Buổi trưa.
Ngoài sân.
Đổng Học Bân không Thường Quyên lấy theo hành lý, đi ra cục chiêu thương, trực tiếp dẫn cô ấy đi ra bên ngoài đường tìm một tiệm cơm đi ăn.
Học Bân, cậu lại đổi xe?
Ừm, cũng mua hơn nửa năm rồi
Land Rover, còn là loại đỉnh cấp, cậu thật là có tiền
Vận khí tốt, trúng vé số một lần
Chị cũng nghe tiểu Đàm nói, nghe nói cậu năm trước còn đi Porche, hơn nữa bây giờ còn làm rất tốt, chức quan đều là thăng trong nửa năm, cậu còn trẻ tuổi, mà đã là thường vụ phó huyện trưởng, cứ theo đà này, cuối năm lên chính xử cũng rất thỏa đáng, ài, chị thì kém xa cậu, lúc cậu vào thể chế thì chị đã làm khoa viên nhiều năm rồi, hiện tại cậu là lãnh đạo phó xử, chị vẫn là khoa viên
Tôi thì nghĩ làm khoa viên rất tốt, đặc biệt hoài niệm lúc trước chúng ta ở cùng phòng làm việc, ha ha
Chỉ có cậu nói như vậy, khoa viên làm sao mà phong cách như cán bộ
Chị cũng còn trẻ mà, sau này còn cơ hội
Chị không giỡn đâu, lúc này ngay cả nhân viên công vụ còn không giữ được, còn nói chuyện thăng chức cái gì, chị không nghĩ tới, mà chị cũng không có năng lực này
Đâu có
Bản thân chị thế nào chị còn không biết sao?
Không phải vậy đâu, tôi nghĩ chị có năng lực công tác không tồi
Cậu chỉ an ủi chị, nói đến năng lực công tác thì ai có thể sánh với cậu
Được rồi chị Thường, đừng nói tôi, hai ta gọi món đi, ăn chút gì đi rồi nói tiếp
Được rồi, để chị xem, ặc, bên này cũng không biết ăn gì, hay là nghe cậu vậy
Đồ ăn không nhiều, dù sao thì điều kiện cũng có hạn, ừm, như vậy thì gọi vài món ăn trưa bình thường đi
Có lời của Đổng Học Bân trước đó, Thường Quyên phỏng chừng đã yên tâm, cũng không còn khóc nữa, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, vui vẻ trò chuyện với Đổng Học Bân, vừa ăn vừa hỏi chuyện trước kia, sau đó lại nói về chuyện những người thuộc hạ cũ của Đổng Học Bân, Đàm Lệ Mai thăng quan, Tôn Tráng cũng rất có thể, Quách Phàn Vỹ được Đổng Học Bân kéo đến huyện Duyên Đài cũng nghe nói rất tốt, tính ra trong những người đó thì chỉ có Thường Quyên là bình thường. Trước đây thế nào thì bây giờ thế ấy. Nói đến đây, ngữ khí của chị Thường có chút chua : Chị còn phải nuôi đứa nhỏ, mà chồng thì không thể trông cậy, hiện tại lại chọc ra họa lớn như vậy, chị ...
Đổng Học Bân trấn an : Cái này không phải có tôi sao? Chị đừng lo lắng, thiếu tiền thì chị tìm tôi, cái khác tôi không có, tiền thì khẳng định không thiếu
Thường Quyên xua tay : Sao có thể không biết xấu hổ
Đổng Học Bân cười nói : Không có việc gì, chị còn khách khí với tôi à?
Thường Quyên nói : Thật không cần, chỉ cần giữ được chức, bên kia chị cũng có thể qua được, hiện tại cũng là lo lắng trong cục ghi hận chị, muốn đuổi việc chị
Đổng Học Bân suy nghĩ : Sẽ không tuyệt tình như thế đâu
Vậy thì không nhất định, cả đám ấy đều là một Thường Quyên nhắc đến bọn họ thì lại bắt đầu nghiến răng.
Đổng Học Bân quét mắt nhìn giày cao gót dưới chân của cô ấy, cái gót cao như thế, bị đá trúng thì quả thật cũng thốn lắm : Không sao cả, một hồi tôi hỏi giúp chị
Ừm, buổi chiều cậu còn có việc bận? Vậy chị ...
