Buổi chiều.
Sở hai và phòng tổng hợp đều là phòng ban của phòng giám sát thứ tám, trong lúc nhất thời, phòng giám sát thứ tám cũng là chổ không an tĩnh nhất, mọi người đều tự các hiển thần thông.
Cáo trạng có cáo trạng.
Cầu tình có cầu tình.
Sở hai ở đây cũng vậy, tất cả mọi người đang nghĩ biện pháp.
Ba tôi? Nghe Hạ Chu nói, Hàn Phỉ ngẩn ra.
Hạ Chu gật đầu, nói: Ba cô hỗ trợ biện hộ, có thể. . .
Trương Đông Lượng nói: Quan hệ của Doãn sở trưởng với cấp trên cũng không sai, Doãn sở trưởng nếu nói không được, ba của tiểu Phỉ có thể cũng. . . Cậu vừa không phải nói ảnh hưởng quá ác liệt sao?
Hạ Chu nói: Ba của tiểu Phỉ không giống với Doãn sở trưởng, ít nhất là lãnh đạo trên một cấp, cho dù không phải một phòng ban, nhưng cũng là cùng cấp với cấp trên của chúng ta, là quan lớn của bộ tổ chức trung ương, thân phận đã không giống, phân lượng nói chuyện có thể cũng sẽ lớn hơn một chút, ài, tôi nói một khả năng khác, coi như ngựa chết trở thành ngựa sống đi, chuyện này quả thật không dễ làm, có thể ba của tiểu Phỉ cho dù đi hỗ trợ, cũng không tác dụng lớn, dù sao nhiều người như vậy đều nhìn thấy Dương Chân bị Đổng sở trưởng đá bay, liên quan đến mặt mũi quá lớn.
Vậy. . . Tôn Triệu Bang nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ lo lắng nói: Ba tôi nói thật sự có thể được?
Hạ Chu nói: Không biết, nhưng ít nhất cũng mạnh hơn so với chúng ta.
Nhưng ba tôi cho tới bây giờ cũng không quản chuyện của tôi. Hàn Phỉ bực mình nói: Mỗi lần tôi chọc phiền phức ông cũng không quản, càng đừng nói là những người khác.
Hạ Chu nói: Sao có thể không quản cô, ba cô vẫn lo lắng cho cô nhất.
Thôi đi. Hàn Phỉ nói: Ổng là người có nề nếp, khẳng định sẽ không đi biện hộ cho Đổng sở trưởng. Ba tôi tôi còn không biết?
Hạ Chu vừa nghĩ cũng phải, để cho ba của Hàn Phỉ đứng ra cũng không quá thích hợp, khó tránh khỏi làm cho người ta có một loại ấn tượng loạn nhúng tay, trừ phi ba của cô ấy cùng người của ủy ban kỷ luật trung ương có quan hệ đặc biệt tốt, lúc này nói mới tiện hơn một ít, Nhưng thật ra tôi không lo lắng được, ài, vậy chúng ta còn muốn nghĩ biện pháp?
Trương Đông Lượng nhìn thời gian, Lúc này đều một giờ rưỡi rồi, không còn thời gian.
Tôn Triệu Bang cũng ừ một tiếng.Nhiều lãnh đạo đều đi họp. Tính thời gian cũng nên trở về, nói không chừng lập tức sẽ gọi Đổng sở trưởng đi!
Hàn Phỉ giậm chân, Gấp chết tôi rồi!
Nhưng đúng lúc này, trong phòng làm việc của Đổng Học Bân lại có thể vang ra tiếng âm nhạc. Còn là một ca khúc tiết tấu rất nhanh!
Nghe nhạc?
Cái này đều là lửa cháy đến nơi rồi!
Ngài dĩ nhiên còn có tâm tư nghe nhạc? ?
