Quyền Tài

Chương 1279: Chương 1279: Máy bay ngẫu ngộ!




Buổi chiều.

Nắng gắt, khí trời có chút nóng.

Tuy rằng vẫn là mùa xuân, nhưng bên này cách xích đạo tương đối gần, tự nhiên cũng ấm hơn so với nội địa một chút.

Sau khi đăng ký Đổng Học Bân mới cảm giác được mát mẻ từ điều hòa trong khoang phổ thông, cầm thẻ đăng ký tìm tìm, đi tới một chổ gần cửa sổ ngồi xuống, mỉm cười quan sát bầu trời xanh lam bên ngoài. Myá bay của Trương đại tỷ đã sớm bay không còn nhìn thấy cái bóng, lúc này Đổng Học Bân cũng mang theo một thân mệt mỏi, dù sao thì cũng là cả một đêm không nghỉ ngơi, bất quá trong lòng vẫn rất phong phú, mệt mỏi cũng không quá lớn, lần này có thể giúp Trương Long Quyên giải quyết vấn đề trắc trở của công ty, nhiệm vụ của Đổng Học Bân cũng coi như kết thúc viên mãn, nhất là cuối cùng còn được Trương Long Quyên hôn lưỡi, nhớ đến xúc cảm mềm mại trên khóe môi của Trương đại tỷ, Đổng Học Bân lại có chút ho khan.

Trương đại tỷ này.

Cái này cũng quá cởi mở, muốn hù chết tôi sao.

Đổng Học Bân rõ ràng có chút được tiện nghi khoe mã.

Người còn chưa lên đủ, máy bay còn phải đợi một chút mới cất cánh, Đổng Học Bân lấy điện thoại ra coi, cuối cùng gọi một cú điện thoại cho trong nhà.

Tít tít tít.

Điện thoại thông.

A lô, Tiểu Bân. Mẹ già tiếp.

Đổng Học Bân cười nói: Làm gì thế mẹ?

Mẹ già nói: Vừa cơm nước xong, cô chờ một chút, mẹ mở loa ngoài.

Đổng Học Bân nói: Mở loa ngoài làm gì? Trong nhà có ai sao?

Tuệ Lan Vân Huyên các nàng đều đến, hôm nay thứ bảy nghỉ ngơi, bên mẹ vừa cơm nước xong, thân thể con thế nào? Mẹ còn nói đi thăm con xong.

Đừng tới, tôi khỏe lắm.

Lúc này. tiếng động của Tạ Tuệ Lan cũng vang ra Ha ha, anh có phải là lại chạy chỗ khác đi chơi? Sao nghe bên kia loạn như vậy?

Đổng Học Bân ho khan nói: Trên đường tản bộ, không loạn.

Anh thật nhàn nhã, anh hẹn không ít người rồi bỏ chạy, bọn họ gọi không thông điện thoại di động của anh, Tạ tỷ anh mấy ngày này ở nhà tiếp điện thoại.

Ặc. Điện thoại di động hết pin, hai ngày trước đã quên nạp.

Tiếng nói của Cù Vân Huyên cũng truyền tới Tiểu Bân. Trở về lúc nào?

Tra cũng không khác biệt lắm, là mấy ngày nay, Thiên Thiên đâu? Ngủ trưa à?

Không ngủ. Ở trong lòng em, cho anh nghe nghe. Cù Vân Huyên mỉm cười nói.

Một lát sau, bên kia nhất thời vang lên tiếng nha nha của tiểu Thiên Thiên, rất vui.

Đổng Học Bân trong lòng cũng nhu hòa lên, sau khi nói vài câu cùng người trong nhà, mới lưu luyến không rời cúp điện thoại, chuyện bên này cũng xong xuôi, cần phải trở về, thành phố Phần Châu bên kia mình đáp ứng xã giao còn chưa có xử lý, nhưng lại không dễ dàng nghỉ bệnh. Khó có thể trở về một lần, Đổng Học Bân cũng muốn cùng người trong nhà và đứa nhỏ.

Chờ hai ngày đi.

Chờ ở kinh thành nghỉ ngơi hai ngày trở về rồi nói.

Suy nghĩ một chút, Đổng Học Bân lại gọi cho điện thoại của Ngu Mỹ Hà, trước đó ở thành phố Phần Châu, Tạ Tuệ Lan Cù Vân Huyên Từ Yến hắn đều gặp. Cho dù không thấy Cảnh Nguyệt Hoa, nhưng lúc tới kinh thành đòi tiền cũng cùng Nguyệt Hoa bí thư ngủ qua cả đêm, cũng là chị Ngu hắn đã lâu chưa thấy qua, trong lòng đương nhiên là có chút tưởng niệm, chị Ngu là người theo Đổng Học Bân nhất trong tất cả.

Tít tít tít, tít tít tít.

Vang lên đại khái bảy tám tiếng thì điện thoại mới thông.

