Quyền Tài

Chương 1304: Chương 1304: Lễ vật của chị Từ!




Buổi chiều.

Trong biệt thự.

Sau khi ăn xong, Hàn Tinh ngủ trưa, Tạ Hạo cũng tự mình đón xe học đi, Đổng Học Bân đã sớm cáo từ với mẹ vợ, cũng chuẩn bị đi, bất quá thấy Tạ Tĩnh không có đưa tiểu Hạo đi cũng không có vội vã đến cơ quan đi làm, Đổng Học Bân biết cô ấy có thể là có chuyện muốn nói với mình hoặc là có việc tìm mình, vì vậy cũng không rời đi, chờ Hàn Tinh lên lầu trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, hai người liền ra biệt thự.

Hậu viện.

Mặt trời lên đỉnh, chỗ bóng râm thật ra rất mát mẻ.

Đổng Học Bân và Tạ Tĩnh mặt đối mặt ngồi ở ghế trúc Tiểu Tĩnh, có việc?

Tạ Tĩnh cười, nói: Cũng không có gì, cũng là bạn trai em tới kinh thành.

Tôn Khải tới? Đổng Học Bân nói: Lúc này còn chưa có nghỉ hè mà? Sao rảnh rỗi đến đây?

Tạ Tĩnh nhanh chóng giải thích nói: Hắn không bỏ lại công tác trường học, trường học anh nhờ người tìm cho hắn là trường trung học trọng điểm, trường học năm ngoái có tỷ lệ lên lớp rất cao, cho nên vì thưởng cho học sinh và giáo viên, mấy ngày nay trường học tổ chức chơi xuân, Tôn Khải lúc này mới tới, sự tình nhiều, em cũng là ngày hôm qua gọi điện thoại với hắn, một đám học sinh cần mấy người bọn họ mang theo, em cũng không có thời gian để gặp mặt hắn nữa.

Đổng Học Bân hỏi: Hắn ở bên kia thích ứng chưa?

Tạ Tĩnh nói: Hắn cũng chỉ là cán bộ nhỏ của trường học, làm cũng rất nghiêm túc, còn nhò em cảm ơn anh, nói có thời gian mời ăn.

Được rồi, hai đứa chọn giờ gian đi.

Anh không vội trở về mà phải không anh rể?

Không vội, cơ quan cho anh hai tháng nghỉ bệnh, không được còn có thể thêm một tháng, nghỉ ngơi tới khi nào đều được, không sao cả.

Vậy được, đến lúc đó hai đứa em mời ăn.

Ài, không khách khí như vậy, đều là người một nhà.

Vậy không được, chuyện của bạn trai em nhờ có anh chiếu cố, nếu không ba mẹ em ở trên đè xuống, hắn muốn ở kinh thành làm thầy giáo đều không có khả năng. Lúc đó anh cũng biết, tôi cầu rất nhiều người đều không được, kinh thành cũng không có trường học nào dám nhận hắn, cũng là anh chịu giúp bọn em.

Đổng Học Bân cười cười Bình thường thôi.

Tạ Tĩnh nhìn hắn Ba em sau đó không tìm anh gây phiền phức chứ?

Không có. Đổng Học Bân cười ha ha Thật ra ba mẹ em không bất cận nhân tình như em nghĩ vậy đâu, ừm. Lời dư thừa anh không thể nói. Dù sao em bảo Tiểu Tôn làm cho tốt đi.

Tạ Tĩnh sửng sốt Anh nói là ba mẹ em bên kia có buông lỏng?

Đổng Học Bân liên tục xua tay Anh cái gì cũng chưa nói.

Khi trở lại bộ tài chính làm việc. Tạ Quốc Lương cũng đã nói rõ ngọn ngành cùng Đổng Học Bân, Đổng Học Bân biết cha mẹ Tạ Tĩnh cũng không phải thuần túy muốn chia rẽ bọn họ, bên trong cũng có chút thành phần khảo nghiệm. Bất quá kết quả cuối cùng thế nào đều khó mà nói, Đổng Học Bân cũng không dự định nhúng tay, tuy rằng hắn nghĩ Tôn Khải rất thành thật rất không tồi, nhưng dù sao cũng là gia sự của người ta, giúp Tôn Khải tìm công tác cũng là nhìn mặt của Tạ Tĩnh, hơn nữa Tạ Tĩnh lần kia khóc nhiều như vậy, Đổng Học Bân cũng là một người nhẹ dạ, lúc đó mới đáp ứng, về phần sau này. Đổng Học Bân cũng không có tâm tư quản, đường của người khác tóm lại là người khác tự mình đi, hắn cũng quản không được, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Được rồi, em cũng nên đi làm? Đổng Học Bân đứng lên nói: Mau đi đi, anh cũng về nhà ngủ một chút, mệt rồi.