Hàn Phỉ Hạ Chu bọn họ vừa nghe. Đều là vẻ mặt không nói gì, cái này thật đúng là hoàng thượng không vội thái giám gấp, nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng Đổng sở trưởng không chỉ không có tự giác tai vạ đến nơi. Ngược lại còn nhàn nhã nghe nhạc, phỏng chừng còn vừa nghe nhạc vừa uống trà vừa cắn hạt dưa đây, bất quá nghĩ lại, mấy người bọn họ rất bội phục đối với tố chất tâm lý của Đổng sở trưởng, thật chưa thấy qua lãnh đạo không đem chuyện tình coi ra gì như thế!
Không được, tôi đi hỏi Doãn sở trưởng thế nào một chút! Đổng sở trưởng không nóng nảy, nhưng Hàn Phỉ sốt ruột, cô ấy bình thường nhìn vô tâm, cũng rất trọng tình cảm, Đổng sở trưởng vào thời khắc mấu chốt động thân ra giúp cô ấy, Hàn Phỉ cũng nhớ kỹ ân của Đổng Học Bân.
Cốc cốc cốc.
Hàn Phỉ gõ cửa.
Cửa lớn phòng làm việc sở trưởng đóng chặt.
Lại gõ cửa, Hàn Phỉ thấy không người đáp lại, thẳng thắn mở cửa tiến vào, cửa không có khóa, bên trong chỉ thấy Doãn Thành An đang ở bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại.
Doãn Thành An rất nhanh nói với điện thoại: Lãnh đạo à, ngài đừng nghe lời nói một bên của phòng tổng hợp bên kia. . . Phải, Đổng sở trưởng đúng là đụng phải xe của Dương Chân, nhưng nguyên nhân gây ra cũng là Dương Chân đụng xe của tiểu Hàn chúng tôi trước. . . Đừng. . . Ngài trước hết nghe tôi giải thích một câu. . . Còn có chuyện sau đó Đổng sở trưởng đánh người, nguyên nhân gây ra cũng là phòng tổng hợp bên kia động tay trước, đẩy Đổng sở trưởng hai cái. . . Tôi biết. . . Tôi biết Đổng sở trưởng là có trách nhiệm, nhưng đối phương cũng như nhau. . . Cho nên tôi cảm thấy chuyện này không thể tất cả đều là trách nhiệm của Đổng sở trưởng, không thể một mình gây ra chuyện. . . Ặc, ngài sắp trở về? Tốt, tôi đi phòng làm việc của ngài chờ ngài, việc này tôi sẽ giải thích cùng ngài.
Điện thoại gọi xong.
Doãn Thành An thở dài một tiếng thật sâu.
Hàn Phỉ lập tức nói: Doãn sở trưởng, lãnh đạo nói cái gì?
Còn không rõ ràng lắm, bất quá xem ra là muốn truy cứu trách nhiệm của Đổng sở trưởng, nghe nói mấy người phó chủ nhiệm phân công quản lý của phòng giám sát thứ tám đều rất tức giận. Doãn Thành An cũng không giấu diếm, các lãnh đạo không tức giận mới là lạ, phòng thứ tám xảy ra trò khôi hài lớn như vậy, còn đánh người, lãnh đạo của phòng thứ tám trên mặt khẳng định nhục nhã.
Hàn Phỉ vội nói: Vậy Chu chủ nhiệm nói như thế nào?
Chu Vĩ Nghiệp.
Chủ nhiệm phòng giám sát thứ tám của ủy ban kỷ luật trung ương.
Người đứng đầu, cũng là lãnh đạo cấp chính sở.
Các phó chủ nhiệm khác có thái độ như thế nào cũng không sao, chủ yếu vẫn là thái độ của Chu chủ nhiệm then chốt nhất.
