Quyền Tài

Chương 286: Chương 286: Không thể nhịn được nữa!




Buổi tối, mười giờ.

Cục công an huyện, trong một phòng làm việc, Lương Thành Bằng kêu Đổng Học Bân đến, "Tiểu Đổng, cậu ngồi trước đi."

Đổng Học Bân đứng không nhúc nhích, "Lương cục trưởng, giám định ra rồi sao?"

"Ra rồi." Lương Thành Bằng nhìn hắn, "Là chiếc Toyota của đoàn khảo sát Nhật Bản đụng người."

Mẹ kiếp, quả nhiên là bọn họ, Đổng Học Bân nổi tâm hung ác lên, món nợ này của mẹ già, hắn phải tính rõ ràng với đám người này, tố cáo, đi khách sạn bắt người. Nhưng mà, Lương Thành Bằng gọi lại hắn, trong lòng sau khi thở dài, đem chỉ thị của Hướng bí thư nói với hắn một lần, "Hướng bí thư ý là, không nên cứu trách nhiệm của tài xế, tận lực xử lý nhẹ nhàng, để cho bọn họ đền một ít tiền."

Đổng Học Bân ngơ ngác, "Cái gì?"

"Đại cục làm trọng." Lương Thành Bằng bất đắc dĩ nói.

Nghe nói như thế, Đổng Học Bân quả thật có chút khó tin, "Đại cục? Cái này còn gọi đại cục làm trọng? Lương cục trưởng, tôi con mẹ nó không rõ ràng, cái gì là đại cục? Dân chúng mới là đại cục! Chuyện của dân chúng mới là đại sự! Hiện tại vì một đoàn khảo sát Nhật Bản đi hi sinh lợi ích của dân chúng! Pháp luật coi như không có gì! Cái này gọi là đại cục? Đại cục của ai? Tôi thấy không phải của huyện Duyên Đài! Là đại cục của Hướng bí thư ổng!"

"Đừng nói bậy!" Lương Thành Bằng trong lòng nói Tiểu Đổng này thật là cái gì cũng đều dám nói cả.

Đổng Học Bân lửa giận nổi lên, nói: "Ngài không phải không biết, buổi chiều lúc gây ra tai nạn xe cộ lúc, cảnh sát đã làm ra nhượng bộ rất lớn, đụng vào người đánh người, đưa mấy chục ngàn ra rồi cho người đi, ngài biết lúc đó có người dân bị đụng và quần chúng vây xem nhìn chúng tôi thế nào không? Đều ở trong lòng mắng chúng tôi đấy! Lúc gần đi còn nhiều lần nói cho tài xế biết, hắn không có giấy phép lái xe không thể lái xe! Đó là lái xe không giấy phép! Nhưng bọn họ một câu cũng không nghe, buổi tối lại đụng người! Còn con mẹ nó gây chuyện bỏ chạy! Cái này đã không là tranh cãi dân sự! Là vụ án hình sự! Là phạm pháp! Thế nào? Đám người Nhật Bản này có thể đối đãi đặc thù? Là có thể bật đèn xanh một đường? Lẽ nào bọn họ là người, dân chúng của thì huyện Duyên Đài chúng ta không phải người?"

"Tiểu Đổng à, tâm tình của cậu tôi hiểu, thế nhưng. . ."

Đổng Học Bân nói: "Bị đụng chính là mẹ tôi, mẹ tôi thiếu chút nữa đã chết ở đây, Lương cục trưởng, Đổng Học Bân tôi tốt xấu gì cũng vì huyện chúng ta lập được vài lần công, cũng vì dân chúng làm qua vài việc, nhưng hiện tại chuyện gì xảy ra? Ngay cả tài xế của một tên Nhật bản tôi cũng không bằng? Vì một đầu tư tám chữ còn chưa có một nét, ngay cả quyền lực chấp pháp theo lẽ công bằng cũng không có? Mẹ tôi phải để cho bọn họ đụng?"

Lương Thành Bằng làm sao không biết chuyện này rất là khốn nạn, thở dài, không nói gì thêm.

