Buổi sáng.
Mười giờ hơn.
Trong một công trường đang thi công ở thị trấn.
Không khí đầy bụi cát đất đá vang lên tiếng máy móc ầm ầm, xung quanh có cắm cột mốc thi công, các công nhân mang nón bảo hộ đang khẩn trương làm việc. Đây là hiện trường của công trình ký tú xá, làm tổng chỉ huy của công trình, Đổng Học Bân đang ở đây thị sát tình huống, ngày hôm nay hắn đến một mình, Diêu Thúy đã đến hương Thanh Thủy tiền nhiệm, Đổng Học Bân cũng không dự định chọn thư ký mới, cho nên tự mình đến đột kích kiểm tra.
Đổng huyện trưởng?
Lão Chu cũng đến à?
A, sao ngài lại tới?
Qua đây xem tiến độ, thế nào rồi?
Đều đang tiến hành thuận lợi, tôi đang giám sát.
Ừm, đi, vào trong xem một chút.
Được, vậy ngài mang nón bảo hộ vào, bên này nguy hiểm>
Người phụ trách tên lão Chu mang Đổng Học Bân tiến vào, miêu tả đơn giản cho hắn một chút về tiến trình và phạm vi thi công, làm giới thiệu đại khái.
Đi dạo một giờ.
Đổng Học Bân thỏa mãn gật đầu, tiến triển không tồi.
Công trình ở đây đã đi vào quỹ đạo, tất cả hợp đồng ký hẹn của hạng mục chiêu thương ngày hôm qua cũng đã chứng thực, số tiền đầu tiên cũng đã đến, thậm chí có vài hạng mục đã tiến vào giai đoạn khai triển bắt đầu tuyển người, hai khu vực phân công quản lý trọng đại của Đổng Học Bân đã có thể nói là vạn vô nhất thất, chiến tích nên đến cũng đã đến tay, hiện tại chỉ còn hạng mục căn cứ thực nghiệm của trung khoa viện, còn không biết kết quả thế nào. Đổng Học Bân mấy ngay nay đều lo lắng chờ đợi, chỉ cần công trình này đế, hắn có thể mang theo chiến tích đi trở về.
Kiếm một chút rồi đi.
Lời này nói ra nghe có vẻ không đẹp, nhưng mà Đổng Học Bân lại thấy không có gì.
Hắn không giống với quan viên làm công trình mặt mũi, cũng không phải kiếm một chiến tích tích lũy vốn liếng chính trị xong rồi thì phủi tay mặc kệ, lưu lại một đống cục diện rối rắm và công trình đổ nát cho người khác thu thập, chuyện như vậy Đổng Học Bân không làm, thằng nhãi này rất trọng mặt mũi, cũng không muốn bị người khác chỉ vào mặt mà mắng, chiến tích của Đổng Học Bân làm ra tại huyện Trinh Thủy đều là thật, tài chính chiêu thương cũng tốt. Công trình ký túc xá cũng tốt, sau cùng tất cả đều hướng về dân chúng, dân chúng sẽ từ đó mà được lợi, mà không phải lo cho mặt mũi đẹp đơn giản như vậy, hơn nữa hắn vẫn cho rằng, người mê làm quan không phải là vấn đề, muốn thăng quan cũng không phải lỗi lầm, ngược lại, nếu như không muốn tiến tới chỉ muốn chỗ giẫm chận tại chỗ, vậy ngược lại nên suy nghĩ một chút, người đều cũng có tâm tiến tới, chính là vì suy nghĩ đó nên mọi người không ngừng tiến về phía trước, không ngừng nỗ lực, không ngừng làm tốt hơn. Nếu như một quan viên trên căn bản không muốn thăng chức, vậy Đổng Học Bân có lý do cho rằng cũng có lý do tin tưởng, động lực phục vụ cho nhân dân khẳng định sẽ suy giảm lớn, cái này ngược lại không phải là chuyện tốt gì.
Người người đều nói Đổng Học Bân là người mê làm quan.
Vợ mình cũng nói qua, mẹ vợ cũng nói qua.
Nhưng Đổng Học Bân vẫn không tránh, hắn nghĩ cái này không có gì mất mặt, tâm tiến tới là nguồn suối phấn đấu của nhân loại mà.
Buổi sáng.
Sắp đến giờ cơm.
Đổng Học Bân mới từ trong công trường tiếng động ầm ĩ đi ra, cả người đều đầy bụi đất, hình như mới từ trong đống đất đi ra vậy, cực kỳ bẩn.
