Quyền Tài

Chương 265: Chương 265: Nằm vùng!




Chạng vạng.

Thành phố Lữ An.

Sắc trời dần tối, người đi đường vội vã, đèn đuốc đầu đường sáng trưng, lộ ra khí tức phồn hoa.

Đổng Học Bân cũng không lái xe đến đây, mà là ngồi xe đường dài tới, nhìn cái thành phố xa lạ này, nhìn những người xa lạ này, hắn bước đi trên đường dành riêng cho người đi bộ dài nhất của khu thương nghiệp tại thành phố Lữ An, cùng tiệm bán báo mua bản đồ và sổ tay du lịch, tìm một ghế dài ngồi xuống, vừa lật bản đồ vừa quen thuộc cái thành phố này, mỗi một con đường, mỗi một kiến trúc nổi danh, Đổng Học Bân đều tận lực ghi nhớ trong đầu, cuối cùng hắn mới ra đường dành riêng cho người đi bộ, trong lòng quyết định, đưa tay đón một chiếc xe taxi, mở cửa leo lên.

"Sư phụ, làm phiền chở tôi đến trung tâm tắm rửa Hải Tân." Đổng Học Bân sau khi ngồi vào liền nói.

Tài xế quay đầu lại nhìn hắn, "Tiểu tử, nghe khẩu âm của cậu là ở bên ngoài tới?"

“. . . Đúng vậy, làm sao?"

"Cái chổ đó bối cảnh không sạch sẽ." Tài xế khuyên nhủ: "Nếu như cậu muốn chơi, tốt nhất đi trung tâm tắm rửa Đại Hải Long, cách nơi này cũng không xa."

Đổng Học Bân hiếu kỳ nói: "Sư phụ, chổ đó không sạch sẽ thế nào, ngài nói với tôi một chút được không?"

Tài xế rất hay nói, vừa lái xe vừa giải thích cho Đổng Học Bân, trung tâm tắm rửa bình thường rất ít có loại sạch sẽ, không chỉ là phục vụ, còn có cả động mại dâm ở trong, bất quá tài xế nói không sạch sẽ không phải chỉ phục vụ, mà là bên kia bình thường gặp chuyện không may, đánh nhau, khi dễ khách, chém người, danh tiếng không tốt, hơn nữa hình như là có bối cảnh xã hội đen, chổ tốt duy nhất cũng là qua bên kia chơi, không cần lo lắng bị cảnh sát bắt, ông chủ bọn họ rất có đường lo.

Đổng Học Bân đã dự liệu đến loại tình huống này, cũng không quá để ý.

Hắn lần này đi tới thành phố Lữ An, có thể nói là đánh cược một lần.

Đổng Học Bân không rõ ràng 668 cung cấp tình báo có phải là thật không, cho dù có thể tin, hắn cũng không biết đồ bây giờ còn ở trong tay ông chủ trung tâm tắm rửa hay không, cho nên Đổng Học Bân không có báo cho huyện cục, thậm chí không có nói cho bất luận kẻ nào, thứ nhất nơi phát của cái phần tình báo này hắn không có biện pháp giải thích rõ ràng, thứ hai lỡ như tình báo có lầm lẫn, vậy còn không phải mất mặt lớn, đến lúc đó sở tỉnh hưng sư động chúng đến đây bắt người nhưng cái gì cũng không lấy được, mình còn không phải bị chụp một cái mũ nói dối quân tìnhsao?

Vì vậy Đổng Học Bân mới muốn tự mình tìm tòi thực hư.

Đúng vậy, hắn phải làm nằm vùng một lần, lẻn vào trung tâm tắm rửa Hải Tân cẩn thận điều tra, dù sao cũng không ảnh hưởng lớn.

Vì tránh bị lộ, lần này tới, Đổng Học Bân đem tất cả đồ trên người để lại tại huyện Duyên Đài, xe, công tác chứng minh, chứng minh thân phận, đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, kỳ lân bội, thậm chí ngay cả quần áo cũng thay đổi một bộ đồ hàng vỉa hè rất là bình thường, hơn nữa trước khi đến đây, hắn đã nói cho không ít người, nói mình muốn cùng bạn bè đi ra ngoài du ngoạn, thả lỏng một chút, còn nói bởi vì lên núi, điện thoại di động có thể không gọi được, dù sao cũng là tuyệt đường về nhà, cho mình mười ngày thời gian ở chổ này.

