Sáng sớm ngày hôm sau.
Nhà Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân lúc năm giờ hơn đã ngồi dậy từ trong chăn, nhìn thời gian ngáp một cái, xuống giường mặc quần áo rửa mặt, không dám đánh thức Cảnh Nguyệt Hoa, xoay tay lại đem chăn phủ cho cô ấy một ít, nhẹ tay nhẹ chân đi ra nhà, tận lực ẩn núp người, nhất là Cảnh phụ Cảnh mẫu và Cảnh Tân Khoa dưới lầu, cái này khẳng định không thể để cho bọn họ thấy, cái này cũng là nguyên nhân Đổng Học Bân dậy sớm như vậy, nếu không cả ngày hôm qua hắn chạy ngoài đường như ngựa mệt mỏi gần chết, khẳng định phải ngủ một giấc, ít nhất cũng bảy giờ hơn mới dậy, Đổng Học Bân đương nhiên là lo lắng đến danh tiếng của Nguyệt Hoa, tự nhiên rời đi sớm.
Trời còn chưa sáng.
Trên đường rất ít người, quán điểm tâm cũng đều là mới chuẩn bị dọn ra, chưng bánh bao nóng hổi.
Ông chủ, cho cái bánh bao.
Còn chưa được, chúng tôi mới dọn quán à.
À, vậy phải chờ bao lâu hả?
Không cần bao lâu, cậu ngồi trước đi, cũng chỉ mười phút.
Đổng Học Bân chặc lưỡi, rồi ngồi xuống đợi khoảng chừng mười phút mới ăn, sau đó xe taxi trống cũng nhiều lên, đều bắt đầu làm việc, Đổng Học Bân mới cảm thấy mỹ mãn lau lau miệng, đón xe thẳng đến thành phố Lữ An.
Buổi sáng bảy giờ.
Trong một tiểu khu thành phố Lữ An.
Đổng Học Bân xuống xe đi lên trên lầu, lần này đến đây hắn ngay cả mẹ mình và chú Dương bên kia đều không thông báo, đương nhiên là không muốn bọn họ biết, mà chỉ là muốn kiên định xử lý một chút chuyện của mình. Cảnh Nguyệt Hoa bên kia khẳng định không thành vấn đề, buổi tối ngày hôm nay hoặc là ngày mai trở lại ăn cơm cùng mấy người lãnh đạo của thành phố Phần Châu, thuận tiện liên hệ lãnh đạo của tỉnh Bắc Hà bên kia một chút. Cùng lắm thì tìm mẹ vợ hỗ trợ gọi điện thoại, cái khác không nói, Cảnh Nguyệt Hoa đề trên phó thị trưởng tuyệt đối là không chạy được, cái này cũng là Đổng Học Bân duy nhất có thể len lén làm vì cô ấy. Vì vậy, đích đến kế tiếp đương nhiên là Cù Vân Huyên ở đây.
Trên lầu.
Lầu ba.
Đổng Học Bân gõ gõ cửa, cũng nhấn chuông cửa.
Là ai hả? Cửa mở, Cù Vân Huyên một thân áo ngủ đi ra, phỏng chừng cũng là vừa tỉnh không bao lâu, sau khi thấy Đổng Học Bân, Cù Vân Huyên hơi sửng sốt.Tiểu Bân? Sao anh trở về? Mau vào mau vào. Thật là, trở về cũng không thông báo một tiếng.
Đổng Học Bân cười nói: Cái này không phải muốn cho em một kinh hỉ sao.
Cù Vân Huyên dịu dàng xoa xoa hắn đầu của, Anh đó.
Hôn một cái trước. Đóng cửa lại, Đổng Học Bân đi tới ôm cô ấy hôn.
Cù Vân Huyên né một chút. Cuối cùng cũng không có biện pháp. Cùng hắn hôn môi chốc lát. Cuối cùng sau khi rời ra, Huyên di đem ngón tay chỉ vào mũi hắn, Vật nhỏ này.
Em không đi làm hả? Đổng Học Bân hỏi.
Cù Vân Huyên nói: Thời gian trước bận một trận. Mấy ngày nay nghỉ ngơi, trở về nhà trông đứa nhỏ, anh cũng thật là, không biết gọi điện thoại, nếu ngày hôm trước anh trở về em còn không ở nhà, đứa nhỏ khi đó cũng ở chỗ đó của mẹ, anh đó, thật đúng là biết chọn thời gian.
Đổng Học Bân cười nói: Cái này gọi là lòng có Linh Tê, anh biết em có nhà mà, vậy cái gì, Thiên Thiên đâu? Khuê nữ bảo bối của anh đâu? Sao không nhìn thấy?
Cù Vân Huyên nhắc tới cái này thì bất đắc dĩ nói: Tiểu nha đầu trên giường trong phòng, nên thức dậy rồi, tám giờ rưỡi là đi nhà trẻ, con bé không nghe, gọi thế nào cũng không dậy.
Đổng Học Bân kinh ngạc, Đều đi nhà trẻ?
