Chạng vạng.
Bảy giờ hơn.
Trong Tứ Hợp viện.
Đổng Học Bân một câu Đây đều là nhà tôi, khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả Doãn Thành An nghe mà choáng váng, ngây người một giây đồng hồ, sững sờ không có phản ứng.
Đổng Học Bân hô: Mọi người tùy tiện ngồi đi.
Hàn Phỉ trừng to mắt ra nói: Đây là một căn Tứ Hợp viện riêng biệt?
Đổng Học Bân ừm một cái, Tạm thời đều là nhà của tôi.
Kinh thành còn có Tứ Hợp viện riêng? Trương Đông Lượng hỏi.
Đổng Học Bân nhìn về phía hắn, Có, mấy năm trước còn bán qua một căn, làm sao vậy?
Đám người Hạ Chu và Tôn Triệu Bang liếc nhìn lẫn nhau, sắc mặt cũng có chút rung động. Nếu như nói căn biệt thự trước đó chỉ có thể làm cho bọn họ kinh ngạc, căn Tứ Hợp viện này đã quá mức khoa trương, đây chính là Hậu Hải, là ở Trung Nhị Hoàn, một khu trung tâm ở kinh thành, rất lâu trước đây kinh thành có câu cách ngôn là bên ngoài Trung Nhị Hoàn không gọi là kinh thành có thể đã nhìn ra, ở đây đều là tấc đất tấc vàng, nếu như chỉ là một gian nhà cũng dễ nói, nhưng một Tứ Hợp viện riêng biệt, giống như tất cả cái này đều là của một mình Đổng Học Bân, cái này phải tốn bao nhiêu tiền? Ít cũng phải vài trăm triệu, hơn nữa cho dù là vài trăm triệu, loại Tứ Hợp viện này có tiền cũng không mua được, hầu như là đốt đèn lồng cũng không tìm ra, Tứ Hợp viện riêng biệt hiện tại của kinh thành, đưa một tay ra cũng có thể đếm hết, hơn nữa loại Tứ Hợp viện này, cơ bản cũng không có người bán, cho nên bọn họ không ngờ rằng Đổng sở trưởng lại có thể có một căn!
Đổng Học Bân đã vào nhà, từ trong phòng đem cái ghế ra, đặt xung quanh bàn đá trong sân, Mọi người mau mời ngồi.
Hàn Phỉ không biết tung tích.
Trương Đông Lượng cũng không có thân ảnh.
Không bao lâu. Hàn Phỉ từ phòng sách của phòng đông chui ra, Trời đất, cái này vốn là chổ người ở, đều đổi thành phòng sách, quá xa xỉ! Vài chục mét vuông lận!
Trương Đông Lượng cũng từ phòng bếp đi ra, cười khổ nói: Phòng bếp của Đổng sở trưởng còn lớn hơn so với nhà chúng ta, cái này. . . Thật sự là không cách nào so sánh.
Chim sẻ không nhỏ, ngũ tạng đủ toàn bộ.
Ở đây diện tích cơ bản như biệt thự.
Chỉ bất quá chất lượng của Tứ Hợp viện và biệt thự hiển nhiên không giống, kém quá xa, hơn nữa địa lý vị trí cũng kém vài con phố! Không phải một đẳng cấp!
Đổng Học Bân cười cười. Cũng không quấy rối bọn họ.Các người xem đi, tôi đi làm cơm.
Hàn Phỉ vừa nghe, nhanh chóng nói: Tôi hỗ trợ tôi hỗ trợ.
Trương Đông Lượng cũng xung phong nhận việc, Tôi cũng tới.
Hôm nay đừng ai giành với tôi. Tới nhà tôi thì nghe tôi. Đổng Học Bân rất cường ngạnh đuổi bọn họ đi.Hôm nay tôi xuống bếp! Mọi người chờ ăn đi!
Đem đồ ăn đi. Đổng Học Bân vào phòng bếp, bắt đầu bận việc, trù nghệ của hắn càng ngày càng tốt. Cũng là làm cơm tương đối sớm, đứa nhỏ nhà nghèo trưởng thành sớm hơn, cho nên Đổng Học Bân đối với tay nghề của mình vẫn là rất yên tâm, thu xếp thịt và đồ ăn, bắt đầu ra tay.
Rầm!
Xèo!
Nồi chảo lửa nóng!
Đổng Học Bân mang tạp dề, mang từng món ăn đi ra, cuối cùng lớn tiếng bắt chuyện với bên ngoài một chút, Tiểu Trương, tiểu Tôn, tiểu Hàn, bưng thức ăn!
A!
Tới!
Hàn Phỉ bọn họ tiến đến bưng đồ ăn.
Chờ món cuối cùng làm xong, Đổng Học Bân cũng bưng đi ra ngoài, thấy bọn họ đã dọn xong trên bàn đá dưới cây hương thung, liền đem đồ ăn tới, Nếm thử tay nghề của tôi.
Doãn Thành An động ngón trỏ, Ha ha, vừa nhìn là biết ngon rồi.
