Sân bay.
Người vây xem dần dần nhiều lên.
Trần Oánh sao tới?
Là tới quay phim sao?
Vậy trên mặt viết huyện Tiêu Lân?
Lễ văn hóa chiêu thương? Chẳng lẽ là muốn tới tỉnh chúng ta diễn xuất?
Không thể nào? Bọn họ chỉ là một huyện mà thôi, sao mời được Trần Oánh tới biểu diễn?
Lữ khách đều tụ ở bên ngoài xem náo nhiệt, còn có một vài người hâm mộ Trần Oánh tốp năm tốp ba gọi vài tiếng, ngay cả nhân viên công tác của sân bay cũng không nhịn được dừng chân nhìn qua, mặc dù là bọn họ quanh năm công tác ở sân bay người, quanh năm suốt tháng cũng không thấy được ngôi sao mấy người nghe nhiều nên thuộc, những người đó dù sao đều thần long thấy đầu không thấy đuôi, bằng không cũng là cải trang làm cho người ta không nhận ra được, lần này khó có được nhìn thấy tự nhiên muốn nhìn nhiều.
Bên kia.
Đổng Học Bân và Trần Oánh sau khi giao lưu vài câu rất nhanh, nắm tay tượng trưng.
Xoay người giới thiệu Trương Đông Phương một chút, lão Trương nhìn qua cũng rất cao hứng nắm tay với Trần Oánh một chút.
Bên cạnh có nhân viên công tác của đài truyền hình cũng không lo kinh ngạc, nhanh chóng dùng camera đem cảnh này ghi lại, cũng có nhân viên công tác nhanh chớp chụp hình lại, ánh đèn loang loáng không ngừng.
Đổng Học Bân cười nói: Vậy lần này cảm ơn.
Trần Oánh khoát tay chặn lại, Việc nhỏ mà thôi, khách khí như vậy.
Được rồi, huyện chúng tôi điều kiện có hạn, phí biểu diễn có thể cũng. . . Đổng Học Bân sợ Trần Oánh không biết, cho nên phải bắt chuyện trước.
Trần Oánh cười nói: Lúc đầu cũng không dự định lấy phí biểu diễn, giúp một chút cho bạn học cũ mà thôi tôi còn cần tiền? Vậy tôi thành người nào hả?
Được, muốn cũng là những lời này của cô. Đổng Học Bân vui đùa một tiếng.
Trần Oánh liếc hắn một cái, Ăn ở nên lo nha, hơn nữa quay đầu lại phải mời tôi ăn đấy.
Đổng Học Bân nói: Vậy còn cần nói à, khẳng định không thành vấn đề, đi đường mệt mỏi chứ? Chờ tôi an bài xe cho cô. Để cho người ta đưa cô đi huyện chúng tôi.
Trần Oánh gật đầu một cái, Được.
Tiểu Tô. Đổng Học Bân lập tức gọi thư ký tới, An bài xe, đưa Trần Oánh đi chổ chúng ta.
Tô Nham gật đầu, bắt chuyện một người nhân viên công tác giúp Trần Oánh xách va li hành lý, mấy người đi ra ngoài sân bay.
Lần này ngoại trừ ngoài xe buýt, xe đẩy cũng chuẩn bị không ít, hầu như đem xe có hình dạng tốt của huyện ủy và chính phủ huyện đều trưng dụng.
A! Trần Oánh!
Ký cho tôi một chữ đi!
Trần Oánh! Em yêu chị!
Đưa Trần Oánh đi ra ngoài chính là mấy người hâm mộ của cô ấy.
Trần Oánh ở bên ngoài bị chặn ba bốn lần, ký tên nửa ngày. Lúc này mới dưới sự hộ tống của nhân viên công tác huyện Tiêu Lân nhanh chóng lên một chiếc xe, rời đi.
Trương Đông Phương thu hồi ánh mắt, cũng rất hưng phấn, Học Bân bí thư, phân lượng của Trần Oánh cũng không nhỏ. Có thể tới huyện chúng ta diễn xuất, dạ hội khẳng định không thành vấn đề, là bạn học cũ của cậu?
Đổng Học Bân ừm một cái, Bạn học tiểu học.
Trần Oánh đến nhất thời cho huyện Tiêu Lân một viên thuốc trợ tim, thì ra Đổng bí thư không có nói khoác, thì ra thật sự không trả phí biểu diễn cũng có thể dựa vào mặt mũi của mình mời tới ngôi sao lớn như vậy, phía sau đâu? Lẽ nào phía sau còn có sao? Tất cả mọi người mong đợi lên.
Reng reng reng.
Đổng Học Bân vừa nhìn điện thoại di động. Nghe điện thoại, Trương tổng?
Chúng tôi tới, ha ha, tên nhóc cậu nhanh chóng ra cổng tiếp giá. Là Trương Long Quyên.
