Diêu gia.
Trên bàn cơm, Đổng Học Bân và Diêu Thúy cùng với người nhà cô ấy vừa nói cười vừa ăn cơm, bầu không khí rất là hòa hợp.
Học Bân, cậu công tác thuận lợi chứ? Diêu Thúy hỏi.
Hôm nay vừa đi báo danh, tình huống còn chưa có thăm dò. Đổng Học Bân nói.
Diêu Thúy nhìn hắn, Vậy cậu làm xí nghiệp gì? Công tác điều kiện thế nào?
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, nói: Cũng được, dù sao đều rất gian khổ, hoàn cảnh bình thường.
Diêu Thúy cười nói: Hoàn cảnh ở đây là như vậy, làm quen là tốt rồi.
Diêu mẫu nhìn nhìn Đổng Học Bân, Diêu Lực còn chưa tìm được công tác, đứa nhỏ này cũng là quá thành thật, người ta ngược lại còn không muốn, cho dù chổ muốn nó cũng đều cần thể lực, dì với chú không muốn cho nó làm, bởi vì tiểu Lực hồi nhỏ bệnh một trận, thân thể có đôi khi không tốt lắm, đừng thấy nó kết rắn khỏe mạnh, nhưng thường xuyên sinh bệnh, Tiểu Đổng, chỗ cơ quan của con còn thiếu người không? Nếu như thiếu người, con xem Tiểu Lực nhà dì có đủ tư cách hay không? Đứa nhỏ này cũng hai mươi tuổi rồi, ngay cả công tác cũng không có, dì làm mẹ nó đều vội muốn chết.
Diêu phụ cũng nói: Đúng vậy Tiểu Đổng, bằng không con giúp đỡ hỏi một chút?
Diêu Thúy lập tức nói: Người ta Học Bân cũng là vừa tới, giúp được chổ nào.
Diêu Lực áy náy nói: Ba mẹ, các người đừng lo lắng, cuối tuần con sẽ đi tìm công tác!
Đổng Học Bân suy xét, Con hỏi giúp tiểu Lực một chút, cơ quan của con phỏng chừng không được, nhưng chổ khác hẳn là có thể, đến lúc đó rồi nói.
Diêu mẫu vui vẻ.Nếu như được, vậy có thể cảm ơn con.
Đổng Học Bân cười nói: Con và Diêu Thúy là bạn học nhiều năm như vậy, việc nhỏ.
Diêu phụ cũng vung tay lên, Tới Tiểu Đổng, hai ta uống chút rượu!
Diêu Thúy trợn mắt ngắt lời nói: Được rồi hai ngươi. Ai còn dám uống rượu tôi sẽ không thèm để ý nữa! Ngày đó hai ngươi đều uống say, sao còn uống?
Diêu phụ chậc lưỡi nói: Được được được. Nghe con gái của ba.
Đổng Học Bân trong lúc nhất thời cũng nhớ lại tình cảnh ngày đó uống cùng qua đêm trong phòng của Diêu Thúy, hai người ngày đó ngủ trên một cái giường, ban đêm tay chân đụng chạm với nhau. Phỏng chừng cũng không biết chiếm bao nhiêu tiện nghi của Diêu Thúy người ta. Nghĩ tới đây hắn cũng có chút xấu hổ. Bên kia Diêu Thúy nhìn thấy sắc mặt của Đổng Học Bân, phỏng chừng cũng nghĩ đến chuyện kia, ho khan một tiếng, nhanh chóng khiến cho mọi người dùng bữa chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.
. . .
Bên ngoài.
Mã Bân và Thái khoa trưởng tới.
Mã Bân cau mày đứng chỗ đó, Thái khoa trưởng đi tới, gõ cửa lớn của Diêu gia, Tiểu Diêu! Tiểu Diêu!
Mã Bân ngày hôm nay tựa hồ là muốn làm Diêu Thúy tới cùng, gã là chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện, Diêu Thúy chỉ là một viên người bình thường. Theo Mã Bân thấy chỉ cần gã nói một câu Diêu Thúy đi chổ nào là phải đi, kêu làm gì là phải làm, nhưng Diêu Thúy hình như một chút tự giác cũng không có, lần trước cũng vậy, trước đó cũng vậy, đều đẩy qua đẩy lại không cho Mã Bân gã mặt mũi, cho dù đi xã giao cũng không uống rượu, khuyên vài lần miễn cưỡng uống một ly, tính luôn chuyện ngày hôm nay, Mã Bân nhất thời có chút phiền. Hơn nữa trong lòng gã quả thật có suy nghĩ không an phận đối với Diêu Thúy, cho nên hiện tại là hạ quyết tâm muốn đem Diêu Thúy bắt đi qua bồi rượu, lần này tới cũng là muốn gõ cô ấy một chút.
Bên trong.
Tiểu Diêu! Có ở nhà không?
Nghe cái âm thanh này, sắc mặt Diêu Thúy liền trắng lại.
Đổng Học Bân hỏi: Làm sao vậy? Bên ngoài ai thế?