Không có gì lạ cả, đều hai tuổi hơn rồi, lúc đầu ba tuổi rồi đi cũng được, bất quá em và mẹ thương lượng một chút, vẫn là muốn đứa nhỏ đi nhà trẻ sớm một chút, cũng tốt đối với đứa nhỏ. Cù Vân Huyên chỉ trán của hắn, Anh đó, cái gì đều không quan tâm, đứa nhỏ của mình đến trường cũng không biết.
Đổng Học Bân nói: Ai kêu các người không nói với anh chứ.
Cù Vân Huyên nói: Thật ra cũng mới đi được vài ngày, đang muốn nói với anh.
Vậy nhanh chóng gọi đứa nhỏ dậy đi, dậy rồi còn phải rửa mặt ăn điểm tâm nữa. Đổng Học Bân nói.
Cù Vân Huyên lại quay phòng ngủ hô một tiếng, Thiên Thiên, mau thức dậy, mau ra đây nhìn ai trở về, là ba ba, nhanh lên một chút.
Nhất thời, phòng ngủ truyền đến một tiếng gọi của một đứa nhỏ, cửa phòng ngủ đã bị người từ bên trong mở ra, tiểu Thiên Thiên đã cao hơn và mập hơn chạy ra, vừa thấy Đổng Học Bân, nhất thời hoa chân múa tay vui sướng kêu to, Ba ba! Ba ba! Ôm! Ôm!
Đổng Học Bân cũng rất kích động, bước nhanh đi tới ôm lấy con gái, hung hăng hôn một ngụm lớn ở trên mặt, Thật ngoan, ba ba nhớ con muốn chết.
Tiểu Thiên Thiên tóc còn loạn cười khúc khích.
Con có nhớ ba ba không hả? Đổng Học Bân nói.
Tiểu Thiên Thiên gật đầu một cái, Ba ba! Hôn!
Đổng Học Bân đem mặt đưa qua, tiểu Thiên Thiên sẽ hôn khuôn mặt ba ba một cái, cái vẻ khả ái đó, quả thật không cần nói ra. Đã một thời gian dài không thấy con gái, Đổng Học Bân rõ ràng cảm giác được năng lực biểu đạt ngôn ngữ của đứa nhỏ thoáng mạnh hơn một chút, tuy rằng còn nói không lưu loát, nhưng ít nhất có thể nói ra mấy từ ngữ then chốt, khiến cho người lớn có thể nghe hiểu, câu thông được vấn đề.
Cù Vân Huyên ở một bên cười nói: Tiểu nha đầu này, mẹ gọi con nửa ngày con cũng không phản ứng, sống chết không dậy, ba ba vừa đến thì con tự mình chạy ra?
Tiểu Thiên Thiên mở to mắt nhìn về phía mẹ, Mẹ! Hôn!
Cù Vân Huyên đem mặt đưa qua, tiểu Thiên Thiên cũng hôn mẹ một cái, thật là ngoan.
Đổng Học Bân thấy vui vẻ, Đứa nhỏ này, sau này tình thương khẳng định cao, anh thấy trời sinh cũng là tài liệu làm quan, nhỏ như vậy đã được mọi người thương, bằng không sao nói là con gái của anh được, phải kế thừa gien ưu tú của anh em, không tồi, sau này làm quan tốt.
Cù Vân Huyên không thích nghe nói: Sau này tuyệt đối không cho làm quan, anh đừng an bài cho đứa nhỏ, con bé đến lúc đó nguyện ý làm gì thì để nói sau.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Vậy em nhanh chóng cho đứa nhỏ đi rửa mặt đi, anh đi làm cơm cho hai mẹ con.
Mười phút sau.
Bữa sáng xong rồi, Cù Vân Huyên cũng ôm đứa nhỏ ngồi đến đây.
Ba ba! Ôm! Con muốn ba ba! Tiểu Thiên Thiên vặn vẹo trên người mẹ, tay nhỏ liên tiếp túm tới chổ Đổng Học Bân.
Cù Vân Huyên cả giận: Có ba ba thì quên mẹ?
Tiểu Thiên Thiên vẫn mặc kệ, muốn ngồi vào trong lòng ba ba, nếu không sẽ không ăn cơm.
Đổng Học Bân tâm hoa nộ phóng tiếp nhận con gái để con gái ngồi trên đùi mình, Được, hôm nay ba ba đút cho con ăn sữa, xem đứa nhỏ chúng ta ngoan nà. Nói xong nhìn Cù Vân Huyên một chút, Đổng Học Bân cười nói: Huyên di, cái này anh phải phê bình em, đứa nhỏ đã lâu không gặp anh để cho anh ôm một cái thì có sao, em coi em, còn ghen nữa, cùng lắm thì anh một hồi cũng ôm em một chút, mau ăn cơm đi.
Cù Vân Huyên liếc hắn, Tới địa ngục đi.
Một nhà ba người nói cười, cơm ăn rất ấm áp.