Tạ Tĩnh ừ một tiếng. Nhìn Đổng Học Bân nói: Anh rể, cho tới nay đều cảm ơn anh, chuyện em làm mất tượng phật của thím, chuyện bạn trai em, chuyện xe. . .

Không khách khí nhiều như vậy.

Ừm. Cũng là muốn cảm ơn anh.

Ha ha, mau đi làm đi.

Anh không lái xe trở về à? Vậy em đưa anh đi.

Không cần. Hai ta không tiện đường, anh đón xe là được.

Mắt thấy đã gần một giờ, Đổng Học Bân không muốn làm lỡ thời gian công tác của Tạ Tĩnh, cũng không cho cô ấy đưa về, sau khi ra gia thuộc viện tự mình đón xe về nhà.

Buổi chiều hai giờ hơn.

Đổng gia, nhà ở cũ.

Đổng Học Bân vào cửa chuyện thứ nhất cũng là nằm xuống giường, trực tiếp đem mình cuộn vào trong chăn, bên trong còn lưu lại mùi thơm cơ thể trên người của Từ Yến, rất dễ chịu.

Hắn ngủ quên đi.

Nửa tiếng đồng hồ. . .

Một tiếng đồng hồ. . .

Mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến tiếng đập cửa.

Cốc cốc cốc, Đổng Học Bân bị đánh thức, ngồi dậy ngáp một cái, không tình nguyện mang dép qua đi mở cửa Ai vậy?

. . . Chị.

Ừm? Chị Từ?

Cửa vừa mở ra, đứng bên ngoài chính là Từ Yến.

Chị Từ hình như vừa về nhà một chuyến, bởi vì quần áo trên người thay đổi.

Đổng Học Bân nghiêng người cho cô ấy vào nhà, nhìn thời gian Ngài không phải nói buổi tối mới đến đây sao?

Từ Yến đi vào nói: Lúc đầu muốn đi đón đứa nhỏ của, bất quá cũng không biết làm sao nói cùng Siêu Siêu chuyện của ba nó, thẳng thắn không đi.

Đổng Học Bân ặc một tiếng Nếu như đứa nhỏ biết. . .

Không có việc gì. Từ Yến ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm túi xách, sau khi để ở một bên thì ngoắc Đổng Học Bân ngồi đến đây.

Đổng Học Bân ngồi xuống kề bên cô ấy.

Từ Yến liền nhìn hắn một cái, sờ mu bàn tay của Đổng Học Bân nhợt nhạt vỗ hai cái Buổi sáng chị ở quốc an đại viện mắng cậu một lần, có phải là giận chị?

Đổng Học Bân vội vã Không có, tuyệt đối không có, ngài là tốt với tôi, trong lòng tôi rõ ràng.

Đổng Học Bân làm sao tức giận Từ Yến, theo chị Từ còn không kịp đây.

Từ Yến có chút vui mừng nhìn hắn, trong mắt mang theo tình cảm ấm áp Thật ra chị hẳn là cảm ơn cậu, tên nhóc cậu nói rất đúng, chị làm việc lo lắng nhiều, suy nghĩ cũng tương đối nhiều, nếu như để cho con chị biết chị bị ba của nó đánh, còn không biết sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cái gì cho đứa nhỏ, Siêu Siêu còn nhỏ, nhân sinh quan và giá trị quan cũng không có thành hình, chị không muốn cho đứa nhỏ làm một ít ảnh hưởng mặt trái, cho nên mới nhịn cái khẩu khí này, trên thực tế trong lòng chị sao không uất ức?

Đổng Học Bân nói: Cái loại người này phải thu thập!

Từ Yến nắm bắt tay của Đổng Học Bân nói: Cậu vì chuyện của chị chạy đến quốc an đại viện, nói thật, trong lòng chị rất ấm áp, ha ha, cũng coi như trước đây chị không thương không cậu, đương nhiên, cậu làm việc vẫn là quá xúc động, đó chính là đại viện của quốc an, tên nhóc cậu thật ra dám xông vào, lỡ như xảy ra chuyện cả đời chị đều không tha thứ được cho mình, cho nên điểm này chị vẫn phải phê bình cậu, sau này không được.

Đổng Học Bân đáp ứng nói: Ừm, tôi nghe ngài.

Cậu cũng là đáp ứng cho qua, lúc có chuyện thì cái gì đều mặc kệ. Từ Yến sớm nhìn thấu hắn, mỉm cười nói: Tên nhóc cậu.