Cúp điện thoại. Đổng Học Bân thần tình chấn động, lập tức dặn dò: Mọi người chuẩn bị tinh thần đi, máy quay, chuẩn bị. Đợt khách quý tiếp theo tới. Sở dĩ coi trọng máy quay như vậy, bởi vì Đổng Học Bân muốn dựa vào tin tức buổi tối khai hỏa lễ văn hóa của huyện bọn họ lần này. Nói miệng không bằng chứng, ba hoa chích choè cũng không như dùng hình ảnh ngôi sao xuống máy bay làm tin tức, tuyên truyền như thế, huyện bọn họ khẳng định sẽ bùng nổ danh tiếng, đến lúc đó các nhà đầu tư khác sau khi xem TV, cũng không cần huyện Tiêu Lân mời, tuyệt đối có một phần người rất lớn sẽ không mời mà đến, nhà đầu tư cũng là có truy tinh, hơn nữa cái này cũng là biểu diễn thực lực và lực hấp dẫn của huyện Tiêu Lân, những cái này sẽ được nhà đầu tư lo lắng ở bên trong, dạ hội văn hóa nếu làm thành công, giống như là gia tăng lực hấp dẫn đầu tư của huyện Tiêu Lân, điểm này Đổng Học Bân sao có thể không coi trọng? Chiến tích lần này của hắn có thể bắt được hay không, chờ cũng là cái này.
Mọi người đều đem ánh mắt dời đi qua, nhìn thẳng lối ra.
Bí thư, Trương huyện trưởng. Phía sau, chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Mạnh Hàn Mai khoan thai đi tới, đi vào đại sảnh, Xin lỗi đã tới chậm, bên kia vừa bận xong.
Đổng Học Bân quay đầu lại, Không có việc gì.
Mạnh Hàn Mai cũng vào đội ngũ, suy nghĩ một chút, chớp mắt chộp tới một người của cục chiêu thương hỏi: Tôi vừa thấy xe của huyện chúng ta đi qua, là Trần Oánh?
Người nhân viên công tác nói: Đúng vậy Mạnh chủ nhiệm, là Đổng bí thư mời tới.
Mạnh Hàn Mai há hốc, nở nụ cười, cô ấy ngay từ đầu thật đúng là rất lo lắng Đổng bí thư một người cũng không đến, không ngờ rằng dĩ nhiên là thật.
Lúc này, chỗ phía trước có chút loạn, tiếng bước chân rất tạp, hiển nhiên là một nhóm người xuống máy bay đi ra.
Sau đó, Trương Long Quyên mang kính râm vóc người khêu gợi không thể khêu gợi xuất hiện ở tại trước mắt mọi người, khóe miệng cầu cười, sau khi thấy Đổng Học Bân thì cười tháo kính râm, trực tiếp đi qua hướng hắn, giả khuông giả dạng nói: Đổng bí thư, đợi lâu, chuyến bay tới trễ, lúc đầu là đến buổi sáng, ha ha.
Đổng Học Bân cũng mang theo đám người Trương Đông Phương Mạnh Hàn Mai đi vài bước, nắm tay với cô ấy, Không sao Trương tổng, ngài có thể tới là vinh hạnh của chúng tôi, tôi đại biểu huyện Tiêu Lân hoan nghênh các người. Sau đó Đổng Học Bân giới thiệu cho Trương Long Quyên một chút Trương Đông Phương và lãnh đạo cán bộ.
Máy quay vẫn hoạt động.
Trương Long Quyên sau khi cười tủm tỉm chào hỏi với bọn họ, quay người lại, nhìn về phía sau mấy người nữ tóc vàng mắt xanh, Vậy tôi cũng giới thiệu bên tôi một chút.
Mấy người mỹ nữ ngoại quốc đều tháo kính râm.
Lần này cũng không cần giới thiệu, bởi vì xung quanh đã có người hô lên.
A!
Amy! Amy!
Là nhóm SS!
Ellen! Đó không phải Ellen sao!
Trời ơi! Thật sự là các nàng! Trời ạ!
Tôi không phải nằm mơ chứ? SS là nhóm nhạc đứng đầu của nước M! Còn có Amy! Nữ ca sĩ mới nổi của năm nay! Ellen là ca sĩ nổi tiếng! Album mới nhất tháng trước lượng tiêu thụ toàn cầu hơn hai mươi triệu bản! Đây là cái đội hình gì? Sao. . . Sao đều tới tỉnh chúng ta?
Tôi là người hâm mộ của Ellen!
Amy! Tôi yêu em!! Cô ấy nhìn tôi! Nhìn tôi kìa!
Những lữ khách xung quanh nhất là mấy cô bé đều kinh hô kêu lên, cả đám hoa chân múa tay vui sướng kích động, đều kêu gào l6en!
Tính cách của người nước ngoài so với người trong nước cởi mở và phô trương hơn, cũng không có cấm kỵ và che lấp điệu thấp, mấy người nam nữ của nhóm SS và hai người mỹ nữ ngôi sao ca nhạc đều cười chào hỏi người hâm mộ, có nói vài câu tiếng Anh, có hôn gió.
Người hâm mộ lại thét chói tai một trận, một vài cô nữ sinh nhào đến trước tìm các nàng muốn kí tên.
