Quyền Tài

Chương 531: Chương 531: Mỹ nữ lãnh đạo mặc đồ đỏ!




Buổi sáng.

Ký túc xá, phòng 601.

Bên ngoài tiếng sấm từng trận, mưa nhỏ thưa thớt rơi xuống.

Rời khỏi phòng bếp, Đổng Học Bân trên mặt đã muốn thay đổi một cái biểu tình hơi câu nệ, ánh mắt cũng không dám ở trên người nàng nhìn loạn, chính mình đến nhận chức quấy rầy bố cục Cảnh Khu trưởng, đoạt vị trí vốn hẳn là em của nàng đoạt dễ như trở bàn tay một tay, ngày đầu tiên nhận chức còn đem em của nàng đưa vào bệnh viện, Đổng Học Bân biết Cảnh Nguyệt Hoa đối với mình có khả năng không có ấn tượng gì tốt, nhưng thái độ cung kính vẫn là phải cấp.

Phòng khách lý Cảnh Nguyệt Hoa không nói cười ngồi ở trên sô pha, thấy Đổng Học Bân đi ra, nàng đối với ghế dựa phía trước áp áp tay, ý bảo hắn ngồi xuống.

Đổng Học Bân cười nói: “Ngài là Nguyệt Hoa Khu trưởng? Ngượng ngùng, mới nhận ra ngài”.

“Tôi nhớ rõ anh gọi là Đổng Học Bân? Chuyện hôm nay cảm ơn”.

“Nhấc tay mà thôi, ngài thân thể cảm giác thế nào? Có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?”

“Tôi không sao” Cảnh Nguyệt Hoa không có nhiều lắm biểu tình ánh mắt liếc đánh giá hắn một cái, “Không cần câu thúc như vậy, ngồi xuống nói, tự mình uống nước, tôi sẽ không rót cho anh”.

Học Bân ngồi xuống ở trước mặt nàng, nghĩ nghĩ, giải thích một câu, “Thật ra đã sớm muốn cùng ngài báo cáo công tác, bất quá đi khu chính phủ hai lần, ngài cũng không ở đó, nói là đi họp, không ngờ hôm nay cuối cùng là có cơ hội” Thấy nàng cúi đầu uống trà, Đổng Học Bân ánh mắt liền phản xạ có điều kiện rơi xuống bộ tây trang bao bọc thân hình đày đặn của Cảnh Nguyệt Hoa, khó nhìn thấy được lãnh đạo dáng người tốt như vậy.

Cảnh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng hạ thấp người, một tay buông chén trà, “Đến đây ba ngày? Đã quen chưa?”.

“Đã quen, hoàn cảnh bên này không tệ, đều là Nguyệt Hoa Khu trưởng lãnh đạo có cách”.

Vỗ mông ngựa là không tốn tiền, là phải vỗ, đây là phong cách Đổng Học Bân luôn luôn có, mặc kệ hai người có phải là xung đột về lợi ích hay không, dù sao hắn cũng phải nói.

Cảnh Nguyệt Hoa tựa như không phải thực thích nghe cái này, thần sắc không động, cũng không nói cái gì.

Nguyệt Hoa Khu trưởng này quả nhiên như đồn đãi, chỉ là vài câu khách sáo mà thôi, Đổng Học Bân liền cảm giác được một cỗ áp lực đến từ trên người Cảnh Nguyệt Hoa, hoặc là nói khí tràng cường thế đi, dù sao cũng làm cho Đổng Học Bân thấy không được tự nhiên, rất nặng nề, hơn nữa phong cách xử sự của Cảnh Nguyệt Hoa khác với các cán bộ lãnh đạo khác, quả thực cùng Tạ Tuệ Lan hoàn toàn là hai người tương phản, theo vào nhà lâu như vậy, từ đầu đến cuối Cảnh Khu trưởng cũng chưa lộ ra tươi cười, làm cho người ta vừa thấy đã biết đây là lãnh đạo khó mà ở chung, làm cho người ta áp lực rất lớn.