Cơm nước xong thì tôi tìm người đưa chị trở về, đi nhà khách của huyện ch1ung tôi trước, tôi gọi điện an bài cho chị, hành lý cũng đem đến đó trước
Được, nếu chị tới, vậy đều nghe cậu an bài, cậu bảo chị làm gì thì chị làm cái đó Thường Quyên dứt lời, liên gắp đồ ăn cho hắn : Cậu ăn đi
khụ khụ, cảm ơn
Cảm ơn cái gì, nếu cậu coi trọng chị thì không cần khách khí như vậy
Thường Quyên nói chuyện, làm cho Đổng Học Bân nghe mà ho khan, thật ra Thường Quyên từ xa đến đột nhiên tập kích hắn, Đổng Học Bân quả thật không nghĩ tới, người ta sau khi xảy ra chuyện người đầu tiên nghĩ đến cũng là mình, từ xa xôi đến đây tìm mình nương tựa, Đổng Học Bân không có khả năng mặc kệ cô ấy, cho dù là chuyện thêm người cho cục chiêu thương còn chưa quyết định, nhưng hắn khẳng định có biện pháp an bài cho Thường Quyên. Đổng Học Bân tuy rằng không xếp vị trí đầu trong thường ủy, nhưng quyền lợi vẫn không nhỏ, an bài một người vào một chức nhàn tản như Thường Quyên thì không có vấn đề, bên chiêu thương không được thì vẫn còn chổ khác, chổ khác không được, thì công ty nhà nước cũng có thể nhét vào.
Sau khi ăn xong.
Đổng Học Bân liền gọi điện thoại an bài một chút.
Khoa viên Trần Vân Tùng xung phong nhận việc xách hành lý của Thường Quyên xuống lầu : Chị, đồ của chị
Đổng Học Bân nhìn hắn : Tiều Trần, có thể mượn xe được không?
Ặc, cái này có thể khó Trần Vân Tùng nói.
Bên cho thuê cũng không có? Đổng Học Bân nhìn xung quanh, bên này có chút hẻo lánh, cho thuê cũng không mở ở đây : Vậy thế này đi, cậu lái xe của tôi đưa chị thường đến nhà khách huyện ủy, tôi đã liên hệ rồi
Trần Vân Tùng lập tức nói : Không thành vấn đề, ngài yên tâm đi
Đổng Học Bân đem chìa khóa giao cho hắn, sau khi đi qua, Trần Vân Tùng nhìn chiếc Land Rover, biểu tình có chút khẩn trương, cũng có chút hưng phấn, đừng nói xe bốn triệu, xe bốn trăm ngàn hắn còn chưa lái qua.
Chị Thường Đổng Học Bân nói : Có việc chị cứ gọi điện cho tôi, có tin tức thì tôi thông báo cho chị
Thường Quyên lưu luyến nhìn hắn một cái : Được, vậy chị chờ tin của cậu
Đổng Học Bân nói : Chị biết lái xe không? Đến lúc đó tôi bảo tiểu Trần giao chìa khóa xe cho chị, chị cứ lái xe tôi trước đi, đi ra ngoài làm gì cũng tiên
Thường Quyên nhìn nhìn chiếc Land Rover đậu ven đường, nuốt nước bon5t, cũng có chút nóng lòng, nói : Được, vậy chị sẽ không khách khí với cậu
Land Rover biến mất trong tầm mắt, chị Thường đã đi.
Nhìn bọn họ đi xa, Đổng Học Bân đi bộ về hướng đại viện huyện ủy, tầm điện thoại di động trên tay, lật lật tìm số điện thoại của cục trưởng phân cục quốc an Thành Tây Chân An Quốc, gọi qua.
Tít tít tít.
Điện thoại thông.
A lô, ai vậy? Âm thanh của Chân An Quốc vang lên.
Đổng Học Bân cười nói : Chân cục trưởng, tôi Đổng Học Bân
Chân An Quốc hơi ngẩn ra : Là Đổng huyện trưởng à, ha ha, có việc sao?
Đổng Học Bân nói : Cũng không có gì, chỉ là muốn một người từ chổ ngài
Muốn người? Muốn ai? Chân An Quốc hỏi.
Thường Quyên của phòng tổng hợp, nghe nói cô ấy hiện tạm thời bị cách chức? Tôi bây giờ đang làm công tác chiêu thương, ở đây đang thiếu người, ngài xem? Đổng Học Bân nói.
Chân An Quốc à một tiếng, phỏng chừng là đã rõ ràng đại khái, dừng lại một chút, ông nói : Được, thủ tục đến thì tôi thả người
Vậy cảm ơn Chân cục trưởng
Không cần khách khí
Không chỉ là cho Đổng Học Bân mặt mũi mọt lần, vì lần trước Đổng Học Bân không biết vì chuyện gì mà ngay cả đại viện quốc an thành phố cũng xông vào, Chân An Quốc phỏng chừng là cũng sợ thằng nhãi này đến gây âm ĩ.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lại gọi cho thư ký của Tạ Quốc Bang một cú.
A lô, thư ký Trầm à, tôi Đổng Học Bân đây, tôi muốn một người của bên phân cục quốc an đến đây hỗ trợ, chuyện này cũng không cần làm phiền ba tôi, anh xem ...
Chổ bên cậu có thể nhận người sao?
Có thể, tôi sẽ nhanh chóng thu xếp
Vậy được, không thành vấn đề
Trầm thư ký đáp ứng cũng rất thống khoái.