Buổi sáng.
Cơ quan.
Đổng Học Bân tới đi làm, tự mình lái xe Porche tới, tựa như căn bản không có cố kỵ đến ảnh hưởng của báo chí, nên sống sao thì sống như thế đó.
Ôi chao, mau nhìn!
Đổng chủ nhiệm tới!
Cái quái gì thế, chủ nhiệm tự mình lái xe tới?
Ngày hôm qua bị đánh nhiều như vậy, còn có thể tới đi làm?
Ài, người so với người tức chết người, cái năng lực chịu đòn của Đổng chủ nhiệm quả thật. . .
Không phải như vậy chứ, hơn mười viên gạch, Đổng chủ nhiệm có phải là luyện qua công phu không hả?
Cái này còn cần hỏi sao, nếu như không luyện qua sao có thực lực này? Ngày hôm qua nhìn cái tràng diện kia, cho dù là đầu inox, chỉ sợ cũng bị đập nở hoa!
Đổng chủ nhiệm thật là được.
Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người làm quan như thế.
Thấy Đổng Học Bân bình yên vô sự mở cửa xuống xe, mọi người lại một lần bị Đổng Học Bân thuyết phục, đánh người? Bao nhiêu người cũng không đủ Đổng chủ nhiệm đánh, sức chiến đấu của hắn căn bản là tới bao nhiêu diệt bấy nhiêu, hiện tại? Cho dù chịu đòn người khác cũng không thể gây thương tổn được hắn? Sao không có chuyện gì hết vậy?
Mẹ nó!
Ngài rốt cuộc có bao nhiêu vậy hả?
Ngài như thế ai chịu nổi hả? ?
Kỳ nhân trong nước rất nhiều, hằng hà vô số, trên TV bình thường cũng có thể thấy, nhưng quan như vậy mọi người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, huống chi kỳ nhân trên TV có khi căn bản không cùng một đẳng cấp với Đổng chủ nhiệm, thiết đầu công? Ma thuật? Lực cánh tay? Sinh mệnh lực? Hình như không có chuyện nào Đổng chủ nhiệm không được, thằng nhãi này tất cả đều được, hơn nữa tại các lĩnh vực cũng vượt qua bọn họ không chỉ một bậc, mọi người thậm chí nghĩ rằng, nếu như đem chuyện này của Đổng Học Bân báo lên Guinness, Đổng Học Bân khẳng định có thể ôm đồm vô số kỷ lục thế giới! Quá mạnh mẽ! Thần nhân giống như Đổng chủ nhiệm sao lại vào thể chế! Ngài nếu như lên TV biểu diễn vài cái, phỏng chừng sẽ nổi tiếng đại giang nam bắc!
Nói cái khác, chỉ là chiêu thức thiết đầu công ấy, ai có thể so được? ?
Duy nhất khác nhau cũng là ngạnh khí công của người khác không thấy máu, nhưng Đổng Học Bân thật sự là nhìn đâu cũng đều thấy máu, nhưng mọi người nghĩ Đổng Học Bân như vậy thì càng trâu bò hơn một ít!
Ủy ban kỷ luật.
Trong ký túc xá.
Chủ nhiệm!
Ặc, Đổng chủ nhiệm!
Chào Đổng chủ nhiệm.
Nhân viên công tác của ủy ban kỷ luật đều dùng một loại ánh mắt kính nể nhìn Đổng Học Bân chào hỏi cùng hắn.
Đổng Học Bân nhất nhất đáp lại, vết thương trên mặt, vết thương trên người, sớm đã nhìn không thấy.
Lúc này, Đổng Học Bân trên đường lên lầu gặp phải Chiêm Quế Bình Chiêm phó bí thư, hắn lập tức đứng lại nói: Chiêm bí thư, buổi sáng tốt lành.
Chiêm Quế Bình hoảng sợ, Sao cậu tới đi làm?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Không có bị thương gì, tới làm thôi.
Chiêm Quế Bình vội nói: Không nên không nên, cậu nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi!
Chiêm bí thư, tôi thật sự không có chuyện gì. Đổng Học Bân cười khổ, nói: Ngài xem thấy, khỏe như trâu.
Chiêm Quế Bình cũng không chịu, Thân thể cậu thế này, thật không biết là làm từ cái gì, quên đi, cậu nghĩ muốn chịu đựng tôi cũng mặc kệ, bất quá đừng vận động quá kịch liệt.
Tôi rõ ràng, cảm ơn lãnh đạo quan tâm.
Cậu nói cậu kìa, ngày hôm qua cái tình huống kia sao cậu lại đi qua chứ, sau này nhớ lâu một chút.
Ừm, tôi nhớ kỹ.