Sau khi ăn xong, còn có thời gian, Cù Vân Huyên để tiểu Thiên Thiên đi vào trong phòng tự mình thu dọn túi sách, từ nhỏ đã bắt đầu tập thói quen tự lập cho đứa nhỏ, tiểu Thiên Thiên rõ ràng rất không tình nguyện, nhưng khi Cù Vân Huyên nghiêm ặmt, tiểu nha đầu cũng ngoan ngoãn. Xem ra chuyện giáo dục đứa nhỏ Cù Vân Huyên rất có bài, cũng quả thật như vậy, Huyên di cho tới nay đều là hình tượng bà chủ gia đình rất dịu dàng, bên trong rất truyền thống, là nữ tính phương Đông điển hình, để cho cô ấy chăm sóc đứa nhỏ khẳng định là không thành vấn đề, lúc nên nghiêm khắc thì nghiêm khắc, lúc nên cưng chiều thì cưng chiều, Huyên di nắm giữ rất tốt. Nếu như thay đổi Đổng Học Bân vậy thì xong đời, đứa nhỏ nếu để cho thằng nhãi này chăm sóc hai năm, còn không biết được cưng chiều thành bộ dáng gì nữa. Tại năng lực công tác bản lĩnh của Đổng Học Bân không người có thể so, nhưng về vấn đề giáo dục đứa nhỏ, hắn lại không được, lúc trước hắn cũng trông Thiên Thiên vài ngày, khi đó luống cuống quá nhiều thứ, căn bản không có năng lực, cho nên đứa nhỏ do Cù Vân Huyên chăm sóc, Đổng Học Bân là rất rất yên tâm.
Đứa nhỏ không ở nhà, hai người cũng có thể trò chuyện.
Cù Vân Huyên hỏi: Lần này sao trở về gấp như thế? Lúc nào đi?
Trở về cái này không phải nhớ em cùng đứa nhỏ sao, đi thì. . . Ngày kia đi. Đổng Học Bân nói xong, bỗng nhiên nhìn một chút cô ấy, Vân Huyên, xin lỗi.
Cù Vân Huyên cười nói: Làm sao vậy?
Chúng ta xa nhau như vậy, anh cũng không thể thường xuyên trở về, chiếu cố đối với em cùng đứa nhỏ đều có hạn, anh trong lòng cũng rất băn khoăn. Đổng Học Bân áy náy nói.
Cù Vân Huyên không thèm để ý nói: Bận của anh đi, bên này anh không cần lo lắng.
Nói đến cái này, Đổng Học Bân chớp chớp mắt, Lời hẹn năm năm lúc trước, cũng được hai năm rồi? Đến lúc đó hai ta kết hôn, em cùng đứa nhỏ dọn qua ở cùng anh.
Lời hẹn năm năm, đây là một ước định miệng Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên Tạ Tuệ Lan trước đó định ra, khi đó sinh hoạt tình cảm của Đổng Học Bân không có loạn như vậy, nhưng bạo phát khá lớn, Tạ Tuệ Lan đã từng cùng Cù Vân Huyên vì chuyện này thiếu chút nữa đánh nhau, làm cho túi bụi, cuối cùng nhảy ra một ước định như thế, Đổng Học Bân trước kết hôn cùng Tạ Tuệ Lan, năm năm sau ly hôn, rồi kết hôn cùng Cù Vân Huyên.
Cù Vân Huyên lại dừng một chút, Coi như hết, cái gì lời hẹn năm năm, em đã sớm quên.
Hả? Cái gì mà quên? Đổng Học Bân sửng sốt, Cái này còn có thể quên? Lúc trước không phải nói em cùng Tuệ Lan. . .
Cù Vân Huyên cưng chiều xoa đầu hắn, ngắt lời nói: Em rất thoả mãn sinh hoạt hiện, chơi với đứa nhỏ, đi làm, anh lại thường xuyên đến thăm, kết hôn hay không kết hôn có thể thế nào? Tất cả mọi người có sự nghiệp của mình, anh cùng Tuệ Lan kết hôn là kết hôn, nhưng cũng không phải vẫn ở riêng sao? Lại nói tiếp cũng không có gì khác nhau, nghe mẹ nói anh lập tức sẽ là bí thư thị ủy? Hiện tại anh trên chính trị đang là thời kỳ rất then chốt, anh nếu như ly hôn, đối với sinh mệnh chính trị của anh cũng có ảnh hưởng rất lớn, loại chuyện này rất mẫn cảm, không thể quyết định đơn giản, cho nên coi như hết, quay đầu lại em gọi một cú điện thoại cho Tuệ Lan nói với cô ấy.
Đổng Học Bân nóng nảy, Như vậy sao được.
Cù Vân Huyên cười nói: Chỉ cần anh tốt, đứa nhỏ tốt, em cái gì cũng không sao, được rồi, không cần phải nói.
Đổng Học Bân biết Huyên di đây là toàn bộ tâm tư đều lo lắng vì tự mình suy nghĩ vì mình, trong lòng cũng cực kỳ cảm động, có thể có một phụ nữ ở sau lưng ủng hộ hắn như vậy, hắn cũng không biết là phúc khí đã tu luyện mấy đời.