Reng reng reng!
Điện thoại di động gấp gấp vang lên!
Đổng Học Bân vừa nhìn là dãy số của Lý Hiểu Na, nhanh chóng tiếp, A lô, Lý thư ký.
Lý Hiểu Na âm thanh rất gấp, Đổng huyện trưởng, ngài ở nơi đâu? Tôi đã gọi nửa tiếng đồng hồ rồi?
Anh, thị sát tại công trường, vừa rồi bên trong ồn quá, tôi không nghe thấy. Làm sao vậy Lý thư ký? Có việc gấp sao? Đổng Học Bân hỏi.
Lý Hiểu Na vội nói: Là cuộc họp thường uỷ khẩn cấp. Tất cả mọi người chờ ngài.
A, đã xảy ra chuyện? Đổng Học Bân còn chưa nhận được tin tức.
Lý Hiểu Na nói: Là chuyện căn cứ thực nghiệm của trung khoa viện. Cũng không biết tại sao đột nhiên rơi xuống huyện chúng ta, cấp trên vừa rồi thông báo, ngài mau trở về đi.
Đổng Học Bân vừa nghe liền vui vẻ, Được, tôi lập tức đến.
Lý Hiểu Na nói: Mông bí thư và Khương huyện trưởng đã đến phòng họp, ngài tận lực nhanh lên một chút.
Đổng Học Bân đã đi nhanh về hướng xe của mình, Tốt, mười phút nữa tôi đến, cách rất gần. Lên xe, hắn liền nhấn ga xông ra ngoài.
. . .
Mười phút sau.
Phòng họp nhỏ huyện ủy.
Nhìn cửa lớn đóng chặt, Đổng Học Bân đẩy cửa tiến vào, cánh cửa thổi ra chút gió, bụi đất trên người hắn cũng bay đi một ít. Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, Bồ An bật cười trước, Khương Phương Phương cũng hơi cười yếu ớt. Hiện tại Đổng Học Bân dùng từ đầy bụi đất để hình dung là thích hợp nhất, bộ dạng chật vật làm cho buồn cười, lúc đầu bầu không khí nghiêm túc của hội nghị nhất thời thả lỏng.
Mông Duệ đang gọi điện thoại, đầu kia của điện thoại hẳn là lãnh đạo.
Khương Phương Phương nhìn về phía Đổng Học Bân, Đi làm cái gì vậy?
Đổng Học Bân tìm được vị trí của mình ngồi xuống, Ài, đi công trường của công trình ký túc xá, bên kia đang làm nền, khắp nơi đều là đất.
Cầm lấy cái ly, Đổng Học Bân uống nước.
Chỉ có Từ Bá Dương trên mặt không có biểu tình dễ dàng, ngược lại có chút trầm.
Lúc này, Mông Duệ cũng cúp điện thoại di động, vừa nhìn Đổng Học Bân, Đổng huyện trưởng tới? Được rồi, họp đi, vừa rồi Trần bí thư thị ủy cũng gọi điện thoại xác nhận nghiệm chuyện căn cứ thực, đã xác định kế hoạch căn cứ thực nghiệm 503 của trung khoa viện chứng thực tại huyện Trinh Thủy chúng ta, khiến cho chúng ta đem hết toàn lực phối hợp.
Đổng Học Bân làm bộ nói: Mông bí thư, chuyện này là khi nào?
Một giờ trước. Mông Duệ nhìn hắn, Chuyện này nói tiếp cũng tương đối đột nhiên, trước đó chúng ta cũng không có nhận được bất luận tin tức gì, tôi sau đó hỏi thăm một chút, hình như là hội nghị nội bộ trung khoa viện quyết định chọn vị trí cho căn cứ thực nghiệm, Đổng huyện trưởng, cậu có lý giải không nguyên nhân cụ thể không?
Đổng Học Bân giả ngu nói: Tôi không biết.
Trương Vạn Thủy cũng nhìn hắn, Ngay cả chút tin đồn cũng không nghe được?
Đổng Học Bân nói: Không có, tất cả mọi người đều không rõ ràng, tôi làm sao có thể nhận được tin tức chứ? Tôi vừa rồi còn đang ở công trường, nếu không phải Lý thư ký gọi điện thoại thông báo cho tôi, tôi cũng không biết chuyện này. Hắn giả vờ buồn bực nói: Sao lựa chọn huyện chúng ta? Đúng là có chút đột nhiên.