Khu vực thành thị, phố trung tâm đường Bắc.

Đổng Học Bân xuống xe taxi, ngẩng đầu nhìn tấm bảng ở đối diện.

Trung tâm tắm rửa Hải Tân, chính là chổ này, vừa nhìn, kiến trúc bên ngoài trang hoàng cũng xa hoa, trung tâm tắm rửa mở rất sáng đèn, hai người tiểu thư tiếp khách rất đẹp mặc sườn xám đứng ở cửa, nhẹ nhàng cúi chào với khách, không ít xe xa hoa cũng lục tục tiếp vào bãi đỗ xe, ừm, nhìn như thế, không giống loại trung tâm tắm rửa ở kinh thành, hình như có chút mùi vị hưu nhàn.

Đổng Học Bân không đi vào, mà là đi một vòng trung tâm tắm rửa.

Chờ sau khi thăm dò hoàn cảnh chung quanh, hắn vuốt tóc, gấp gấp cổ áo, vì lấy được cái nhất đẳng công này, Đổng Học Bân trước khi xuất phát đã phải đi cắt tóc, ăn mặc khác hẳn so với lúc ở huyện Duyên Đài, sợ bị người nhận ra, thật ra người của thành phố Lữ An cũng sẽ không xem báo của huyện Duyên Đài, bên này ngay cả mua cũng không mua, bất quá Đổng Học Bân đã từng lên đến báo tỉnh, tuy rằng ảnh chụp không phải chính diện, chụp cũng không rõ ràng, nhưng hắn vì an toàn nên ... hoàn toàn thay đổi một phong cách, hẳn là không sợ bị người phát hiện. ok! Tất cả đã xong!

Đổng Học Bân trong lòng quyết định, đi nhanh đến hướng cửa lớn.

Hai người tiểu thư tiếp khách mặc dù thấy Đổng Học Bân ăn mặc bình thường, nhưng vẫn duy trì nụ cười chức nghiệp, hơi cúi người.

"Hoan nghênh quang lâm."

"Hoan nghênh quang lâm."

Vào phòng khách, đá cẩm thạch gạch men sứ màu đỏ rất là chói mắt, không ít người đang làm thủ tục ở phía trước. Đổng Học Bân nhìn thoáng qua kia, nhưng không đi qua, mà là tìm trái tìm phải, cuối cùng ánh mắt rơi vào một người nhân viên khoảng ba mươi tuổi, Đổng Học Bân liền đi qua.

"Xin hỏi ở đây có nhận người không?" Đổng Học Bân hỏi.

Người đàn ông đầu đinh nhìn hắn, "Nhận người? Cậu đến làm cái gì?"

Đổng Học Bân dõng dạc nói: "Cái gì cũng biết làm."

"Biết xoa bóp không? Có giấy phép không? Bằng cấp gì?"

"Ặc, không có."

Đầu đinh khoát khoát tay, " Cái gì cũng không có, cậu đi đi." Rrung tâm tắm rửa bình thường không thiếu người, dù có thiếu thì cũng kêu mấy cô ở ngoài sảnh vào, cái thiếu nhất cũng là cái loại xoa bóp sư chuyên nghiệp có giấy phép, có vài khách hàng tới bên này không phải tất cả đều là muốn "Dâm dục", rất nhiều người đều thích "Làm", cũng là xoa xoa lưng, xoa bóp chân, xoa đầu chẳng hạn, người không chuyên tuy rằng cũng có thể làm mấy cái đó, nhưng tóm lại không phải chuyên nghiệp, mà những người có giấy phép hành nghề, tới loại địa phương này làm thuê dài hạn lại không nhiều lắm, cho nên mới thiếu.

Đổng Học Bân chép miệng, "Giấy phép tuy rằng không có, nhưng khí lực cánh tay vẫn phải có, anh xem. . .”