A lô. Là, là Tiểu Bân sao? Bên kia Ngu Mỹ Hà có chút thở hổn hển, cũng có chút ầm ĩ, hình như đang chạy.

Là tôi, chị ở đâu vậy?

Du ngoạn xong, đang chuẩn bị trở về.

Chơi nhiều ngày như vậy? Thế nào?

Cũng được, Thiến Thiến rất vui vẻ.

Chị đang chạy bộ à? Chuyện gì gấp như vậy?

Lên máy bay, trên đường xe taxi bị hư, chị và ba mẹ vừa đến phòng khách sân bay.

À, vậy các người nhanh chóng làm thủ tục đi, đừng chậm, vậy trước tiên không nói, quay đầu lại liên hệ.

Tốt, vậy, vậy tôi trở về kinh thành sẽ gọi cho cậu, ở kinh thành nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng tôi cũng quay về thành phố Phần Châu, đến lúc đó. . . Ừm.

Được, các người nhanh kiểm tra đi, chậm sẽ không kịp.

Đổng Học Bân cũng sẽ không quấy rối cô ấy, sau khi cúp điện thoại, đầu tựa lưng ngưỡng, chuẩn bị ngủ một giấc, cũng mệt nhọc.

Một phút đồng hồ. . .

Năm phút đồng hồ. . .

Mười phút. . .

Bỗng nhiên, cánh cửa truyền đến chút âm thanh.

Chợt nghe tiếp viên hàng không nói: Mời thu xếp hành lý, lập tức đóng cửa rồi.

Được được, cuối cùng cũng tới, thiếu chút nữa.

Vé máy bay quay về kinh thành không dễ mua, nếu không lại phải chờ một ngày.

Đi thôi, tìm xem chỗ ngồi, Mỹ Hà và Thiến Thiến đều mệt mỏi, chạy cả buổi.

Ha ha, coi như rèn luyện thân thể, ông bình thường suốt ngày công tác, cũng nên rèn luyện.

Đây là âm thanh của hai người nam nữ trung niên, ngay từ đầu nghe, Đổng Học Bân đã nghĩ có chút quen tai, bất quá vẫn nhắm mắt, không nói chuyện, nhưng sau khi nghe đến Mỹ Hà Thiến Thiến, Đổng Học Bân nhất thời kinh ngạc, mở mắt ra nhìn qua, sau đó thì vỗ trán.

Lối đi nhỏ đi tới mấy người quen.

Phía trước là Liễu Thành Long và Tiễn Lệ Hoa, hai người đều cầm hành lý.

Phía sau là hai người cực kỳ giống mẹ con, mẹ ước chừng hơn ba mươi tuổi, thành thục đầy ắp, một thân váy dài đến chân nhỏ, vớ chân, giày cao gót trắng, tóc được buột cao, cái kiểu vài chục năm trước mới lưu hành, bất quá người cực đẹp. Con gái mặc váy hoa khả ái, tóc ngắn, tay nhỏ có chút khiếp đảm nắm chặt tay mẹ, khả ái cực kỳ.

Không phải Ngu Mỹ Hà là ai?

Không phải Ngu Thiến Thiến là ai? ?

Đổng Học Bân có chút mơ hồ, không khỏi đứng lên vẫy vẫy tay Chú Liễu, dì Tiền, chị Ngu, Thiến Thiến, chổ này.

Bọn họ bốn người sửng sốt, theo âm thanh nhìn qua.

Học Bân?

Ơ? Tiểu Bân?

A! Chú Đổng!

Đổng Học Bân cười nói: Đây chính là trùng hợp, vừa nói chuyện điện thoại với chị Ngu xong, nghe mấy người nói lên máy bay, được, thì ra chúng ta đi cùng một chuyến.

Liễu Thành Long cũng cười ha ha Là trùng hợp.

Tiễn Lệ Hoa khẽ cười nói: Sao cậu tới nơi này?

Đến đây bàn việc, tìm bạn. Đổng Học Bân nói.

Ngu Mỹ Hà lo lắng nói: Cậu, tôi nghe cậu không phải bị thương sao? Sao còn chạy lung tung, cậu lỡ như đụng phải vết thương thì làm sao bây giờ.

Đổng Học Bân cười ha hả nói: Tôi không sao, khỏe lắm, được rồi, mấy người sao cũng tới cảng X?

Trên đường chuyển máy bay tới. Liễu Thành Long nói: Thật vất vả đi ra một chuyến, muốn đi chơi nhiều chổ, ngày mai nghỉ đông cũng xong, hôm nay mới trở về.

Mấy người đã đi tới.

Đổng Học Bân lập tức đi ra ngoài giúp bọn họ xách lý Tôi đến tôi đến.

Cậu đừng cậu đừng, cậu còn có băng vải băng gạc kìa. Ngu Mỹ Hà chết sống không cho hắn, rất sợ hắn bị thương, rất lo lắng hắn.

