Quyền Tài

Chương 727: Chương 727: Một thiên văn chương dẫn lên sóng to gió lớn




Đại viện Thị ủy.

Buổi chiều, ở nhà Dương Triệu Đức.

Loan Hiểu Bình ngồi ở trên sô pha, sắc mặt nặng nề đặt di động xuống, bên kia, Dương Triệu Vũ đeo một cái tạp dề đi từ phòng bếp ra.

“Hiểu Bình, điện thoại của ai vậy?”

“Tiểu Bân”.

“Ồ, bảo nó qua đây ăn cơm, đã sắp nấu xong rồi”.

“Cơ quan nó còn có việc, không tới được”.

“Ừm? Em làm sao vậy? Vừa rồi còn cười ha ha mà?”

“Có việc lớn xảy ra rồi, em sao còn cười được nữa”.

Loan Hiểu Bình lập tức đem sự việc thảo luận trên điệt thoại của con trai nói từ đầu chí cuối một lần nữa nói lại với Dương Triệu Đức.

Nghe xong, Dương Triệu Đức nhíu mày nói: “Sự bất thường của động vật? Anh sao không phát hiện ra? Chó trong trụ sở của chúng ta sủa sao? Cho dù có sủa cũng thực bình thường, đây chứng minh được vấn đề?”

Loan Hiểu Bình vừa nghe liền bực mình nói: “Anh nói con em nói dối sao?”

Dương Triệu Đức vội nói: “Anh không có nói như vậy, điềm báo động đất quả thật là có chó mèo kêu, nhưng đây là trên diện rộng, anh là nói Tiểu Bân có thể phân tích sai rồi, sẽ không trùng hợp như vậy chứ”.

Loan Hiểu Bình nóng nảy nói: “Con trai em nói có động đất. Vậy khẳng định là có. Con em sẽ không lấy việc này để đùa với em”.

“Hiểu Bình” Dương Triệu Đức thật không có cách nào, biết tính người mình yêu, Hiểu Bình đối với người khác đều là tin tưởng vô điều kiện, là ưu điểm cũng là khuyết điểm, ông nói: “Không bằng như thế này đi, anh gọi điện thoại cho phòng động đất, lại bảo họ lại đây kiểm tra đo lường một chút. Em thấy được không?”

“Bọn họ kiểm tra đo lường không ra đâu”.

“Vậy em nói phải làm sao bây giờ?”

“Con trai em muốn đăng bài báo kia lên, anh bảo người ta giúp nó đi”.

“Chuyện này lại không phải là chuyện nhỏ, không đơn giản như vậy”.

Loan Hiểu Bình nhìn ông nói: “Anh Dương, anh không phải là sợ chịu trách nhiệm đi? Nếu không có động đất trong thành phố sẽ có người tìm tới làm phiền anh sao? Đúng hay không?”

Dương Triệu Đức nói: “Xem em nói gì vậy? Anh sợ gì chứ? Tiểu Bân cũng là con anh, anh là không muốn khiến nó gặp phiền toái thôi”.

“Nhất định sẽ có động đất, anh làm cho bài báo của con trai em đăng lên, Tiểu Bân mới có thể gặp phiền toái”.

Dương Triệu Đức cũng không biết nói gì cho phải, rót chén nước cho bà: “Em uống nước trước đã cho bình tĩnh, chuyện này cần bàn bạc kĩ hơn, không thể gấp”.

“Em làm sao có thể không gấp được? Con trai em nói động đất còn có hai ngày nữa”.

Mở miệng là con trai em nói, ngậm miệng cũng là con trai em nói, Dương Triệu Đức biết địa vị của mình ở trong lòng Loan Hiểu Bình sợ là một phần mười của Tiểu Bân cũng không bằng, nhịn không được âm thầm cười khổ, nhưng không có cách nào. Dương Triệu Đức chính là thích tính cách này của Loan Hiểu Bình:

“Hiểu Bình, anh cũng phải nói rõ ràng với em, anh đã ngần này tuổi, nói chuyện cũng nên có chỗ lui tuyến thứ hai, đến lúc này còn có cái gì kiêng kị gì đâu? Cho dù có đánh mất chức vụ cũng không sao, nhưng Tiểu Bân thì không giống vậy, nó còn trẻ, 25 tuổi liền có thể thăng chức lên nữa, tiền đồ rộng mở, anh muốn thực sự nhờ quan hệ có thể bảo người ta đăng bài báo kia lên, vậy nếu động đất không có tới, sinh mệnh chính trị của Tiểu Bân chỉ sợ cũng kết thúc ở đây, việc này em đã nghĩ tới chưa?”

Loan Hiểu Bình im lặng.

Dương Triệu Đức thổ lộ tình cảm với bà: “Vì con cái nhà chúng ta, chúng ta làm phụ huynh việc gì cũng không thể làm? Anh là muốn em và Tiểu Bân nên suy nghĩ kỹ vào, bình tĩnh suy nghĩ kỹ sự việc, nếu em thật sự quyết định rồi, anh bây giờ liền gọi điện thoại đi, đăng bài báo đó lên, chút quan hệ này anh còn có, mặc dù cuối cùng xảy ra sự việc gì, anh cũng giữ được, anh cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến Tiểu Bân”.