Đầu đinh lắc đầu, "Chúng tôi không thiếu đánh tạp."

"Tiền lương không cần cao đâu, cho chút chút là được, chỉ cần lo ăn lo ở là được.”

Đầu đinh vẫn lắc đầu, xua tay đuổi hắn đi.

Đổng Học Bân có chút buồn bực, anh em tốt xấu gì cũng là một phó cục trưởng cục công an, muốn sức chiến đấu có sức chiến đấu, muốn thuật bắn súng có thuật bắn súng, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, nhưng mà, sao ngay cả đánh tạp cũng không được nhận? Cái này cũng đả kích người quá! Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không đi, hắn cũng không tin, vì vậy hắn tiếp tục đẩy mạnh giới thiệu về mình với thằng đầu đinh, nhõng nhẽo một hồi, nói hơn hai mươi phút.

Đầu đinh có chút đau đầu, người này con mẹ nó đúng là có thể nói, trừng con ngươi muốn gọi bảo an đuổi người đi.

Thấy thế, Đổng Học Bân tròng mắt vừa chuyển, "Tôi trước đây làm trong xưởng sửa chữa rửa xe của Bảo ca, tuyệt đối rõ ràng chuyện này."

Đầu đinh nam tử sửng sốt, " Bảo ca nào?"

Đổng Học Bân nói: "Là Bảo ca ở Phần Châu.”

Huyện Duyên Đài thuộc quản hạt của thành phố Phần Châu, Đổng Học Bân nghe nói qua lão Bảo của Phần Châu, biệt hiệu là Bảo ca, chủ yếu kinh doanh một sửa chữa ô tô, tuy rằng nhìn qua sinh ý quy mô không lớn, nhưng trên đường cũng có không ít danh khí, đều là hồi trẻ kiếm được, tuy rằng Phần Châu cách thành phố Lữ An khá xa, nhưng nếu tắm rửa Hải Tân liên quan đến tới xã hội đen, nghĩ rằng cũng nghe qua tên Bảo ca.

Đổng Học Bân đoán đúng rồi, đầu đinh thật đúng là nghe qua, "Vậy sao mày không ở xưởng sửa chữa làm?"

"Ài, đừng nói nữa." Đổng Học Bân kêu khổ nói: "Một ngày hai mươi bốn tiếng thì hận không thể có hai mươi mốt tiếng tăng ca, quá mệt mỏi."

"Cậu thật sự muốn làm ở đây?" Đối phương nhìn hắn nói: "Chúng tôi bên này việc cũng không nhẹ."

Vừa thấy hấp dẫn, Đổng Học Bân lập tức gật đầu.

Đầu đinh suy nghĩ một chút, nói: "Bên kia phòng khách thật ra thiếu mấy người giặt khăn, một tháng sáu trăm, bao ăn bao ở, nếu được thì ngày hôm nay đi làm."

Đổng Học Bân giả vờ khó xử nói: "Sáu trăm có phải là. . . , tám trăm được không?"

Đầu đinh mặt lộ vẻ không nhịn được, "Chỉ sáu trăm, có làm hay không."

" Được rồi, sáu trăm thì sáu trăm."

Đầu đinh gọi điện thoại, nói chuyện của Đổng Học Bân cho bên phòng khách nghe, chờ nói xong, hắn cúp điện thoại, giới thiệu cho Đổng Học Bân bố cục của trung tâm tắm rửa Hải Tân, bên này là chỗ tắm rửa, bên kia là khu đánh bi-a, trên lầu là khách phòng. Đổng Học Bân rất để bụng, yên lặng nhớ trong lòng. Chờ đi tới một phòng làm việc, đầu đinh bỗng nhiên muốn Đổng Học Bân đem chứng minh thân phận cho hắn, muốn đăng ký.

Đổng Học Bân vẻ mặt cầu xin nói: "Chứng minh thân phận mất rồi."

Đầu đinh cau mày, "Không có chứng minh thân phận sao cậu làm việc? Tôi biết cậu là ai đâu?"

"Dàn xếp dàn xếp được mà, thật sự là đã đánh mất."