Doãn Thành An nói: Chủ nhiệm có thể còn chưa có ra phòng họp, điện thoại di động không có khởi động máy, tạm thời gọi không thông, nhưng hẳn cũng sắp trở về, khó mà nói. Chủ nhiệm đối với sở hai bọn họ vẫn cũng không tệ lắm, quan hệ của Doãn Thành An cùng Chu Vĩ Nghiệp cũng vẫn tốt, nhưng quan hệ là quan hệ, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, hiện tại chuyện tình dính dáng quá lớn, cho dù là lãnh đạo cũng không đè xuống được, Doãn Thành An cũng biết hy vọng có thể giữ được Đổng Học Bân không lớn, cho dù miễn cưỡng bảo vệ, vậy một xử phạt vi phạm kỷ luật cũng là khó tránh khỏi, đối với con đường làm quan sau này của Đổng sở trưởng khẳng định là ảnh hưởng cũng rất lớn.
Hàn Phỉ gấp đến độ thở không ra hơi.
Doãn Thành An hỏi: Đổng sở trưởng làm gì thế?
Hàn Phỉ cả giận: Ở trong phòng làm việc nghe nhạc, còn là nhạc rock.
Doãn Thành An: . . .
Tôi đi, tôi gọi điện thoại cho ba tôi! Hàn Phỉ thấy chuyện tình càng phát ra triển càng không ổn, không khỏi hạ quyết tâm, không do dự nữa!
Doãn Thành An cảm thấy không thích hợp, Tiểu Hàn, cô chờ một chút trước!
Hàn Phỉ không nghe, Đổng sở trưởng lúc này quá kinh rồi, cô ấy cũng không thể không có suy nghĩ, sau khi ra phòng làm việc sở trưởng thì đi tới góc lấy ra điện thoại di động.
Tiểu Phỉ.
Thế nào?
Lãnh đạo nói như thế nào?
Bất quá thấy Hàn Phỉ không lên tiếng, bọn họ cũng rõ ràng, Doãn sở trưởng cầu tình khẳng định là hiệu quả không lớn, cấp trên hẳn là đã có quyết địh.
Tôi gọi điện thoại. Hàn Phỉ nói.
Mọi người biết cô ấy là muốn gọi cho ba cô ấy, vì vậy cũng đều bỏ đi một bên.
Hàn Phỉ hít vào, bấm điện thoại gọi đi, tít tít tít, thông.
A lô, tiểu Phỉ. Bên kia truyền tới tiếng nói trầm thấp của một người trung niên, chính là cha của Hàn Phỉ, cục trưởng cục hai bộ tổ chức trung ương Hàn Chính Hà.
Ba!
Làm sao vậy?
Con có việc cầu ba! Ba phải giúp con!
Con nói trước là chuyện gì, lại gây họa?
Không phải con gây họa, là người khác khi dễ đến trên đầu con!
Đầu kia Hàn Chính Hà nhíu nhíu mày đầu, Ba lúc trước nói với con, tự mình chọc phiền phức tự mình đi giải quyết, không có năng lực giải quyết, thì đừng gây họa!
Hàn Phỉ cả giận: Ba có còn là ba con không vậy!
Hàn Chính Hà lắc đầu nói: Bởi vì ba là ba của con, nên mới giáo dục con như thế, nha đầu kia, cái tính tình của con ai cũng dám chọc, không cho con chịu phạt vài lần căn bản là không sửa được, được rồi, nói chuyện đi, ba nghe một chút nha đầu con lúc này lại chọc ai.
Là người ta chọc con! Hàn Phỉ lập tức nói: Xe mới mua của con bị người khác đụng phải, là Dương Chân của phòng tổng hợp phòng thứ tám, một phó sở trưởng, phải, con thừa nhận con đậu xe không tốt, sai lệch một chút, dù sao con cũng mới lấy bằng lái không bao lâu, nhưng Dương Chân thì ngược lại, rõ ràng phía trước có đường có thể đi qua, hắn lại không đi, cố ý chen tới trước, quẹt vào xe làm hư kính chiếu hậu, xuống xe hắn còn không xin lỗi, ra vẻ đương nhiên, ngược lại còn trách con, một đống người vây bắt bọn con!