Đổng Học Bân biết Hướng Đạo Phát thấy mình không vừa mắt, đè nặng mình tấn chức, lúc nào cũng muốn thu thập mình, nhưng Đổng Học Bân không ngờ rằng, Hướng Đạo Phát dám công khai thiên vị cho đám người Nhật Bản này, ngay cả đạo lý cơ bản và pháp luật đều không quan tâm, khinh người quá đáng! Mình vì huyện Duyên Đài làm ra cống hiến tất cả mọi người đều nhìn thấy, hiện tại không được chỗ tốt, ngược lại còn bị chèn ép, cái này con mẹ nó gọi chuyện gì!

Hướng Đạo Phát!

Ông thật sự cho rằng tôi dễ bị đè đầu?

Lương Thành Bằng sợ hắn làm loạn, liền nói: "Như vậy đi, trước cậu đi đến bệnh viện cùng mẹ cậu, chuyện này, tôi giúp cậu giao thiệp một chút."

Đổng Học Bân kích động nói: "Cục trưởng Lương, tôi không thiếu mấy chục ngàn đó!"

"Tôi biết, đến lúc đó cho vậy tài xế nhận lỗi ngay mặt mẹ cậu, như vậy cậu xem được chưa?"

Xin lỗi thì xong? Đổng Học Bân đang nổi nóng, đương nhiên không tiếp thụ được kết quả này.

Lương Thành Bằng kiên trì nói: "Những người này đều là người Nhật Bản, bên trong dính dáng nhiều lắm, xử lý không tốt mới có thể khiến cho rất nhiều vấn đề của phương diện xảy ra, tài xế Trương Chí Phong tuy nói là quốc tịch Trung Quốc, nhưng rất được Phản Bản tín nhiệm, cho dù thật sự bắt người, Phản BẢn cũng sẽ tìm luật sư cho hắn, hơn nữa mẹ cậu thương thế cũng không quá nghiêm trọng, muốn định tội gây chuyện bỏ chạy cơ bản không thực tế, không được cái gì, ngược lại sẽ cho rước lấy phiền phức cho cậu, Tiểu Đổng, tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cậu, chỉ vì một khẩu khí. . . Giá trị sao?"

Giá trị! Đương nhiên giá trị!

Theo Đổng Học Bân thấy, người không phải sống vì một khẩu khí sao ??

Lương Thành Bằng cũng không biết hắn nghe vào hay không, nhiều lần khuyên hắn, cuối cùng mới cho Đổng Học Bân trở về.

Ra cục công an, Đổng Học Bân nghiêm mặt lái xe thẳng đến bệnh viện nhân dân huyện, trên đường, điện thoại vang lên.

Là cảnh viên tới tra án tại khách sạn mà đoàn khảo sát ngủ lại, "A lô, Đổng cục trưởng, cấp trên thông báo nói án gây chuyện bỏ chạy không cho chúng tôi tiếp tục tra xét, chuyện lái xe không giấy phép cũng không cho ghi lại trong hồ sơ, cái này. . . Cái này có phải là hơi quá đáng? Đám người Nhật Bản kia, một chút thái độ nhận sai cũng không có, sống chết nói không biết mẹ ngài bị đụng phải, quả thật. . . Cái vụ án này quá đáng thật!"

Đổng Học Bân ánh mắt lạnh lẽo, "Không thừa nhận?"

"Đâu chỉ như vậy, bọn họ còn nói. . . Là mẹ ngài tự mình lao ra."

Đậu má! Đổng Học Bân tức giận, "Còn ai nói cái gì?"

"Còn có cục trưởng Mạnh của cục chiêu thương, ông ta vừa rồi đến đây ngược lại còn đem người của cục công an chúng ta răn dạy một lần, biểu tình như là đang nói chúng tôi hành động sai vậy, rõ ràng chúng tôi là phá án theo lẽ công bằng, sao lại là chúng tôi sai? Hơn nữa cục trưởng Mạnh vô cùng thiên vị đám người Nhật Bản này, vừa lên tới hỏi cũng chưa hỏi, nói rõ ràng là muốn cho mấy người Nhật Bản chỗ dựa, hình như bọn họ đụng vào người cũng là chuyện bình thường vậy!"

"Mạnh Tường Lân?" Đổng Học Bân chớp mắt.

"Đổng cục trưởng, chúng tôi đang ở bên ngoài khách sạn, ngài nói hiện tại nên làm cái gì bây giờ?" Người nọ xin chỉ thị nói.

Đổng Học Bân bật cười một tiếng, "Cấp trên đều ra chỉ thị rồi, còn có thể làm sao bây giờ?"