Người như thế đầu đinh cũng không phải chưa thấy qua, ngược lại, bình thường có thể gặp phải, hắn cũng không tin đối phương làm mất chứng minh thân phận, chỉ là không muốn cho người khác thấy mà thôi, loại người này thường thường đều đã làm qua chuyện gì, hoặc trộm hoặc cướp đồ gì, cho nên mới sợ hãi như thế, đầu đinh thấy nhưng không thể trách, bọn họ bên này lúc đầu cũng không phải chổ sạch sẽ gì, suy nghĩ một chút, không nói cái gì nữa, dặn hắn vài câu rồi tìm người mang theo hắn đi vào phòng khách.

Lầu hai.

Bên này có một cửa nhỏ, mở ra cảnh sắc nhất thời biến đổi, hình thành đối lập so với trang cảnh xa hoa bên ngoài, bên này một loạt phòng đều dính chặt chẽ cùng một chỗ, hầu như không có chổ trống, mái nhà, mặt đất, cũng đều là cái loại vật liệu rất kém, chính là chổ của nhân viên công tác. Đổng Học Bân bị phân tới phòng thứ sáu, vừa mở cửa, mùi giặt quần áo đập vào mặt mà đến, hai người thanh niên hơn hai mươi tuổi đang ở trong phòng giặt quần áo, diện tích trong phòng không lớn, nhưng có bốn cái giường hai tầng, hiển nhiên là phòng tám người.

Đổng Học Bân không hài lòng đối với cái hoàn cảnh này, nhưng trên mặt không biểu hiện ra cái gì.

Thợ cả dẫn hắn tới nói: "Đây là người mới tới, các người trước nói cho hắn một chút quy củ và phạm vi công tác."

Chờ thợ cả vừa đi, Đổng Học Bân tự giới thiệu nói: "Tôi là Tạ Hạo."

Hai thanh niên cũng nói tên của mình, sau đó nói cho Đổng Học Bân biết công tác, cái căn phòng này bọn họ chỉ giặt khăn và giặt khăn thôi, không yêu cầu khác, giặt là được, bốn người làm sáng bốn người làm tối, tám người ở một phòng. Đổng Học Bân đối với những cái này cũng không dám hứng thú, chờ mọi người nhận thức xong, hắn bắt đầu nói chuyện với bọn họ, muốn ông chủ của tắm rửa Hải Tân ở đâu.

Nhưng mấy người đều lắc đầu, cũng phải thôi, bọn họ suốt ngày giặt đồ, cũng tiếp xúc không được sâu như vậy.

Người mà bọn họ có thể tiếp xúc cao nhất, cũng là Mã Văn Đào Mã quản lý, chuyện của Tắm rửa Hải Tân Mã quản lý định đoạt, cũng không khác ông chủ lắm. Thấy không ra tình báo hữu dụng gì, Đổng Học Bân cũng lười nhiều lời, hiện tại tạm thời trà trộn vào đây, bước đầu tiên hoàn thành, tận lực bồi tiếp quen thuộc hoàn cảnh bên này, chờ thăm dò đại khái, sau đó sẽ tìm cơ hội điều tra một phen.

Buổi tối mười giờ.

Trong phòng làm việc Tắm rửa Hải Tân.

Mã Văn Đào ngồi ở phía sau bàn công tác nhìn một phần đồ, đầu đinh và mấy người thợ cả đều đứng ở trong phòng.

Không bao lâu, Mã Văn Đào hơn bốn mươi tuổi ngẩng đầu lên nói: "Ngày hôm nay có tình huống sao?"

Những ngày gần đây, Mã quản lý luôn luôn hỏi lại một câu này, tất cả mọi người biết gần đây bị kiểm tra rất nghiêm, mọi việc cẩn thận vẫn tốt hơn. Một thiếu phụ bên trong cung kính nói: "Ngoài sảnh không có chuyện gì, tất cả bình thường."

"Khách phòng cũng vậy."

"Phía sau cũng không có việc gì."

Mã Văn Đào nhíu mày, "Tôi không phải hỏi có gây sự hay không, tôi đang hỏi có người khả nghi tới đăng ký dừng chân hay không?"