Đổng Học Bân miệng rất ngọt, nói: Lúc này không phải vì ngài sao, ngài bị khi dễ, tôi có thể mặc kệ sao? Đánh chết hắn cũng không sao, ngài yên tâm, sau này chỉ cần ngài không có việc gì, tôi khẳng định sẽ không sao, tôi cũng biết xông quốc an không tốt lắm, nhưng thấy thương thế của ngài, đầu tôi đều sắp nổ, làm gì nghĩ nhiều như vậy, ừm, bất quá ngài yên tâm, lúc đó người nhiều như vậy nhìn tôi cũng chưa nói là chuyện gì, Uông Sâm phỏng chừng không dám nói ra bên ngoài, cho nên không người biết, Siêu Siêu nếu như hỏi tới ngài cũng đừng nói, nói tôi thấy Uông Sâm không vừa mắt là được.

. . . Cảm ơn.

Ngài còn khách khí với tôi cái gì.

Từ Yến nhìn nhìn hắn, đưa tay vuốt vuốt tóc rối loạn cho Đổng Học Bân Chị thật không nghĩ tới cậu sẽ vì chị làm được cái này, chuyện lần này rất khó nói, lỡ như cậu ra tay nặng một ít xảy ra mạng người hoặc là ra tay với Tương Tung, cho dù mẹ vợ cậu tới cũng không tác dụng, khi đó kết quả tốt nhất, thân quan y của cậu cũng khẳng định không giữ được, phải gánh chịu trách nhiệm, cậu có nghĩ tới không?

Đổng Học Bân cười ha ha Vậy thì tính cái gì, vì trút giận cho ngài, tôi cởi cái thân quan y này cũng không sao, bắt đầu lại từ đầu.

Nghe vậy, Từ Yến im lặng một hồi, có chút cảm khái kéo tay của Đổng Học Bân, dùng cánh môi khêu gợi hôn mu bàn tay hắn một ngụm.

Đổng Học Bân sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng Khụ khụ, chúng ta đừng nói cái trọng tâm câu chuyện này nữa, trong túi xách của ngài là cái gì? Mua đồ ăn? Không giống lắm?

Từ Yến cười nói: Lễ vật cho tên nhóc cậu.

Cho tôi? Đổng Học Bân chớp chớp con mắt Là cái gì?

Từ Yến đem cái túi xách đến đây, mở ra, thì ra bên trong là vài món quần áo.

Đổng Học Bân cười khổ nói: Chổ tôi quần áo không ít, ngài mua quần áo cho tôi làm gì.

Quần áo của cậu không ít, nhưng cũng không vừa người. Từ Yến nói: Tên nhóc cậu quá gầy, mua bên ngoài mặc vào đều hơi lớn hơn một chút, chị tự tay may cho cậu.

Đổng Học Bân kinh ngạc Ngài tự mình làm?

Từ Yến cười nói: Nếu không tên nhóc cậu nghĩ sao?

Đổng Học Bân ặc nói: Ngài làm như thế nào hả? Quần áo còn có thể làm? Tôi chỉ biết áo lông có thể đan.

Nói nhảm không phải, quần áo nếu như không thể làm vậy những thứ trên người cậu từ đâu tới? Từ Yến đem quần áo lấy ra Đây là chị may từ máy may, tự mình mua vải.

Ngài còn có thể may bằng máy?

Chị bao nhiêu tuổi rồi, có cái gì không biết? Các người điều kiện sinh hoạt hiện tại tốt, không lo ăn không lo mặc, còn thế hệ của chị lúc trước không hạnh phúc như thế, ha ha, quần áo đều là tự mình làm, lúc đó mua cơm để ăn đều không nổi, làm gì có tiền mua quần áo?

Đổng Học Bân ai da một tiếng nói Cái này tốn nhiều thời gian lắm, công tác ngài bận rộn như vậy.

Ra về vẫn có thời gian, ngày đó cũng là thấy đồng sự có một máy may cũ, cô ấy không cần, chị mang về, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Từ Yến cầm cái áo, so so trên người Đổng Học Bân Cũng nhiều năm không dùng đến máy may, cũng thấy lạ chút, bất quá cũng tạm ổn, ừm, nhìn rất thích hợp, nào, tên nhóc cậu mặc vào thử xem, chị nhìn xem có được hay không, không được chị trở về sửa lại.

Đổng Học Bân trong lòng cảm động, cái này còn nặng hơn cả mấy bộ quần áo mấy chục ngàn, đó chính là chị Từ một mình chọn vải vóc, tự may tự cắt tự vá, cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian và công sức, bốn năm món quần áo này Đổng Học Bân phỏng chừng phải tốn mấy tháng thời gian của Từ Yến.

Chị Từ, cảm ơn!

Ha ha, nhanh thử xem sao, chủ yếu là xem có vừa người hay không, còn màu sắc thì nếu như cậu không thích cũng không có biện pháp sửa.

Sao có thể! Thích! Đều thích!

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.