Đổng Học Bân không phải lần đầu tiên gặp lãnh đạo loại này, cho nên đem nụ cười dần dần thu trở về, cũng không dám vui đùa cái gì nữa.

Sau khi hàn huyên vài câu không đau không ngứa, Cảnh Nguyệt Hoa bỗng nhiên nói: “Nghe nói văn phòng đường phố Quang Minh các người đem tiền thưởng tiền lương cùng cư dân cử báo nối liền? Xã khu cư ủy hội cũng thực hành thụ lí cư dân cử báo?”

Đổng Học Bân mày nhảy dựng, “Đúng, có chuyện này”.

Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, “Các người đây là khơi dòng cho văn phòng đường phố toàn khu”.

“Cũng phải có người làm, tôi cảm thấy thụ lí cử báo đối với đề cao hiệu suất cùng phương thức công tác văn phòng đường phố đều có hiệu quả thôi động thật lớn, chuyện này tôi đang muốn cùng khu báo cáo”.

Cảnh Nguyệt Hoa cúi đầu cầm lấy một tờ báo, miệng không mặn không nhạt nói: “Anh còn chưa có báo lại đây, đã muốn có người phản ứng đến chỗ tôi, lần này các người muốn làm cư dân cử báo này, thanh âm phản đối rất lớn, không ít đồng chí đưa ra ý kiến, anh thấy thế nào? Nói chút”.

Đổng Học Bân hơi nhíu mày, “Phương án thực hành đã qua nhiều phương diện thảo luận, cũng mở qua hội nghị các xã khu, thanh âm phản đối khẳng định là có, nhưng đại bộ phận người vẫn là đồng ý, có người phản ánh đến khu? Đó là tôi công tác còn chưa làm tới nơi, bất quá chỗ tôi quả thật chưa nhận qua ý kiến phản đối gì rõ ràng, ừm, tôi cuối tuần lại mở một hội nghị, đem chuyện này lại chứng thực một chút?”

Xoát, Cảnh Nguyệt Hoa rất có lực đạo mở một tờ báo, tiếp tục cúi đầu đọc.

Thấy nàng không nói gì, Đổng Học Bân cũng theo đó trầm mặc xuống.

Không lâu, Cảnh Nguyệt Hoa đem tờ báo ném tới trên bàn, đặt tay lên trên bàn gõ gõ, “Đường phố cùng xã khu thái độ phục vụ vẫn đều bị tranh luận khá lớn, nhìn xem, văn phòng đường phố khu Tây Bình lại đã xảy ra chuyện” Thanh âm của nàng thành thục trầm thấp nữ tính hơi hơi dừng một chút, “Các người làm ra phương án thụ lí cử báo, xem như làm thí điểm một lần thử xem sao, nhìn xem hiệu quả thế nào, có vấn đề tùy thời hướng lên trên thông báo, cứ như vậy” Thật ra là đồng ý, làm cho Đổng Học Bân có điểm ngoài ý muốn.

Ba từ cứ như vậy, cũng chính là tiễn khách.

Đổng Học Bân đứng lên nói: “Ngài bận rộn, tôi đi trở về”.

Cảnh Nguyệt Hoa khẽ gật đầu, có vẻ lãnh đạm.

Cũng may Đổng Học Bân đã nghe nói Cảnh Khu trưởng chính là loại tác phong công tác nghiêm túc này, bằng không tuyệt đối nghĩ đến nàng là bày ra sắc mặt cấp cho mình xem.

Đang muốn đi, một trận gió ước chừng cấp bốn năm gào thét từ cửa sổ mở ra thổi vào phòng, vừa rồi mở ra để thoát khí ga, còn chưa có đóng lại, cuồng phong còn mang theo mưa thổi vào, bình trên bàn thiếu chút nữa bị thổi ngã, lay động vài cái.