Thiếu phụ sửng sốt, "Hình như không có, đều là có chứng minh thân phận đăng ký."

Mã Văn Đào nói: "Gần đây kiểm tra rất nghiêm, các người phải cẩn thận hơn, phàm là người không chịu đưa ra chứng minh thân phận, đuổi ra ngoài hết."

Tất cả nghi hoặc liếc nhau.

Suy nghĩ một chút, Mã Văn Đào nói, "Đăng ký phải nghiêm, coi như là khách quen trước đây quan hệ cho dù tốt, lúc này cũng phải chú ý, còn nữa, từ hôm nay trở đi ở đây sẽ không nhận người, tiểu thư cũng vậy, toàn bộ dùng người cũ, mặc kệ là ai giới thiệu tới cũng không nhận."

Thiếu phụ kinh ngạc, "Mã quản lý, cái này, "

Mã Văn Đào khoát khoát tay, "Cái gì cũng đừng hỏi, cứ làm theo lời tôi nói."

Đầu đinh do dự một chút, "Quản lý, vừa rồi có một người mới tới, tôi đã dẫn hắn đi vào phòng khách, chuyện này. . ."

"Mấy tuổi?" Mã Văn Đào nhíu mày.

"Hơn hai mươi tuổi."

"Chứng minh thân phận đặt ở chổ chúng ta sao?"

Đầu đinh nói: "Hắn nói chứng minh thân phận bị mất, không đưa, tôi nghe hắn nói đã làm qua ở chổ sửa chữa ô tô của Bảo ca bên Phần Châu, cho nên không nghĩ nhiều."

Mặt trầm xuống, Mã Văn Đào cảnh giác nói: "Mày đi đi, đem hắn đến đây cho tao nhìn!"

Quamột hồi, đầu đinh mang theo Đổng Học Bân trở về, người trong phòng đã sớm đi hết, cả đám thợ cả đều đi, chỉ còn lại hai người mặc âu phục, không mang kính râm, nhưng biểu tình mang vẻ hung thần ác sát, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt. Vừa thấy cái trận thế này, Đổng Học Bân trong lòng rung động, biết mình có thể là khiêu khích hoài nghi, nhưng nghĩ lại thì vui vẻ, đối phương cảnh giác như vậy, vậy tình huống rất có thể là sự thật!

"Mã quản lý." Đổng Học Bân ra vẻ thấp thỏm nhìn gã.

Đầu đinh quát: "Đừng nhiều lời, lấy chứng minh thân phận ra!"

"Thật sự đã làm mất, không tin anh xét người đi." Đổng Học Bân bất đắc dĩ đem bóp tiền ra

Mã Văn Đào híp con ngươi nhìn thẳng con mắt của hắn : "Đừng đùa giỡn với tao, biết nơi này là chổ nào không?" Dừng lại một hơi, gã lạnh lùng nói: "Mày nói mày từng làm bên Bảo ca? Xưởng sửa chữa của Bảo ca nửa năm trước đã đóng cửa! Mày làm ở chổ nào?"

Đóng cửa? Cái này Đổng Học Bân thật ra không rõ ràng, hắn vừa rồi cũng là thuận miệng nói.

Đổng Học Bân bình tĩnh một chút, nói: "Trước khi xưởng sửa chữa đóng cửa một thời gian tôi ở bên đó làm, sau đó công tác quá mệt mỏi nên không làm nữa."

Mã Văn Đào sắc mặt lạnh hơn một ít, giống như một con sói đói chăm chú theo dõi hắn, "Tao và Bảo ca cũng vài lần giao dịch, Đại Chuy bên cạnh ổng còn có giao tình không tồi với tao, mày theo Đại Chuy làm, hay là theo Tiểu Trần làm?"

Vừa nghe gã ta nhận thức Đại Chuy cái gì, Đổng Học Bân không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi theo Trần ca làm.”

Mã Văn Đào gật đầu, đột nhiên mạnh vỗ bàn, " Nói nhảm con mẹ mày à! Đè nó lại cho tao!"

Đổng Học Bân ngẩn ngơ, vù vù hai bóng đen, hai người bên cạnh Mã Văn Đào đã đem Đổng Học Bân đè xuống, rầm, một tay giữ hắn trên mặt đất.