Hạ Chu cũng tán thán nói: Sắc hương đủ toàn bộ, nhìn là muốn ăn.
Hàn Phỉ gắp một đũa ăn trước, nhai nhai, không khỏi ngạc nhiên nói: Ăn ngon, còn ngon hơn so với mẹ tôi, Đổng sở trưởng, không ngờ ngài còn có tay nghề này nữa nha!
Đổng Học Bân cười nói: Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.
Trương Đông Lượng đem ghế kéo đến, Ngài cũng ngồi đi, khổ cực ngài.
Được. Đổng Học Bân ngồi xuống, bất quá lại nói: Đúng rồi, không rượu phải không tiệc, chúng ta uống chút rượu? Cũng là tiểu Hàn cùng Hạ Chu lái xe. . .
Doãn Thành An lên tiếng, Không sao, gia thuộc viện cũng không xa, cùng lắm thì đem xe để ở chỗ này, chúng ta buổi tối đi bộ trở về!
Đổng Học Bân cười nói: Uống say, ở nơi này cũng không có việc gì, dù sao cũng đủ phòng, mỗi người một phòng cũng không có vấn đề gì.
Doãn Thành An cười ha ha, Vậy cho rượu đi! Đã lâu không uống!
Mọi người muốn uống cái gì? Đổng Học Bân hỏi.
Cái gì đều được, có rượu gì? Doãn Thành An nói.
Đổng Học Bân nói: Mao Đài rượu ngũ lương đều có, rượu tây cũng có, rượu vang cùng rượu whisky, ừm, bằng không tôi đều đem đến đây, ai thích uống cái nào thì uống cái đó.
Hàn Phỉ lập tức kêu lên: Tôi uống rượu vang!
Đổng Học Bân nói: Vậy cô có lộc uống rồi, lần kia vừa mua Whisky, của năm tám mấy thì phải.
Hàn Phỉ cũng không khách khí, Tới tới, hì hì, tôi thích nhất là Whisky, lần trước vẫn là uống ké tại tiệc của của bạn ba tôi, tôi cũng không dám mua.
Đổng Học Bân liền quay về phòng đi lấy, đem từng chai từng chai ra, nhà của Đổng Học Bân tự nhiên không thiếu rượu, có thể khiến hắn để trong nhà, tùy tiện một chai cũng phải vài ngàn đồng.
Mọi người vừa nhìn, lại một lần nữa cảm thụ được sự giàu có của Đổng sở trưởng, bọn họ cũng thế mới biết, thì ra Đổng Học Bân buổi chiều ở phòng làm việc nói bồi thường phí sửa xe của Dương Chân mấy chục ngàn kia không tính là gì cũng không phải là khoác lác, người ta là biệt thự mấy chục triệu đều mua được, mà còn ở Tứ Hợp viện mấy trăm triệu, tùy tiện lấy ra một chai rượu đều là vài ngàn thậm chí trên chục ngàn, làm sao có thể đem phí sửa xe mấy chục ngàn để vào mắt? Mọi người nghĩ trước đó còn nói phải giúp Đổng sở trưởng gánh vác một chút, không khỏi có chút xấu hổ! Ai cần bọn họ quan tâm chứ, Đổng sở trưởng người ta mời bọn họ bửa cơm này, mấy chai rượu kia đều đã mấy chục ngàn rồi, người so với người tức chết người mà!
Rượu đều rót đầy.
Hàn Phỉ là người nâng ly trước, Đổng sở trưởng, tôi kính một mình ngài trước, chuyện buổi chiều, cảm ơn ngài!
Đổng Học Bân nói: Đừng, vẫn là kính Doãn sở trưởng trước đi.
Doãn Thành An cười nói: Không được, một ly này của tiểu Hàn quả thật nên kính cậu.
Hạ Chu cũng giơ ly lên, Vậy tôi cũng chen náo nhiệt, cùng nhau kính Đổng sở trưởng một ly.
Tôi cũng tới tôi cũng tới. Tôn Triệu Bang và Trương Đông Lượng cũng nâng ly.
Đổng Học Bân không có cách, không thể làm gì khác hơn là trước uống cùng Hàn Phỉ bọn họ, sau đó rót đầy ly đứng lên nói: Ly này tôi kính mọi người, mới đến, còn nhờ mọi người chiếu cố nhiều.
Đổng sở trưởng khách khí. Hạ Chu nói.
Đúng vậy, hẳn là ngài chiếu cố chúng tôi. Trương Đông Lượng nói.
Mọi người đều chạm ly, sau đó uống một hơi cạn sạch, đều uống.
Hàn Phỉ tửu lượng không được, uống hai ly rượu vang thì có chút mơ hồ, cái miệng cũng lớn lên, Đổng sở trưởng, ngài có tiền như thế, sao còn lái Xiali vậy.
Đổng Học Bân cười nói: Lái xe gì đều như nhau, cũng là một công cụ thay đi bộ, bất quá Xiali bị hư thành như vậy, sau này cũng không lái được, sáng mai phỏng chừng phải đổi xe.