Hàn Chính Hà nhíu: Con không thêm mắm thêm muối chứ?
Hàn Phỉ nói: Con thêm cái gì, tất cả mọi người đều thấy.
Hàn Chính Hà không thích tính cách gây chuyện khắp nơi của con gái, nhưng người khác nếu như khi dễ đến trên đầu con gái, Hàn Chính Hà đương nhiên sẽ không ngồi xem mặc kệ, Doãn sở trưởng không đứng ra?
Doãn sở trưởng và Trần sở trưởng cũng không có mặt. Hàn Phỉ nói: Ngay lúc đó lãnh đạo chỉ có Đổng sở trưởng, kết quả Đổng sở trưởng đặc biệt kinh dị, đi tới lái xe đụng xe của Dương Chân, sau đó Dương Chân xuống xe ra tay cùng Đổng sở trưởng, đẩy hắn, Đổng sở trưởng liền. . . Liền đạp cho Dương Chân một cước.
Cái gì? Hàn Chính Hà sửng sốt, Lãnh đạo các người đánh người?
Hàn Phỉ cúi đầu ừm một cái, Dù sao chuyện tình ầm ĩ lớn, ba đứng ra giải quyết giúp con với, giúp Đổng sở trưởng nói một chút, nếu không hắn sẽ thật sự gặp phiền phức.
Hàn Chính Hà bất đắc dĩ nói: Ba nói như thế nào hả?
Hàn Phỉ làm nũng nói: Cái đó con mặc kệ, ba phải giúp con!
Hàn Chính Hà nói: Các người đây là lãnh đạo cái gì hả? Đứng ra thì đứng ra thôi, cho các người một công đạo là được, sao còn đụng xe đánh người? Ông vừa nghe, cũng là có chút không tiếp thụ được, chỗ đó không phải ủy ban kỷ luật trung ương sao? Tố chất của lãnh đạo ủy ban kỷ luật tại phương diện này có thể cao hơn rất nhiều so với phòng ban khác, cách nói phương thức của lãnh đạo bình thường đều lộ ra một vẻ phong phạm của ủy ban kỷ luật , lãnh đạo ủy ban kỷ luật sao có thể một lời không hợp thì ra tay đánh người? Đừng nói là loại chỗ như ủy ban kỷ luật này, chính là bộ tổ chức trung ương bọn họ cũng không có lãnh đạo lưu manh như thế!
Ơ!
Chờ một chút!
Đổng sở trưởng?
Vừa rồi nói Đổng sở trưởng?
Hàn Chính Hà đột nhiên kinh ngạc, Người nọ gọi cái gì?
Cái gì gọi cái gì? Hàn Phỉ nói.
Con nói Đổng sở trưởng, tên đầy đủ gọi là gì? Hàn Chính Hà hỏi.
Tên đầy đủ? Hàn Phỉ chớp chớp mắt, Gọi là Đổng Học Bân, giám sát viên cấp chính xử mới tới của sở hai, làm sao vậy ba? Ngữ khí của ba sao vậy?
Đổng Học Bân?
Thì ra là hắn!
Hèn chi dám đánh người!
Hàn Chính Hà im lặng chốc lát, Ba mấy ngày nay còn muốn hỏi con, kết quả cũng vẫn không có cơ hội, đem chuyện này quên mất, thì ra hắn điều đến sở hai phòng tám các người? Sao con không còn sớm nói với ba?
Hàn Phỉ căn bản nghe không hiểu, Con nói sớm cái gì hả? Ba không có hỏi con, ba nói có ý gì? Ba nhận thức Đổng sở trưởng?
Nhận thì không nhận ra, cũng chưa thấy qua. Hàn Chính Hà có chút thổn thức nói: Bất quá là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ba biết người này.
Hàn Phỉ nhất thời ngơ ngác, Ba biết hắn?
Hàn Chính Hà ừm nói: Cũng là gần đây mới nghe nói hắn điều đi ủy ban kỷ luật trung ương.