Mã Văn Đào nghiêm mặt nói: "Thằng nhóc, mày là ai? Ai phái mày tới?"

Trong lòng Đổng Học Bân khẩn trương, giả vờ bất đắc dĩ nói : "Mã quản lý, ông làm cái gì vậy, tôi chỉ là làm công, muốn tìm một việc thôi"

Đầu đinh mặt cũng trầm xuống, lập tức giơ chân đạp một cái :" Thằng chó! Xưởng sửa chữa của Bảo ca đến bây giờ cũng chưa từng đóng cửa! Bây giờ còn đang mở cửa ngon lành! Mày đúng là ngu bò! Còn nói cái gì mà theo Trần ca làm? Xưởng sữa chửa của Bảo ca là do ổng với em vợ của ông làm ông chủ! Quản lý cả trăm thằng! Làm đếch gì có thằng nào tên Trần ca Đại Chùy? Nói mò một tên mày cũng biết"

Mẹ kiếp! Đổng Học Bân mới biết được mình đã nói hớ!

Hắn chưa từng nằm vùng qua, cũng không học tập tri thức trong phương diện này, đột nhiên bị đưa vào một cái tròng thật to, đúng là không có phản ứng.

Mẹ kiếp! Tên họ Mã này cũng đủ hiểm!

Được rồi! BACK một phút!

Đau đớn biến mất, Đổng Học Bân lại một lần nữa trở về trạng thái đứng thẳng, phù, phía sau toát ra mồ hôi lạnh.

"Đừng đùa giỡn với tao? Biết nơi này là chổ nào không? Mã Văn Đào ngồi phía sau bàn làm việc, híp mắt nhìn thẳng hắn : "Mày nói mày từng làm bên Bảo ca? Xưởng sửa chữa của Bảo ca nửa năm trước đã đóng cửa! Mày làm ở chổ nào?"

Trong mắt Đổng Học Bân hiện lên một tia nghi hoặc : "Tháng trước tôi còn làm việc ở bên kia, đóng cửa? Đâu có đâu?"

Mã Văn Đào nhìn nhìn hắn : "Tao và Bảo ca cũng vài lần giao dịch, Đại Chuy bên cạnh ổng còn có giao tình không tồi với tao, mày theo Đại Chuy làm, hay là theo Tiểu Trần làm?"

Nghi hoặc trên mặt Đổng Học Bân càng đậm hơn : "Tôi chỉ là một công nhân bình thường, tên thì tôi không nhớ được, nhưng mà hình như chưa nghe nói qua người nào tên Đại Chuy hết? Họ Trần thì có một, nhưng Trần ca không phải quản sự, Bảo ca bình thường không ở trong xưởng sửa chữa, mà là do em vợ của Bảo ca quản"

Lông mày của Mã Văn Đào giãn ra, không nói chuyện.

Đầu đinh thấy Đổng Học Bân rất hiểu về chuyện của xưởng sửa chữa, trong lòng cũng tin bảy tám phần : "Mã quản lý, ngài xem hay là cho hắn .."

Lòng nghi ngờ của Mã Văn Đào cũng bớt lại, nếu đã từng làm với Bảo ca, người này hẳn là không có vấn đề, liền nói : "Được rồi, cho nó trở lại làm việc đi"

Đầu đinh đáp ứng, mang Đổng Học Bân đi.

Trong hành lang, Đổng Học Bân giả ngu nói : "Xưởng sửa chữa của Bảo ca đóng cửa? Không phải chứ?"

Đầu đinh nhìn hắn : "Làm việc của cậu đi! Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Đổng Học Bân à một tiếng, xoay người đi xuống lầu, nhưng lúc xoay người ấy, khóe miệng Đổng Học Bân lộ ra một nụ cười lạnh, mẹ kiếp, muốn tính kế tao? Mày còn non và xanh lắm!

Bất quá ... thật con mẹ nó đủ hiểm! Trải qua chuyện này, Đổng Học Bân mới biết được, nằm vùng không phải dễ như trong tưởng tượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.