"Thế nhưng. . ."

Chuyện này không chỉ có rét lạnh tâm của Đổng Học Bân, đồng dạng cũng rét lạnh tâm của cảnh sát cục công an, thứ nhất tất cả mọi người vô cùng tôn kính đối với tiểu Đổng cục trưởng, vì dân chúng đánh cược sinh mạng trong toàn bộ tỉnh cũng tìm không ra mấy người, cho nên mẹ Đổng cục trưởng gặp chuyện không may, rất nhiều người đều vô cùng phẫn nộ, còn nữa, mẹ của Đổng cục trưởng là người nhà cục công an, hơn phân nửa là người của cục công an, hiện tại bị xe đụng phải còn không chiếm được công đạo, tâm tình bi phẫn cũng từ từ lan tràn ra, huống chi đám người Nhật Bản có thái độ tiếp thu điều tra cực kỳ ác liệt, điều này làm cho không ít nhân viên phá án đều nhịn không được.

"Chúng tôi đều nghe ngài, ngài phân phó đi!" Cảnh sát ngữ khí kiên định nói.

Bên đầu kia của điện thoại lại vang lên giọng của một người nam trẻ tuổi, "Đổng cục trưởng, bắt hay không bắt?"

Không phải tất cả mọi người sợ phiền phức, vài người lưu lại bên kia đã sớm thương lượng rồi, bọn họ đều không cam lòng vụ án kết thúc như thế, quá uất ức!

Nghe vậy, Đổng Học Bân trong lòng nóng lên, có chút cảm động.

"Đổng cục trưởng. . ."

"Ngài ra chỉ thị đi!"

Đổng Học Bân hít vào một hơi, " Đợi lệnh tại chỗ!"

"Vâng!"

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lái xe vào bệnh viện đại viện, hắn tạm thời cũng chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào, giống như Lương cục trưởng nói, cho dù là bắt người, vậy tài xế cũng không bị phán quá nặng, nhưng đến lúc đó lỡ như lão Phản Bản phẫn nộ thủ tiêu đầu tư khảo sát, vậy tình cảnh của Đổng Học Bân đã có thể không xong, Hướng Đạo Phát nhất định sẽ đem cái của nợ này ném lên đầu mình, tất cả những người được lợi trong chuyện đầu tư khảo sát của Hướng hệ cũng sẽ hận mình, câu nói theo như lời của Lương Thành Bằng kia Đổng Học Bân lúc này đã tự hỏi mình … vì một khẩu khí, thật sự giá trị sao?

Trong phòng bệnh.

Loan Hiểu Bình đang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, bên cạnh là đống dây may đồ đầy bùn đất.

Đổng Học Bân đi vào trong phòng, "Sao không ngủ?"

Loan Hiểu Bình ánh mắt thu lại, nghiêng đầu nhìn con trai cười cười, "Vừa rồi ngủ một hồi, không mệt, đúng rồi, tài xế gây chuyện bắt được chưa?"

Đổng Học Bân biểu tình cứng ngắc nói: "Đã tra được."

"Ừm, con cũng đừng quá mệt mỏi, sớm trở lại nghỉ ngơi một chút, chuyện bắt người để cho thuộc hạ đi là được."

"Con rõ."

Cùng mẹ nói một hồi, Đổng Học Bân thấy tinh thần lão nhân gia cũng không tệ lắm, cũng yên tâm, để cho mẹ già ngủ một giấc, còn mình lại đi ra ngoài tới phòng trực ban chữa bệnh và chăm sóc, tìm được bác sĩ Vương trực đêm ban của ngày hôm nay, hỏi hỏi bệnh tình của mẹ, bác sĩ Vương nói khôi phục cũng rất tốt, huyết áp và nhịp tim đập đều khống chế, chỉ cần ngủ một giấc và trạng thái tinh thần dễ dàng, điều dưỡng một đoạn thời gian là có thể xuất viện.'

Bên kia, một người trung niên đi vào trong phòng bệnh.

Loan Hiểu Bình nghi hoặc nhìn nhìn, ". . . Ngài là?"

Người trung niên cau mày nói: "Tôi là cục trưởng cục chiêu thương Mạnh Tường Lân, phụ trách công tác tiếp đãi của đoàn khảo sát."