Cảnh Nguyệt Hoa cau mày lập tức đi đóng cửa sổ phòng khách.

Đổng Học Bân vội nói: “Tôi đi đóng cửa ban công lại”.

Cảnh Nguyệt Hoa gật đầu một cái, dùng sức đem cửa sổ phòng khách đóng lại, áo sơmi trắng nhất thời bị dính nước mưa. Có điểm cảm giác hơi lạnh, nàng xoay người lại đi vào phòng ngủ nhỏ.

Đổng Học Bân bước nhanh vào phòng ngủ lớn đi hướng ban công, gió rất lớn, bất quá ban công gió là bên ngoài thổi vào, không phải đúng hướng, cũng không thổi vào bên trong phòng, trên đỉnh ban công có treo chút quần áo, có áo sơmi, có âu phục, có đồ ngủ, có cả tất chân, móc quần áo lạch cạch lang cang phát ra từng trận tiếng vang, Đổng Học Bân cũng không quản thưởng thức quần áo mỹ nữ Khu trưởng, nâng tay cầm lấy cửa sổ, hơi hơi dùng sức, đem khép lại.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên một tiếng, hình như là Cảnh Khu trưởng đem cửa sổ phòng nhỏ đóng lại.

Không khí nhất không có đối lưu, gió thổi ra bên ngoài ban công nhất thời yếu đi, đã có tình trạng thổi ngược lại, quần áo đột nhiên bị cuồng phong thổi lên, thổi đến lên trên cửa thủy tinh, trong nháy mắt khi Đổng Học Bân còn chưa có đem cửa sổ hoàn toàn đóng lại, quần áo liền kẹt ở khe hở cửa sổ, một nửa bên trong một nửa bên ngoài.

Đổng Học Bân theo bản năng vội vàng đưa tay chụp lại ở trong tay, thầm nghĩ một tiếng nguy hiểm thật, mà khi hắn định thần nhìn lại, cũng là không khỏi nét mặt đỏ lên.

Trong tay lại có thể là một cái quần lót nữ.

Thuần màu đỏ, màu sắc đỏ như lửa giống như hoa hồng đỏ vậy, mười phần nóng bỏng, không cần hỏi cũng biết khẳng định là nội y của Cảnh Nguyệt Hoa.

Tôi ngất!

Như thế nào lại như vậy! Ngươi bay ra làm gì? Ngươi cái này không phải cấp anh em thêm chuyện hay sao!

Đổng Học Bân cảm giác được vải trong tay còn hơi ẩm ướt, hẳn là buổi sáng giặt xong còn chưa khô, hắn lập tức đem một đạo khe hở cửa sổ cuối cùng lưu ra khép chặt lại, thở ra một hơi, nhưng vừa quay đầu lại lại phát hiện Cảnh Nguyệt Hoa đã từ phòng khách đi vào phòng ngủ chính, đôi mắt vạn năm nghiêm túc kia tựa như như đang nhìn chằm chằm vào mặt Đổng Học Bân, lại tựa như là đang nhìn vào cái quần lót trong tay hắn.

Đổng Học Bân cái này gọi là xấu hổ, giống như đang cầm củ khoai lang phỏng tay vậy, nhanh hướng Cảnh Nguyệt Hoa bên kia đưa qua, “Thiếu chút nữa bị gió thổi đi ra ngoài” Hắn giải thích rõ ràng, tuy rằng biết Cảnh Nguyệt Hoa khả năng sớm đã thấy được.

Cảnh Nguyệt Hoa đưa tay đem quần lót tiếp nhận đến, “Cảm ơn”.

“Không khách khí, khụ khụ”.

Không khí giống như có chút ái muội, hình ảnh này thật sự có điểm gì đó.

Cảnh Nguyệt Hoa lại không có chút nào đỏ mặt, giống như cầm trong tay chỉ là một món quần áo bình thường vậy, thực tùy ý cầm lấy quần lót vào tay, đi đến ban công một lần nữa đem nó móc lên móc đồ, không có chút có ý tứ hàm xúc gì, cũng làm cho Đổng Học Bân có điểm ngạc nhiên.