Diêu Thúy thấp giọng nói: Là Thái khoa trưởng, bà ấy sao lại tới?
Diêu mẫu hô hấp bị kiềm hãm, Vậy, vậy làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao bây giờ. Diêu Thúy không có cách, không có khả năng làm bộ không nghe, không thể làm gì khác hơn là mang theo cẩn thận đi qua mở cửa lớn, Thái khoa trưởng. . . Ặc, Mã chủ nhiệm ngài cũng tới?
Mã Bân trầm mặt nói: Tiểu diêu này! Cô làm cái gì thế!
Diêu Thúy hắt xì một cái nói, Mã chủ nhiệm, tôi thật sự bị bệnh, thật sự là. . .
Mã Bân quát: Lần này xã giao rất quan trọng! Liên quan đến đến hợp tác của chúng ta với huyện khác! Không phải là cảm mạo sao? Mang bệnh cũng phải đi!
Diêu Thúy giải thích nói: Tôi là sợ truyền nhiễm các lãnh đạo.
Mã Bân không nhịn được nói: Cô không cần mượn cớ! Mấy người cán bộ của huyện lân cận lập tức đến ngay! Cô nhanh chóng dọn dẹp một chút rồi đi theo chúng tôi! Cái nhìn đại cục một chút cũng không có! Làm cái gì vậy!
Diêu Thúy cũng có phát hỏa, Mã chủ nhiệm.
Thái khoa trưởng ở một bên, Tiểu Diêu, cô mặc quần áo đi thôi, ngày hôm nay không cho cô uống rượu, cũng là ăn cơm cùng các lãnh đạo mà thôi.
Diêu phụ Diêu mẫu nghe được tức giận không ngớt, con mắt đều đã trừng to, con gái bọn họ bệnh thành như vậy các người còn lôi kéo đi xã giao? Các người có ý gì hả? Nhưng lão người cũng biết hai người kia là lãnh đạo trực tiếp của con gái bọn họ, tại huyện Trinh Thủy cũng là nhân vật số một số hai, tuyệt đối không thể đắc tội, cho nên chỉ có thể đem cục tức nuốt xuống dưới, nhìn Diêu Thúy, chờ phản ứng của con gái.
Nhất là Diêu Lực, nắm chặt nắm tay trong mắt ứa ra lửa, giống như sắp lao tới đánh người!
Duy nhất chỉ có biểu tình của Đổng Học Bân không giống với bọn họ, thấy cảnh tượng như vậy, hắn ngược lại vui vẻ, ấy chà, cái này đều đã tìm tới cửa? Được đấy!
Còn chờ cái gì! Mã Bân nói.
Thái khoa trưởng nháy mắt ra dấu cho Diêu Thúy, Nhanh lên tiểu Diêu!
Diêu Thúy khẽ cắn môi, đứng ở nơi đó nửa ngày không nhúc nhích.
Đổng Học Bân biết mình nên đứng ra, bất quá hắn cũng không nói, trực tiếp cầm cái ly đặt mạnh lên bàn một cái, phát ra một tiếng động!
Thái khoa trưởng nhìn qua, trong lòng nói ai vậy hả?
Nghe âm thanh, Mã Bân cũng cau mày, liếc mắt nhìn qua, nhưng vừa nhìn, con ngươi của Mã Bân trừng to, ánh mắt nhất thời ngạc nhiên một chút.
Đổng Học Bân vẫn không lên tiếng, chậm rãi cầm lấy đũa gắp đồ ăn, nhìn cũng không nhìn bọn họ.
Diêu mẫu quýnh lên, cũng sợ Đổng Học Bân mới đến đắc tội lãnh đạo huyện, nhanh chóng lấy chân đá hắn.
Ai đều cho rằng cái hành động này của Đổng Học Bân khiến cho Mã Bân nổi giận, nhưng mà khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là, Mã Bân sau khi thấy Đổng Học Bân, mồ hôi dùng mắt thường có thể thấy được từ trên trán chảy xuống!
Mẹ nó!
Cái này không phải Đổng huyện trưởng sao? ?
Chuyện gì xảy ra? Đổng huyện trưởng sao lại ở trong nhà Diêu Thúy ăn? ?
Mã Bân ngơ ngác, phía sau lưng sớm đầy một thân mồ hôi lạnh, lập tức ướt đẫm!
Mã Bân rốt cục tựa như có chút rõ ràng vì sao vừa rồi lúc trò chuyện cùng Đổng huyện trưởng Đổng huyện trưởng không cho gã mặt mũi, Đổng huyện trưởng cùng Diêu Thúy nhận thức? Mình trước đó gọi điện cho Diêu Thúy bị Đổng huyện trưởng nghe thấy được? Cho nên sau đó mới tỏ thái độ cho mình? ?
Tiêu!
Chuyện xấu rồi!
