô ấy.
Như vậy ngài có đỡ hơn không?
Ừm.. . .
Còn có chỗ lạnh?
. . . Chân … chân.
Vẫn lạnh, Chung Lệ Trân là mặc váy, cho dù cô ấy đem áo dài phủ trên đùi, nhưng cũng không giữ được nhiệt độ.
Đổng Học Bân lên tiếng, thay đổi một góc độ giơ hai tay, sau đó lại khiến cho Chung Lệ Trân tựa ở trong lòng mình. Lấy tay đưa qua.
Ngài đem chân giơ cao một ít được không?
Ừm?
Tôi với không được.
. . . À.
Cô ấy có thể cũng là quá lạnh rồi, lúc này cũng không khách khí cùng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân trên tay quá, đụng phải một thứ. Lập tức bắt lại sờ mới biết được, Chung Lệ Trân đã đem đầu gối lên, đó là giày cao gót. Đổng Học Bân cũng không cảm thấy bẩn. Đưa tay bắt lấy chân của Chung Lệ Trân, khiến cho lòng bàn tay bám vào vớ chân đen của cô ấy, ôm thật chặt, một lát sau, Đổng Học Bân lại thẳng thắn đem giày của cô ấy nhẹ nhàng cởi ra, đặt ở một bên, lại dùng tay sờ chân của Chung Lệ Trân, chà xát vài cái trên vớ chân cô ấy, xúc cảm rất không tồi.
Chậm rãi. Đổng Học Bân không biết Chung Lệ Trân có được hay không, dù sao thì hắn là không lạnh, ngược lại, trên người còn có cảm giác bốc hỏa.
Chịu không nổi!
Cái này thật sự quá dụ người!
Đổng Học Bân không dám làm cho trên người có phản ứng, bởi vì Chung Lệ Trân an vị trên đùi mình. Rất sợ bị cô ấy phát hiện, như vậy thì quá mất mặt, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ đè cái ý niệm khác trong đầu xuống, cũng may nhiệt độ không khí tương đối lạnh, cảm giác bốc hoả này tới nhanh, đi cũng rất nhanh.
Chung Lệ Trân dần dần không còn run.
Còn có chỗ nào lạnh? Đổng Học Bân hỏi.
. . . Tay. Chung Lệ Trân nói.
Vậy như vậy đi. Ngài để tay vào trong quần áo tôi.
Đổng Học Bân đem áo sơmi mở ra một ít, bởi vì đem áo khoác cho cô ấy, Đổng Học Bân bên trong cũng không có quần áo gì, phía dưới áo sơmi cũng là thịt.
Chung Lệ Trân không nhúc nhích.
Đổng Học Bân để chân của cô ấy xuống, chuyển đến nắm hai tay cô ấy, kéo tay cô ấy nhét vào bụng mình, sau một khắc, cảm giác lạnh làm Đổng Học Bân cả người giật mình một cái, tay thật lạnh. Bất quá đàn ông mà, loại thời điểm này khẳng định không thể nói không được, chỉ có thể chịu đựng. Tay vói vào tới, người ngọc trong lòng thở hắt ra, từ trong thanh âm Đổng Học Bân nghe được đi ra, Chung giáo sư hình như rất thoải mái. Đổng Học Bân cũng không nhàn rỗi, lại một lần nữa đưa tay sờ trên chân của Chung Lệ Trân, vuốt ve vài lần trên đùi cô ấy, tận lực sinh ra chút nhiệt lượng cho cô ấy.
Chân thật mềm mại.
Cảm giác trên tay cũng tốt.
Ngài hiện tại cảm thấy thế nào? Đổng Học Bân hỏi.
Tốt hơn rồi, cảm ơn cậu Tiểu Đổng. Nghe tiếng, cũng quả thật là tốt hơn Cậu được không? Đừng để bị lạnh?
Ngài ấm là tốt rồi, tôi không sao.
Lập tức được rồi, tôi lấy tay ra.
Đừng khách khí, sau đó khẳng định còn không được, ngài cứ để đi, xuống máy bay rồi nói.
. . . Tố chất thân thể của tôi thật không tốt, vậy tôi cũng không khách khí, cho cậu chê cười.
Không quan hệ không quan hệ, coi ngài khách khí kìa.
Có thể bầu không khí có chút gì đó, nên hai người sau khi nói vài câu cũng không nói cái gì nữa.
Đổng Học Bân ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy, cảm thụ được xúc cảm từ cái mông đặt ở trên đùi của mình, cổ tay tiếp tục xoa xoa chân đẹp.
Lần này Đổng Học Bân sờ đã nghiện.
Một loạt động tác này, cũng khiến cho hắn cảm giác có chút ve vãn.
Hai người cứ như thế dựa sát vào nhau, Đổng Học Bân nhìn không thấy biểu tình của Chung Lệ Trân, cũng không biết ngủ hay không, dù sao đã không nhúc nhích.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Đột nhiên, tay của Đổng Học Bân theo thói quen xoa xoa trên đùi Chung Lệ Trân cảm giác được Chung giáo sư trong lòng thân thể giật giật, tựa hồ là xoay lưng, hình như rất khó chịu.
Làm sao vậy?
Không có việc gì.
Lại lạnh? Chỗ nào lạnh?
Tôi xuống một hồi.
Rốt cuộc chuyện gì?
Im lặng nửa ngày, Chung Lệ Trân mới nói ra một câu . . . Phòng vệ sinh.
Ở đây hiển nhiên không có phòng vệ sinh, trời đất, Chung giáo sư đây là không nín được?
Đổng Học Bân tự trách mình lắm miệng, chuyện của đàn bà mình hỏi cái gì, nhìn kìa, xấu hổ rồi, vì vậy nhanh chóng nói: Vậy ngài đi chỗ đó đi.
Thân thể trong lòng do dự một chút, rút tay từ bụng Đổng Học Bân ra, tựa như chỉnh sửa váy và áo, lúc này mới từ trên đùi Đổng Học Bân xuống, tìm được giầy mặc vào, âm thanh giày cao gót vang lên trong khoang chứa hàng, hình như là đang mò đường, bước đi rất cẩn thận, càng đi càng xa.
Quá tối, xoạch một tiếng hình như có đồ bị rớt.
Ngài coi chừng dưới chân.
Ừm, tôi biết.
Sau đó bên kia không còn tiếng động.
Không bao lâu, Đổng Học Bân cái lỗ tai giật giật, một tiếng nước chảy róc rách nhẹ nhàng vang lên.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, làm ra vẻ cái gì cũng không nghe, trong lòng ngứa muốn chết, trong đầu không nhịn được hiện ra hình ảnh Chung Lệ Trân cởi quần ngồi chồm hổm ở đây.
Sau hai phút, Chung Lệ Trân cẩn thận đi trở về Được rồi.
Đổng Học Bân thấy cô ấy đứng ở nơi đó không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là hạ thấp người đem cô ấy ôm lấy, vẫn là dùng tư thế vừa rồi khiến cho cô ấy ngồi ở trên đùi mình.
Cảm ơn. Chung Lệ Trân thuận thế đưa tay vào trong quần áo hắn, hình như rời đi như thế một hồi, lại bị lạnh.