Quyền Tài

Chương 1810: Chương 1810: Làm thư ký của tôi đi!




Phòng làm việc huyện ủy.

Trong khoa thư ký.

Nghe Mạnh Hàn Mai gọi Tô Nham, rất nhiều người của phòng làm việc đều chớp chớp con mắt, hiển nhiên có chút không rõ, bởi vì ai cũng biết Tô Nham là một nhân vật sát biên giới, cao phải không mà thấp cũng không phải, Mạnh chủ nhiệm lần này sao đến tìm hắn? Vẫn là tự mình tới? Thấy biểu tình cũng không giống là muốn trách phạt hắn? Vậy chính là chuyện khác? Nhưng còn có thể có chuyện gì? Hơn nữa có việc cũng có thể là khoa trưởng của khoa thư ký đến? Bằng không phó chủ nhiệm của phòng làm việc huyện ủy tới cũng có thể, như thế nào cũng không tới phiên Mạnh chủ nhiệm cấp bậc lãnh đạo huyện tự mình đến tìm, huống chi ngày hôm nay là ngày bí thư huyện uỷ tiền nhiệm, Mạnh chủ nhiệm khẳng định có không ít chuyện tình phải bận, nhưng mặc dù như vậy còn dành thời gian đến tìm Tô Nham? Cái đãi ngộ này người bình thường hưởng thụ không được, ít nhất không phải Tô Nham có thể hưởng thụ.

Then chốt là Mạnh Hàn Mai nói xong còn đang ở cửa chờ hắn, cái cảm giác này càng không giống, làm Tô Nham cũng có chút không rõ.

Tô Nham có chút khẩn trương, Mạnh chủ nhiệm, tôi. . .

Mạnh Hàn Mai lần thứ hai vẫy tay, Đi theo tôi, trên đường nói.

Tô Nham nuốt nước bọt, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới.

Mạnh Hàn Mai thấy hắn đến đây, cũng xoay người đi ở phía trước, dẫn đường chính là phòng làm việc của Đổng Học Bân.

Tô Nham rõ ràng là có tật giật mình, có thể còn tưởng rằng là chuyện đánh người mấy ngày trước trong huyện truy cứu xuống, thấy chung quanh không người, hắn lập tức thấp thỏm nói: Mạnh chủ nhiệm, chuyện của vài ngày trước là tôi kích động, không nên ra tay, nhất là còn trước mặt của bí thư huyện uỷ, tôi biết tạo thành một ít ảnh hưởng, cái này tôi xin lỗi, cũng xin nhận tiếp thu phê bình của lãnh đạo. Ngày đó chuyện tình ầm ĩ lớn như vậy, Tô Nham cũng sớm biết người ngồi cùng hắn trên xe dù còn ra tay đánh cảnh sát cũng là bí thư huyện ủy mới tới, ngay lúc biết, Tô Nham cũng là trừng to mắt ra, trong lòng cũng có chút choáng. Dù sao cũng là chuyện không có mặt mũi, mấy ngày nay hắn cũng vẫn đều chờ đợi lo lắng, cho nên sau khi gặp phải Mạnh chủ nhiệm hắn trực tiếp thừa nhận sai lầm trước, Bất quá tôi thật ra là có nguyên nhân, tình huống ngay lúc đó ngài không biết, người kia. . .

Nghe hắn nói như vậy, Mạnh Hàn Mai cũng vui vẻ, lắc lắc tay cắt đứt lời nói của hắn, Chuyện kia đã qua, tôi biết không phải là vấn đề của cậu.

Tô Nham hơi thả lỏng. Nhưng càng nghi hoặc, Vậy ngài tìm tôi. . .

Mạnh Hàn Mai cười nói: Chuyện gì tôi còn không thể nói cho cậu, bất quá khẳng định chuyện tốt là được rồi. Đi thôi, Đổng bí thư muốn gặp cậu.

Tô Nham sửng sốt, Đổng bí thư? Muốn gặp tôi?

Tới cậu sẽ biết. Mạnh Hàn Mai không nhiều lời, mang theo hắn đi.

. . .

Phòng làm việc bí thư.

Đổng Học Bân đang ở bên trong nhìn hồ sơ của Tô Nham, hèn chi Mạnh Hàn Mai không chọn Tô Nham. Cái hồ sơ này quả thật là bình thường, một chút nổi bật cũng không có, thậm chí ngay cả một ít lãnh đạo nói tốt có lệ cũng không nhiều, ai vừa nhìn đều khẳng định e ngại, cái này không phải đơn thuần bởi vì một lời bình, mà là từ đó nhìn ra rất nhiều thứ. Lãnh đạo lời bình lúc đầu cũng là ảo, có sự thổi phồng rất lớn, có thể được lãnh đạo khen ngợi không nhất định thật sự nói rõ người này tốt. Nhưng đổi một góc độ khác, lời bình sáo rỗng của lãnh đạo đều không muốn viết cho hắn, nói là người này trong quan hệ cùng lãnh đạo khẳng định là có chuyện.