Đoàn khảo sát? Cục chiêu thương? Loan Hiểu Bình không rõ, nhưng cũng biết cục trưởng cục chiêu thương là cán bộ cấp chính khoa, cấp bậc cao hơn so với con trai mình, vì vậy cũng câu nệ, chống tay miễn cưỡng ngồi dậy một ít, "Cục trưởng Mạnh, tôi không được khỏe, chậm trễ ngài, mau ngồi." Bà ấy cho rằng đối phương là tới thăm bệnh.

Mạnh Tường Lân mặt không biểu tình nói: "Không cần, tôi nói vài câu thì đi."

Loan Hiểu Bình cũng đã nhận ra thái độ đối phương không tốt, trong lòng không giải thích được.

"Là như thế này, người đụng vào bà thật ra là đoàn khảo sát Nhật Bản, lần này đến huyện Duyên Đài vì đầu tư xây dựng, kim ngạch rất lớn, ngay cả huyện ủy Hướng bí thư và Tạ huyện trưởng đều vô cùng coi trọng." Thấy Loan Hiểu Bình sửng sốt một chút, Mạnh Tường Lân tiếp tục nói: "Cho nên cấp trên cho tôi nói một tiếng với bà, lấy đại cục làm trọng, chờ ngày mai đối phương đưa tiền đến, cái này dừng ở đây, bà cũng khuyên nhủ Đổng cục trưởng, không nên lo chuyện của người khác, tất cả đều là vì phát triển của huyện Duyên Đài, không thể bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến khảo sát đầu tư, tiểu Loan, bà cũng là cô giáo, là đảng viên, tôi nghĩ hẳn là có cái giác ngộ này."

Loan Hiểu Bình bị hoảng sợ, bí thư huyện uỷ và huyện trưởng đều rất coi trọng?

Mạnh Tường Lân nói: "Bà cũng biết tính tình của Đổng cục trưởng, cấp trên cũng là lo lắng hắn, mới cho tôi đến đây nói với bà một chút, nếu như khảo sát thật sự bởi vì Đổng cục trưởng mà chết non, sẽ vô cùng bất lợi đối với phát triển sau này của con trai bà, cái trách nhiệm này ai cũng không gánh nổi."

Loan Hiểu Bình sắc mặt trắng bệch, "Tiểu Bân sẽ chịu trách nhiệm?"

Mạnh Tường Lân qua tới nơi này tự mình làm công tác tư tưởng cho Loan Hiểu Bình, ông rất không tình nguyện, nhưng không tình nguyện cũng không có biện pháp, lỡ như Loan Hiểu Bình và Đổng Học Bân đều không đáp ứng sống chết muốn làm ầm ĩ, chuyện tình sẽ xử lý không tốt, cho nên Mạnh Tường Lân phải "bàn chuyện" cùng Loan Hiểu Bình, thật ra cũng là hù dọa bà ấy, cho bà ấy biết lợi hại, một người phụ nữ nông thôn, nghĩ rằng cũng không dám đối nghịch cùng trong huyện, ". . . Hiểu chưa? Bà cũng không bị trọng thương, đến lúc đó cùng lắm là để cho bọn họ đền một chút tiền là được, đừng hại con trai bà."

Loan Hiểu Bình hoảng hốt nói: "Tôi đã biết, tôi lập tức nói cùng Tiểu Bân!"

Mạnh Tường Lân thoả mãn gật đầu.

Loan Hiểu Bình là nóng nảy thật, bà không ngờ rằng chuyện tình phức tạp như thế, người đụng bà tự nhiên lại là nhà đầu tư mà bí thư huyện uỷ rất coi trọng, tại trong lòng Loan Hiểu Bình con trai là thứ nhất, không có gì quan trọng hơn so với Tiểu Bân, mình thế nào cũng không sao, nhưng không thể hại Tiểu Bân, không thể làm lỡ tiền đồ của con trai, nghĩ tới đây, Loan Hiểu Bình trong lòng tuy rằng ủy khuất khó chịu, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống, không thể khiến cho con trai bởi vì mình mà gặp họa, nếu như thật sự khiến cho bí thư huyện uỷ hận Tiểu Bân, vậy tiền đồ của Tiểu Bân cũng sẽ hoàn toàn bị hủy.

Loan Hiểu Bình càng nghĩ càng sốt ruột, đột nhiên, sắc mặt bà ấy trắng bệch một chút!