Đổng Học Bân từ đầu đến cuối đều không nhìn Mã Bân, Mã Bân thấy thế, đương nhiên cũng không dám đi tới kêu, không thể làm gì khác hơn là làm bộ không nhìn thấy, lúc này đi nhận thức, ngược lại sẽ làm mình rơi vào tình huống khó xử, bộ não của Mã Bân trong nháy mắt lập tức nhảy số, nhanh chóng bắt đầu bổ cứu!
Diêu Thúy sau khi cắn răng nói: Mã chủ nhiệm, tôi. . .
Rất nhiều người đều chú ý tới phản ứng của Mã chủ nhiệm, nhưng cũng không quá để ý.
Nhưng khiến cho tất cả mọi người trừng to mắt ra chính là, Mã Bân đột nhiên thay đổi sắc mặt, thay bằng một biểu tình ôn hòa, cười ha ha nhìn Diêu Thúy nói: Tiểu Diêu à, cô cũng thật là, sao không nói sớm cô đang ăn cơm, nói sớm tôi còn có thể gọi cô? Được rồi, cô đã ăn vậy cũng không có việc gì, chúng tôi đi, cô chú ý thân thể đi, nhớ uống thuốc đó, cảm mạo đừng xem là bệnh nhỏ, tuyệt đối không thể làm lỡ, dưỡng bệnh cho tốt, ngày mai nếu như không đi làm được, tôi cho cô vài ngày nghỉ nữa.
Diêu Thúy kinh ngạc, Tôi, cái này. . .
Ai cũng không ngờ rằng Mã chủ nhiệm đột nhiên thay đổi giọng điệu.
Thái khoa trưởng cũng ngây ngẩn cả người, đều không có phản ứng!
Mã Bân nói: Cũng tại tôi, đối với các đồng chí quan tâm còn chưa đủ, cô nói cô bị cảm, tôi còn không coi ra gì, không ngờ rằng bệnh nặng như vậy, ài, đồng chí này, khuyết điểm lớn cũng là công tác quá nghiêm túc, một chút đều không chú ý thân thể!
Diêu Thúy lập tức nói: Cũng là cảm lạnh, cảm ơn Mã chủ nhiệm quan tâm.
Mã Bân ôn nhu nói: Vậy mặc nhiều quần áo chút đi, cơm nước xong nghỉ ngơi, được rồi, chúng tôi cũng không quấy rối cô dưỡng bệnh, đi đi.
Diêu Thúy khó hiểu nói: Vậy, vậy Mã chủ nhiệm đi thong thả.
Mã Bân sau khi nhìn thoáng qua Đổng Học Bân, đi rất gấp, tâm phiền ý loạn cất bước đi ra ngoài, nhưng bởi vì đi gấp, tới bục cửa thì bị vấp một chút, thiếu chút nữa khiến cho Mã Bân ngã trên mặt đất, cũng may Thái khoa trưởng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy Mã Bân, cái này không có khiến cho Mã chủ nhiệm xấu hổ trước mặt mọi người. Thái khoa trưởng cũng buồn bực, Mã chủ nhiệm đây là làm sao vậy? Sao sợ hãi như thế? Lúc tới đâu có gì đâu hả? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao hình như thay đổi thành một người khác vậy?
Bên trong.
Diêu Thúy đưa Mã Bân Thái khoa trưởng rời khỏi đây, đóng cửa đi trở về, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, cũng không hiểu Mã chủ nhiệm sao đột nhiên như vậy.
Diêu mẫu vội hỏi: Thúy nhi, lãnh đạo của con đây là. . .
Diêu Thúy cười khổ nói: Con cũng không biết.
Diêu phụ kỳ quái nói: Vừa rồi còn vẻ mặt hung hăng, sao thay đổi bất thường?
Diêu mẫu lo lắng nói: Thằng đó không phải hận con chứ? Biểu hiện ra chuyện gì cũng không có, sau đó ngày mai con đi làm thì gây khó dễ cho con? Hoặc cho con sung quân?
Diêu Thúy sắc mặt khẽ biến, Không thể nào?
Diêu mẫu nói: Cũng không biết thằng đó biến sắc mặt biến như thế nào mà nhanh vậy?
Diêu phụ cũng đen mặt, Phòng làm việc chính phủ huyện cũng coi như một chổ không tồi, nếu như thật sự cho con sung quân xuống hương trấn, vậy còn làm ăn được gì? Huyện Trinh Thủy chúng ta điều kiện tuy kiến, nhưng chúng ta vẫn đều ở tại thị trấn, ít nhất cũng tốt hơn so với hương trấn! Chỗ đó thật sự rất là khổ!
Diêu Thúy bất đắc dĩ cười nói: Các người sao càng nói trong lòng con càng bồn chồn vậy hả?
Diêu phụ nghiêm mặt nói: Dù sao ngày mai con phải cẩn thận một chút, cái đám lãnh đạo huyện này trong bụng không được rộng, không chừng sẽ đâm sau lưng của con đấy
Đổng Học Bân khẳng định nói: Sẽ không đâu.
Đương nhiên sẽ không, nếu nhìn thấy Đổng Học Bân, Mã Bân hiển nhiên là không có lá gan này rồi!