Bất quá Đổng Học Bân cũng rõ ràng, đến cấp bậc lãnh đạo như Cảnh Nguyệt Hoa này, bình thường có cảm xúc gì cũng sẽ không đặt ở trên mặt, cho dù đưa lên trên mặt tám phần cũng là cố ý cho ngươi xem, cho nên đương nhiên không biết Nguyệt Hoa Khu trưởng là cái tâm tính gì, chỉ là ở trong lòng nói thầm một tiếng, dựa theo ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Cảnh Nguyệt Hoa, mỹ nữ Khu trưởng này hẳn là loại người thực nghiêm túc thực truyền thống, thậm chí ngay cả trang điểm cũng sẽ không quá để ý, nhưng như thế nào quần áo mặc bên trong lại như vậy, quần lót màu đỏ rực? Cái này cũng quá nóng bỏng, Huyên di cũng chưa dám mặc như vậy.

Leng keng, leng keng…

Chuông cửa đột nhiên vang len.

Cảnh Nguyệt Hoa sau khi móc quần áo xong liền mặt không chút thay đổi đi ra ngoài mở cửa, Đổng Học Bân bước nhanh theo ở phía sau, ánh mắt không tự giác dừng ở trên mông của nàng, vừa rồi khi đóng cửa có dính chút mưa, đối diện Đổng Học Bân là cặp mông có một chỗ bị mưa làm ướt một chút, căng thẳng dán lên trên, mơ hồ lộ ra một chút màu đỏ, như ẩn như hiện.

Là màu đỏ đậm…

Một cái quần lót màu đỏ đậm…

Đổng Học Bân nhìn xem đều có điểm mặt nóng, trong lòng nói ngài cũng thật dám mặc.

Cửa mở ra, Cảnh Tân Khoa đi vào.

“Chị, chị hôm nay không phải nghỉ ngơi sao? Không ngủ nhiều chút à?”

“Ngủ chừng tám tiếng là được”.

“Ồ, ba mẹ gọi chị đi xuống ăn điểm tâm, đều đã làm rồi”.

“Ừm, đã biết”.

Ngay cả là đối với người nhà của mình, Cảnh Nguyệt Hoa tựa như cũng không có tươi cười, vẫn là gương mặt nghiêm túc kia, bất quá trong giọng nói so với khi cùng Đổng Học Bân nói chuyện thì ôn hòa hơn rất nhiều.

Cảnh Tân Khoa lúc này mới nhìn thấy Đổng Học Bân ở phía sau, hơi ngẩn ra, “Đổng Chủ nhiệm? Anh cũng ở đây?”

“Đến cùng Nguyệt Hoa Khu trưởng báo cáo một chút công tác” Đổng Học Bân cười cùng hắn gật gật đầu, sau đó nói: “Nguyệt Hoa Khu trưởng, không quấy rầy ngài ăn cơm, tôi trở về?”

Cảnh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng ừm một tiếng, đối với Cảnh Tân Khoa nói: “Trong nhà rò khí ga, vẫn là Tiểu Đổng giúp đỡ sửa, thay chị tiễn Đổng Chủ nhiệm”.

Cảnh Tân Khoa cả kinh, “Rò khí ga? Người không có việc gì chứ?”

Cảnh Nguyệt Hoa lắc lắc đầu.

Cảnh Tân Khoa lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Đổng Chủ nhiệm, cũng cảm ơn, tôi tiễn anh”.

Dứt lời, Cảnh Tân Khoa đi theo Đổng Học Bân cùng nhau đi ra cửa, nói là đưa tiễn, thật ra chính là khách khí một chút, đi ra ngoài cửa cũng chỉ ba bốn bước, ý tứ là xong rồi, ân oán hai người bọn họ cũng sẽ không dừng ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.