Đổng Học Bân tiêu hóa một chút, trong lòng cũng có chút suy nghĩ, thật ra hắn vẫn không quan tâm. Bởi vì hắn không phải một người theo khuôn phép, huống hồ đổi lại thành bản thân tự hỏi một chút. Trong tất cả đơn vị Đổng Học Bân lúc công tác nhậm chức, cũng là một người rất không được lãnh đạo thích, trình độ của hắn khẳng định còn lớn hơn so với Tô Nham, Đổng Học Bân có thể cũng không phải là một người gây ra lỗi lầm gì, mà là khiến cho tất cả lãnh đạo đều đau đầu, chỉ bất quá khác nhau duy nhất là Đổng Học Bân bản lĩnh lớn, bối cảnh sâu, cho dù là lãnh đạo ghét hắn, cũng không ai dám động hắn, cho nên tình huống của Tô Nham Đổng Học Bân căn bản không thèm để ý, hắn càng coi trọng chính là chổ sáng trên tính cách, hắn muốn một thư ký phù hợp với khẩu vị của hắn, mà không phải một người quen thói quan liêu.

Cốc cốc.

Tiếng đập cửa vang lên.

Tiến vào. Đổng Học Bân buông hồ sơ.

Mạnh Hàn Mai đi trước vào trong, Bí thư, người đến.

Đổng Học Bân nói được, nói: Khổ cực Mạnh đại tỷ.

Mạnh Hàn Mai nói: Vậy các người trò chuyện, tôi đi về trước, có việc ngài cứ gọi.

Đóng kín cửa, Mạnh Hàn Mai đi ra, chỉ để lại Tô Nham vừa vào ở đây đứng ngây ngốc, có chút không biết làm sao, Đổng bí thư!

Đổng Học Bân cười cười, đè đè tay nói: Ngồi đi.

Tô Nham câu nệ nói: Không sao, tôi đứng là được.

Đổng Học Bân nói: Kêu cậu ngồi cậu cứ ngồi, tới, hai ta tâm sự.

Tô Nham cũng không biết là chuyện gì, vừa thấp thỏm vừa bất an ngồi ở đối diện Đổng Học Bân, chỉ dùng nửa cái mông ngồi cái ghế, toàn bộ thân thể đều khẩn trương, không có biện pháp, trước đó không biết Đổng Học Bân cũng là bí thư huyện uỷ, trên xe Tô Nham đương nhiên rất tự nhiên, hiện tại đã biết thân phận của người ta, Tô Nham cảm giác một cổ áp lực đập vào mặt mà đến, tay và chân cũng không biết nên để đâu cho tốt.

Đổng Học Bân nhìn ra hắn khẩn trương, cũng là có chút bất đắc dĩ, lúc trước Tô Nham đánh người đã cho Đổng Học Bân một ấn tượng khắc sâu, hắn thật sự là cảm thấy đáng đánh, đánh rất đẹp, đánh rất đã ghiền, nhưng không nghĩ Tô Nham bình thường trên công tác cũng là hình thái như thế, nhưng là không bất ngờ, đây là người mà, lúc đặc biệt sẽ có tính cách đặc biệt thể hiện, Đổng Học Bân làm sao không phải? Thằng nhãi này biểu hiện ra vẫn đều là nhã nhặn khách khí, ai có thể ngờ Đổng Học Bân bên trong là một tính tình hỗn đản như thế? Không phải người quen thuộc, ai cũng không đoán được.

Đứng dậy, Đổng Học Bân đi đến trước máy nước uống, lấy ra một cái ly duy nhất rót cho Tô Nham một ly nước nóng, Trời lạnh, uống một chút đi.

Tô Nham vừa mừng vừa sợ, Cảm ơn, cảm ơn Tạ bí thư. Uống một ngụm nước, Tô Nham tâm tình cũng tỉnh táo lại một ít, Bí thư, trước đó vài ngày ở trên xe tôi cũng không biết là ngài, có nhiều chỗ đều mạo phạm, ngài đại nhân không đừng chấp tiểu nhân, đừng chấp nhất với tôi.

Đổng Học Bân cười hỏi ngược lại: Mạo phạm ở đâu?

Tô Nham ặc một tiếng, cũng không nghĩ ra là mạo phạm chỗ nào, hắn cũng là khách khí một câu.

Nhưng thật ra Đổng Học Bân cười ha ha một chút, nhìn hắn trên dưới một cái, nói: Mạo phạm cũng không có việc gì, thật ra cũng không có mạo phạm hay không mạo phạm cái gì, ừm, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề nói thẳng, hôm nay tìm cậu tới, cũng là muốn hỏi một câu ý tứ của cậu, có hứng thú tới làm thư ký của tôi hay không?

Nghe câu đó, Tô Nham lập tức ngay ra, nước trong miệng đều thiếu chút nữa phun ra!

Hả?

Thư ký?

Làm thư ký của bí thư huyện uỷ? ?

Trong lúc nhất thời, Tô Nham quả thật không thể tin được lổ tai của mình, hắn cảm thấy chuyện này quả thật quá đột nhiên, thoáng cái làm cho hắn choáng váng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.