Chỗ ngồi của bọn họ cách không gần, nhưng không xa lắm.

Thấy Liễu Thành Long Tiễn Lệ Hoa Ngu Mỹ Hà ba người xách hành lý, Đổng Học Bân cười sờ sờ đầu của Ngu Thiến Thiến Mấy ngày này chơi thế nào?

Ngu Thiến Thiến ngại ngùng cười Ừm! Bên ngoài chơi vui lắm!

Ha ha, coi tiểu Thiến Thiến của chúng ta vui vẻ, sau này chú rảnh rỗi sẽ mang con đi chơi.

Ngu Thiến Thiến vui vẻ nói: Thật sao?

Đổng Học Bân cười nói: Chú lừa con lúc nào?

Ngu Thiến Thiến ừm một cái, đầu bị sờ có chút ngượng ngùng.

Xoay người, Đổng Học Bân mới nói với hai người nam nữ bên cạnh: Anh em, gặp phải mấy người quen, nếu như hai ngài tiện có thể đổi chỗ ngồi được không? Nếu như không được thì thôi, không có việc gì, quả thật làm phiền.

Người nọ nói: Ở đâu?

Là hàng bên kia phía sau.

Ừm, vậy. . . Được.

A, vậy cảm ơn, thêm phiền phức cho các người.

Ngu Mỹ Hà cũng nhanh chóng đến đây nói lời cảm ơn Cảm ơn các ngươi.

Cặp nam nữ cười cười không nói cái gì, đi về phía sau.

Bọn họ vừa đi, Đổng Học Bân thấy chị Ngu bọn họ cũng xếp xong hành lý, liền vào trong ngồi xuống cạnh cửa sổ, Ngu Mỹ Hà ngồi ở chính giữa, Ngu Thiến Thiến ngồi ở bên ngoài. Bởi vì máy bay sắp bay lên, tiếp viên hàng không cũng đến đây bảo bọn họ ngồi yên, Liễu Thành Long và Tiễn Lệ Hoa cũng không rảnh trò chuyện cùng Đổng Học Bân vài câu, hai người đi phía sau ngồi, lúc này, cửa cũng đóng.

Máy bay bắt đầu chuyển động.

Đổng Học Bân xem xét nhìn Ngu Mỹ Hà, biết cha mẹ chị Ngu ngồi ở phía sau không nghe thấy bọn họ nói, liền thấp giọng nói: Vừa còn nhớ đến chị, qua vài phút thì nhìn thấy, ha ha, tôi còn tưởng rằng chị phơi nắng đen luôn rồi, sao còn trắng như thế? Người còn hấp dẫn hơn.

Ngu Mỹ Hà mặt đỏ lên, vội nói: Không có.

Đổng Học Bân rất thích chọc cô ấy, cảm thấy đặc biệt thú vị Sao không có, còn đẹp hơn một ít so với trước đây.

Ngu Mỹ Hà cực kỳ ngượng ngùng, hai má nóng bừng lặng lẽ nói: Thật không có mà. Nhớ tới cái gì, cũng bất chấp mặt đỏ, nhanh chóng nhìn về phía trên người hắn Được rồi, thương thế của cậu. . .

Đổng Học Bân động động cánh tay Thấy chưa, không trở ngại.

Chị nói cái tay kia của cậu. Ngu Mỹ Hà lập tức cẩn thận mở tay áo của hắn, đương thấy bên trong mang theo băng vải, vành mắt liền đỏ lênSao bị thương nặng như vậy.

Đổng Học Bân cảm thụ được quan tâm của cô ấy, cười nói: Vết thương nhỏ, vết thương nhỏ.

Biểu tình của Ngu Mỹ Hà làm như người bị thương chính là mình, lông mi run rẩy chậm rãi khép tay áo hắn lại, lại mở cổ áo ra nhìn, hơi cắn môi.

Đổng Học Bân sờ tay cô ấy, không cho cô ấy nhìn, nói: Đừng, để cho Thiến Thiến thấy sẽ sợ, tố chất thân thể của tôi chị cũng không phải không biết, chút vết thương ấy gãi ngứa cho tôi còn không khác biệt lắm, coi chị coi chị kìa, đừng khóc, chị đều là người lớn rồi.

Ngu Thiến Thiến hình như mấy ngày này chơi mệt mỏi, đắc ý kéo tay của mẹ tựa ở trên người mẹ ngủ.

Đổng Học Bân hạ thấp người nhìn tiểu Thiến Thiến một chút, có ghế che lại Liễu Thành Long bọn họ phía sau cũng nhìn không thấy, thẳng thắn nắm tay của chị Ngu.

Ngu Mỹ Hà mặt đỏ, cuống quít tránh một chút.

Đổng Học Bân không buông ra, vẫn là chăm chú nắm chặt.

Ngu Mỹ Hà cũng không dám hé răng, cúi đầu không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.