Đổng Học Bân ngay lúc đó suy nghĩ cái gì thì Chiêm Quế Bình không rõ ràng, không phải nói trí tuệ chính trị của Chiêm bí thư kém, chủ yếu là Đổng Học Bân không theo lẽ thường, thiếu chút nữa bị dân chúng đánh chết, cũng là vì đem người phía sau điều tra ra, cái này theo người khác xem ra là mạo hiểm và kết quả kém quá xa, nhưng Đổng Học Bân không nghĩ như thế, đánh vài cái? Đổng Học Bân căn bản là không quan tâm, theo hắn thấy thật đúng là không đau không ngứa, nhưng đối với người đâm hắn thì Đổng Học Bân tuyệt đối không thể buông tha, nếu như không có chuyện hắn bị đánh, dưới tình huống một người là con trai của thường ủy thị ủy hơn nữa quan hệ của Vạn bí thư và mình kém cỏi như vậy, rất khó làm gì Lưu Hải Tân, cho nên Đổng Học Bân mới cho chuyện tình thêm một chút lửa, người bình thường có thể rất khó hiểu, nhưng đây là tính tình của thằng nhãi này!
Đâm tao?
Vậy mày cũng đừng nghĩ sống khá giả!
Cáo từ Chiêm bí thư, Đổng Học Bân trở về phòng làm việc của mình.
Vừa vào cửa, một dãy số xa lạ gọi đến, là số điện thoại của thành phố Phần Châu.
Đổng Học Bân vừa nhìn, liền tiếp, A lô, Đổng Học Bân.
Đổng chủ nhiệm à, tôi là Lưu Quốc Vĩ, thân thể cậu thế nào?
Đổng Học Bân nháy mắt, Tôi không sao, cảm ơn Lưu tư lệnh quan tâm. Dừng lại một chút, Được rồi, bên tôi còn có chút việc, xin lỗi Lưu tư lệnh, tôi cúp trước.
Dứt lời, Đổng Học Bân cúp điện thoại.
Lưu Quốc Vĩ khẳng định là tới hoà giải, Đổng Học Bân đã quyết định tâm tư thu thập Lưu Hải Tân rồi, thẳng thắn không nghe ông ta nói, đỡ phải lãng phí nước bọt.
Sau đó, điện thoại của Đổng Học Bân lại vang lên liên tục, bất quá lúc này đều là một ít cán bộ có quan hệ không tồi với hắn, hiển nhiên là xem tin tức ngày hôm qua liền gọi điện thoại tới hỏi thăm thương thế của Đổng Học Bân, tối hôm qua Đổng Học Bân đã tiếp không ít, điện thoại của ngày hôm nay khẳng định không thể thiếu.
Bên kia.
Sự kiện ngày hôm qua cũng bắt đầu điều tra.
Đầu tiên là lúc chuyện xảy ra phòng cảnh vệ đại viện thị ủy vì sao không có cảnh vệ, cho dù là đến giờ thay ca, ít nhất cũng phải cam đoan phòng cảnh vệ có đủ cảnh lực ứng phó cục diện đột phát, tiếp theo cũng là chổ then chốt nhất … bắt người, những kẻ ngày hôm qua đánh Đổng Học Bân một người cũng không thể tha, bởi vì chuyện tình ảnh hưởng quá ác liệt, cho nên là do cục công an thành phố tiếp quản, phân cục công an khu Tây Bình phối hợp, đem hình ảnh quay chụp hiện trường lúc đó chỉnh lý ra, bắt đầu bắt người, nhất là những kẻ đi đầu ra tay càng là đối tượng bắt giữ trọng điểm. Thật ra cái công tác này đêm qua đã tiến hành, bất quá nhân số quá nhiều, có vài người còn chưa có chứng thực thân phận.
Một người. . .
Mười người người. . .
Ba mươi người . . .
Pháp không trách chúng, nhưng cũng phải nhìn tình huống gì.
Loại sự tình này, thành phố tuyệt đối sẽ không nương tay, thị ủy sáng sớm đã họp đồng thời hạ lệnh chết, mặc kệ có bao nhiêu người vây công chính phủ và ấu đả cán bộ quốc gia, một mực bắt hết!
Đại khái vào buổi sáng lúc mười giờ.
La Hải Đình gõ cửa vào phòng làm việc của Đổng Học Bân, Chủ nhiệm, có tin tức. Thấy Đổng Học Bân nhìn qua, cô ấy nói: Có hai người đi đầu gây sự đã bị bắt, bên trong một người vừa đến đã khai báo toàn bộ, khai cung ra một người, là một cán bộ của khu Nam Sơn, sau đó cảnh sát lập tức đi qua bắt người, cuối cùng người nọ khai Lưu Hải Tân ra, nói là tên kia đi tìm hắn trước, khiến cho hắn hỗ trợ kích động quần chúng.
Đổng Học Bân nói: Đã điều tra xong?
Nhân chứng vật chứng đều có, không thành vấn đề. La Hải Đình nói: Lúc này Lưu Hải Tân rốt cuộc xong, cấp trên đã xử lý theo vụ án hình sự, đi bắt Lưu Hải Tân.
Đổng Học Bân gật đầu, chủ mưu sa lưới, chuyện này cũng coi như giải quyết.
Có thể bắt được Lưu Hải Tân, Đổng Học Bân coi như là đạt được mục đích!