"Vậy tôi đi." Mạnh Tường Lân chuẩn bị trở về.

Lúc này, chỉ thấy Loan Hiểu Bình bỗng nhiên thống khổ che miệng, mồ hôi hột tí tách rơi xuống, tích, tích, tích, thiết bị kiểm tra bên cạnh giường bệnh bắt đầu kêu to lên, huyết áp càng ngày càng cao, 120. . . 130. . . 140. . . 150, nhịp tim đập cũng càng lúc càng nhanh, 80. . . 100. . . 120. . . 135. . . Loan Hiểu Bình đưa tay chụp vào gối, muốn nhấn chuông cấp cứu, nhưng không được, sau một giây, Loan Hiểu Bình hai mắt tối sầm, ngã xuống trên giường!

Mạnh Tường Lân cau mày, không ngờ tới bà ấy dễ bị hù dọa như thế.

Đứng tại chỗ vài giây, Mạnh Tường Lân một câu cũng không nói quay đầu bước nhanh ra phòng bệnh, chuẩn bị rời đi.

Thiết bị kiểm tra trong phòng bệnh kết nối với ngoài phòng y tá, thiết bị cảnh báo trong phòng bệnh vang lên thì ngoài phòng y ta cũng nhận được, trong hành lang, bác sĩ Vương và mấy người y tá nhanh chóng chạy tới, Đổng Học Bân cũng vẻ mặt lo lắng theo ở phía sau, bọn họ đều không rõ ràng Loan Hiểu Bình lúc đầu bệnh tình đang tốt đẹp, vì sao đột nhiên lại phát tác, thậm chí huyết áp và nhịp tim đập còn nghiêm trọng hơn so với lúc vừa đưa tới bệnh viện, hình như là bệnh tim cấp tính phát tác.

Mẹ! Mẹ ngàn vạn lần đừng có chuyện gì!

Đổng Học Bân con mắt đều đỏ, gặp thoáng qua Mạnh Tường Lân cũng không quá chú ý, một lòng đều tại phòng bệnh.

Mạnh Tường Lân không lên tiếng, nếu như Loan Hiểu Bình thật sự chết, ông ta cũng không muốn dính vào cái họa này, trực tiếp đi tới thang máy, đi thang máy xuống lầu rời khỏi.

"Mẹ!"

Đẩy cửa phòng bệnh, chỉ thấy Loan Hiểu Bình vẫn không nhúc nhích nghiêng người ngã trên giường, sống chết không biết!

Đổng Học Bân gấp gáp tay của bác sĩ Vương, "Bác sĩ! Nhanh! Nhanh cứu mẹ tôi!"

Bác sĩ Vương nhanh chóng quét mắt sang máy đo huyết áp và nhịp tim, quay lại y tá nói: "Đưa đến phòng cấp cứu! Nhanh lên một chút! Gọi điện thoại cho Triệu viện trưởng và Tôn chủ nhiệm! Lập tức cấp cứu!"

Đổng Học Bân vội hỏi: "Mẹ tôi làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt mà!"

Bác sĩ Vương nhăn mặt nói: "Có thể là tâm tình kích động quá lớn khiến cho bệnh tim đột nhiên tái phát, cụ thể còn chưa thể xác nhận, phải kiểm tra thêm một bước." sau khi giải thích một câu với Đổng Học Bân, bác sĩ Vương lập tức phân phó một người y tá, muốn bọn họ lập tức đi chuẩn bị, sau đó quay đầu lại nói: "Bình thường bệnh nhân cao huyết áp, tình trạng trái tim cũng không tốt, tuy rằng mẹ ngài chưa có bệnh tim, nhưng. . ."

Đổng Học Bân sắc mặt thay đổi, "Có thể cứu được hay không?"

"Tôi chỉ có thể nói sẽ nỗ lực lớn nhất." Bác sĩ không nói là sẽ chết.

Nhìn bác sĩ và mấy người y tá đẩy giường bênh chạy về phía trước, Đổng Học Bân hai tay vỗ mạnh vào khuôn mặt, túm lấy tóc tựa vào tường, tay đều có chút run rẩy đứng lên, vừa rồi bệnh tình mẹ già còn không có trở ngại gì, bác sĩ cũng nói qua vài ngày là có thể xuất viện, sao sẽ đột nhiên phát bệnh? Tâm tình kích động quá lớn? Không có khả năng, lúc gần đi mẹ già còn cười ha ha, nhìn như đã đã vượt qua hoảng hốt của tai nạn xe cộ?