Loan Hiểu Bình đôi mắt đỏ hoe, dịu dàng cầm tay ông nói: “Anh Dương”.

“Nhìn kìa, nhìn kia, sao lại khóc rồi” Dương Triệu Đức vội lau nước mắt cho bà.

Loan Hiểu Bình cảm động nói: “Cảm ơn”.

“Ha ha, suy nghĩ kĩ rồi sao?”

“Kỹ rồi” Loan Hiểu Bình suỵt soạt mũi nói: “Anh gọi điện thoại cho Bộ tuyên truyền đi”.

Dương Triệu Đức gật gật đầu: “Được”.

Chờ Dương Triệu Đức quay trở về phòng gọi điện thoại cho bạn bè, Loan Hiểu Bình đã ở phòng khách gọi điện thoại di động cho con trai.

“Alo, Tiểu Bân, việc thành rồi, chú Dương con đồng ý rồi”.

Đổng Học Bân kinh ngạc nói: “Thật sao?” Hắn không ngờ Dương Triệu Đức có thể đồng ý, càng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

“Thật, ông ấy đã gọi điện thoại cho Bộ tuyên truyền và toà soạn báo bên đó” Loan Hiểu Bình nhìn cửa phòng ngủ: “Tiểu Bân, về sau con phải hiếu kính với chú Dương, biết không? Ông ấy đối với con rất tốt”.

“Nhất định như vậy”.

“Chú Dương cũng sắp về hưu rồi, sau này con phải hiếu kính ông ấy như hiếu kính với cha mình vậy” Loan Hiểu Bình nói thêm một câu.

“Mẹ yên tâm đi, chỉ cần bài báo có thể đăng, vẫn là nhờ quan hệ của chú Dương, vậy không có vấn đề gì rồi, chờ sau khi qua trận động đất lần này, mẹ chờ chú Dương lên chính sảnh đi. Sau này Phó Bộ trưởng bộ kế hoạch cũng có công, tuổi về hưu nhất định cũng kéo dài đi”.

“Làm gì có khoa trương như vậy?”

“Cứu nhân dân toàn thành phố khỏi nước sôi lửa bỏng, công lao này còn không lớn sao?”

“Vậy nếu nói như vậy, công lao của con trai mẹ mới lớn nhất, bài báo kia là con trai mẹ viết sao?”

“Công lao hay không con không nghĩ trước như vậy, bây giờ việc quan trọng nhất chính là cứu người. Mẹ, ngày mai mẹ đưa Tô Giai và người nhà chú Dương trở về Bắc Kinh đi, đúng rồi, còn có mấy người Ngu đại tỷ và Tiểu Thiến Thiến, mẹ có số điện thoại của họ không? Còn có những bạn bè của chúng ta nữa, còn có người thân của mẹ, cả dì cả, dì hai, chuyện này mẹ liên hệ với bọn họ, là mời khách đi du lịch cũng được, nói thật ra cũng được, con chi tiền. Dù sao đều bảo bọn họ đi Bắc Kinh đi, né tránh mấy ngày rồi tính, con sợ mọi người gặp chuyện không may”.

Bạn bè của Đổng Học Bân cũng không nhiều lắm, người thân cũng không nhiều, cho nên bảo mẹ liên hệ vẫn là bận.

“Liên hệ người đi Bắc Kinh là được, nhưng mẹ thì không sao, chú Dương không thể đi, mẹ cũng…”

“Mẹ, mẹ muốn làm con lo lắng chết sao? Mẹ phải đi”.

“Được rồi, được rồi, mẹ đi, vậy con chú ý an toàn của mình một chút”.

“Con sao? Rơi máy bay đều không giết chết được con, con còn sợ một trận động đất nhỏ sao? Không ăn thua gì đâu”.

“Con lại nói khoác đi”.



Ngày hôm sau.

Nhật báo Phần Châu ra lò.

Đây là một tờ báo có sức ảnh hưởng lớn tron thành phố Phần Châu, phạm vi đề cập đều là tất cả toàn bộ thị trấn, đường phố, quận huyện trong thành phố Phần Châu, diện tích bao phủ vô cùng rộng, chẳng những tất cả những tiệm bán báo đều bán tốt, cơ bản tất cả khu uỷ, khu chính phủ và các văn phòng đường phố thị trấn đều có lệnh, một số doanh nghiệp nhà nước và cơ quan tổ chức cũng như vậy.

Đây có thể nói là tờ báo có uy tín nhất thành phố Phần Châu.

Là chong chóng đo chiều gió, cũng là nơi tập trung tin tức thời sự.

Nhưng mà hôm nay nhật báo Phần Châu một khi phát hành, liền gây ra một trận xôn xao. Làm mọi người lúc mở báo trang thứ hair a, lại phát hiện ra một bài báo làm họ kinh sợ.

“Xin Hãy Chuẩn Bị Tốt Đề Phòng Động Đất”

“Động đất?”

“Có ý gì?

“Muốn động đất? Là vỏ trái đất vận động gây nên động đất?”

“Sao có thể!”

Đề tài này cũng quá chấn động đi, so với việc gọi 911 còn trợn to mắt, bởi vì việc này có liên qua đến sự an toàn tính mệnh của tất cả dân chúng.

Nhất thời, bài báo này của Đổng Học Bân ở trong thành phố Phần Châu gây nên một trận kinh hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.