Người của huyện Tiêu Lân vừa nhìn, vội vàng áp dụng biện pháp, làm thành một đạo phòng tuyến chặn cho bọn họ, nhân viên bảo vệ của sân bay lúc này cũng nhanh chóng chạy tới, trợ giúp người của huyện Tiêu Lân cùng nhau ngăn cản người hâm mộ kích động. Trước đó huyện Tiêu Lân đã chào hỏi với sân bay bên này, lần này không phải chuyện riêng của Đổng Học Bân, mà là huyện Tiêu Lân tổ chức lễ văn hóa chiêu thương, là chuyện công, sân bay ở đây khẳng định cũng sẽ bật đèn xanh cho bọn họ.
Trương Long Quyên phủi phủi tay, Được rồi, cái này cũng không cần tôi giới thiệu.
Phải, không cần cô ấy giới thiệu, tất cả mọi người đem tên của những ngôi sao này hoặc nhóm nhạc hô lên.
Thật ra huyện Tiêu Lân bên này nói tiếp cũng là mấy người nhân viên công tác tương đối trẻ tuổi liếc mắt nhận ra mấy mỹ nữ ca sĩ bên trong, còn có một vài người cảm thấy các nàng nhìn quen mắt, lại gọi không ra tên, thậm chí Đổng Học Bân và Trương Đông Phương Mạnh Hàn Mai những người này, ngay cả nhìn quen mắt cũng không có cảm thấy, hoàn toàn là không nghe nói qua đối phương, bởi vì bọn họ đối với ngôi sao trong nước đều không đặc biệt quan tâm, càng đừng nói ngôi sao nước ngoài. Thế nhưng không nhận ra thì không nhận ra, Trương Đông Phương và Mạnh Hàn Mai bọn họ cũng không ngốc, từ trong tiếng thét chói tai của những người trẻ tuổi ở sân bay cũng đã cảm giác được, mấy người người nước ngoài này tuyệt đối không phải ngôi sao bình thường, bằng không không có loại tràng diện thét chói tai này!
Ellen!
Any!
A! Quá hạnh phúc!
Thậm chí có một cô gái đều hưng phấn mà bật khóc ra, liên tiếp phất tay và la lên với bọn họ, ba mẹ của cô ấy phía sau chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, cũng quản không được.
Đổng Học Bân cũng đã nhìn ra, trong lòng nói chị Trương thật đúng là đủ ý tứ, lúc đầu nói đưa mấy người ngôi sao tới giúp là được, ai ngờ chị Trương dĩ nhiên kéo tới cho hắn nhiều như vậy, Trương tổng, cảm ơn.
Không khách khí, cậu muốn làm dạ hội, tôi tự nhiên tâng bốc cổ động cho cậu, đều là mấy người bạn của tôi, hai ngày nay cũng không có làm gì, dẫn bọn họ tới cũng là du ngoạn giải sầu. Mấy người ngôi sao phỏng chừng đều là nằm trong công ty giải trí của Trương Long Quyên nhập cổ phần, chị Trương là cổ đông công ty, coi như là ông chủ của mấy người ngôi sao bọn họ, lời này cô ấy tự nhiên có thể nói, Được rồi, tôi thấy ở đây cũng không phải chỗ nói chuyện, có chút ồn, ha ha, an bài xe cho chúng tôi đi? Tôi thấy chúng ta vẫn là đi trước đi, có chuyện gì quay đầu lại rồi trò chuyện.
Đổng Học Bân nói: Được, tôi an bài cho các người.
Phân phó người đi an bài xe, Đổng Học Bân và Trương Đông Phương cũng đều nắm tay với mấy mỹ nữ ngôi sao, dùng tiếng Trung biểu thị hoan nghênh một chút.
Trương Long Quyên phiên dịch qua.
Đám người Amy và Ellen cũng đều mỉm cười nói khách khí vài câu.
Người của nhóm nhạc SS thì có vẻ hơi im lặng, ôm đàn ghi-ta của bọn họ không lên tiếng.
Sau vài phút, Tô Nham mang theo Trương Long Quyên và ngôi sao ngoại quốc chen ra bên ngoài đi ra ngoài, nhân viên bảo vệ của sân bay cũng hộ vệ ở bên cạnh chống đỡ người hâm mộ quá nhiệt tình.
Amy! Đừng đi!
SS! Em yêu các anh! Em yêu chết các anh!
Tràng diện một mảnh hỗn loạn, những người hâm mộ ngôi sao nước ngoài còn muốn cuồng nhiệt hơn so với người hâm mộ của Trần Oánh, bởi vì tuổi tác không giống.
Trương Long Quyên mang theo người đi.
Người hâm mộ cũng cơ bản đuổi theo.
Nhất thời, trong sân bay cũng an tĩnh chốc lát, mới để cho đám người Đổng Học Bân và Trương Đông Phương thở ra một hơi uống mấy ngụm nước, bất quá mệt thì mệt, trên mặt của mỗi người lại đều có thể thấy biểu tình chờ mong và hưng phấn.