Chờ một chút!

Chờ một chút!

Đổng Học Bân đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vã túm lấy một y tá bưng khay đi qua, "Vừa rồi ai đến phòng bệnh mẹ tôi?"

Y tá sửng sốt, "Tôi hình như thấy có một người đàn ông tiến vào."

Đổng Học Bân nói: "Có phải là Mạnh Tường Lân?"

". . . Cái này tôi cũng không biết, Mạnh Tường Lân là ai?"

Đổng Học Bân nhớ kỹ trước đó tựa hồ nhìn thấy Mạnh Tường Lân tại hành lang, nhưng cũng không xác định, nghĩ tới đây, hắn ngẩng đầu, thấy cái camera gắn trên hành lang của bệnh viện, liền nói: "Y tá, mang tôi đến phòng giám sát, đem băng ghi hình của hai mươi phút trước trong tầng lầu này ra!"

Nếu như người khác yêu cầu, y tá khẳng định xoay người đi, nhưng Đổng cục trưởng lên tiếng, cô ấy đương nhiên không có cách nào nói cái gì khác, người của cục công an có quyền kiểm tra những cái này, kết quả là, cô ấy đi phòng y tá gọi điện thoại liên hệ lãnh đạo bệnh viện, trong điện thoại, bệnh viện lập tức đáp ứng yêu cầu của Đổng cục trưởng, mang theo hắn vào phòng giám sát, bắt đầu lấy ra đoạn băng ghi hình hồi nãy. Đổng Học Bân đè nặng tâm tình phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt.

"Có rồi."

"Cũng là lúc này?"

Hai người nhân viên công tác chỉ vào màn hình.

Đổng Học Bân cúi đầu, ". . . Đúng vậy, phóng lớn hơn một chút!"

Trong màn hình, bóng lưng của một người trung niên đột nhiên lọt vào tầm mắt, Đổng Học Bân liếc mắt liền nhận ra, chính là Mạnh Tường Lân, chỉ thấy ông ta cau mày đi vào phòng bệnh của mẹ già, khoảng chừng năm phút đồng hồ sau, cũng là lúc mẹ già phát bệnh, Mạnh Tường Lân bước nhanh ra phòng, theo hành lang đi ra ngoài.

Đổng Học Bân hoàn toàn nổi giận, cái lão khốn nạn này !!

Không cần hỏi Đổng Học Bân cũng có thể đoán được Mạnh Tường Lân đi làm gì, khẳng định là bởi vì đoàn khảo sát gây chuyện mà chạy đến, đây là đi hù dọa mẹ già, không muốn cho bà truy cứu trách nhiệm của đoàn khảo sát! Loan Hiểu Bình vừa chịu chấn động của tai nạn xe, tâm tình lúc đầu không ổn định, hiện tại lại bị Mạnh Tường Lân hù dọa, đột nhiên phát bệnh cũng có thể giải thích được!

Hướng Đạo Phát! Mạnh Tường Lân!

Hai lão già chó chết !!

Đổng Học Bân chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết vù một cái chạy thẳng lên não, hắn đập tay cái rầm xuống bàn làm việc, mẹ mình bị xe đụng phải, các người không chỉ không giúp đỡ bà ấy đòi lại công đạo, tự nhiên còn tìm người cảnh cáo hù dọa bà? Đây là muốn làm gì? Cái này con mẹ nó là muốn đẩy mẹ tôi vào chỗ chết! Đây là do mẹ tôi muốn cho người Nhật Bản lái xe đụng phải sao? Sao hình như là mẹ tôi lái xe đụng phải người Nhật Bản? Rốt cuộc ai con mẹ nó là người bị hại?

Được! Được!

Các người không phải là thèm muốn phần chiến tích này sao? Không phải là xem tôi không vừa mắt sao?

Đổng Học Bân tôi nếu như để cho các người lấy được cái phần chiến tích này, tôi con mẹ nó cùng họ với các người !!!

Đổng Học Bân cầm lấy bóp đi ra bệnh viện, lái xe chạy như bay đến khách sạn mà đoàn khảo sát ngủ lại !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.