Khương Phương Phương bình tĩnh nói: Đột nhiên hay không đột nhiên đã không quan trọng, vấn đề chọn vị trí đã xác định, vừa rồi mọi người cũng đã thảo luận qua hạng mục công việc tương quan của căn cứ thực nghiệm, chúng ta khẳng định là phải phối hợp tốt, vô luận là trách nhiệm đối với quốc gia, hay là đối với khoa học kỹ thuật trong huyện phát triển, căn cứ thực nghiệm lần này đều cũng có ý nghĩa cường đại, trước tiên tôi và Mông bí thư đã nói chuyện với đồng chí của trung khoa viện, ngoại trừ một ít hạng mục công việc bảo mật phải có đồng chí của trung khoa viện tự mình giám sát ra, còn lại thi công kiến tạo và một loạt vấn đề giao lưu sau này, sẽ có huyện chúng ta phụ trách gánh, trọng trách không nhẹ, trách nhiệm không nhẹ, hy vọng mọi người coi trọng cao độ.
Giản Hướng Vinh hỏi: Nghe nói người sắp đến?
Đồng chí của trung khoa viện đã ở trên máy bay, buổi chiều đến. Mông Duệ nói: Về phần công tác đưa đón, phân viện tỉnh của trung khoa viện sẽ phụ trách.
Từ Bá Dương nói: Là hương Thanh Thủy?
Khương Phương Phương nói: Chân núi hương Thanh Thủy.
Từ Bá Dương canh cánh trong lòng nói: Nếu xác định vị trí cụ thể như thế, khẳng định là trước đó từng có khảo sát?
Hẳn là bí mật khảo sát, nếu không vì sao một chút tin tức cũng không lộ ra? Bồ An nói: Hạng mục thực nghiệm đều là bảo mật, công tác chọn vị trí khẳng định cũng muốn bảo mật.
Mông Duệ ngắt lời nói: Không nói cái này, nói khai triển công tác một chút đi, Đổng huyện trưởng, hiện tại khoa học kỹ thuật là cậu phân công quản lý của, ngươi trọng trách lần này của cậu lại không nhỏ, nghe nói vài ngày trước thân thể cậu xảy ra vấn đề? Chủ động từ nhậm một ít trọng trách, còn xin nghỉ đi bệnh viện?
Đổng Học Bân vừa nghe, lập tức nói: Mấy ngáy trước là bận của hội chiêu thương, mệt đến không đi được, trải qua vài ngày trị liệu và tu dưỡng, đã hoàn toàn bình phục, vấn đề gì cũng không có, ngài yên tâm, công việc tương quan của căn cứ thực nghiệm lần này, tôi khẳng định tận tâm tận lực làm tốt nhất.
Một hồi có bệnh giảm trọng trách.
Một hồi lại không có bệnh tăng trọng trách.
Đổng Học Bân thay đổi còn nhanh hơn lật sách.
Khương Phương Phương nhìn hắn nói: Mấy ngày nay cậu lại phải khổ cực.
Đổng Học Bân cười nói: Hẳn là, chúng ta là công bộc của người dân mà.
Bồ An Sở Bành Giản Hướng Vinh và người của Khương hệ đều cười ha hả một tiếng.
Biểu tình của Mông Duệ rất tĩnh, bất quá tâm tình tổng thể mà nói vẫn là vui vẻ, bởi vì ông ta thấy được tương lai của huyện Trinh Thủy, thấy được mình không ngừng tích lũy vốn liếng chính trị, công tác chiêu thương ông được lợi, căn cứ thực nghiệm chứng thực tự nhiên cũng như vậy, dù đây là khu vực chính phủ huyện phân công quản lý, nhưng đảng lãnh đạo, làm người đứng đầu huyện ủy, đồng dạng sẽ rơi xuống trên người của Mông bí thư, cái này sau này cũng tất nhiên sẽ trở thành thành tựu chính trị hạng nhất trong nhiệm kỳ của ông. Đối với Đổng Học Bân nói hắn không hay không biết, Mông Duệ là căn bản không tin, biết Đổng Học Bân lần này hãm hại Từ Bá Dương, nhưng cái này đối với lợi ích bản thân của Mông Duệ cũng không có cấu thành ảnh hưởng, cho nên Mông bí thư cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, ngược lại còn càng tán thưởng Đổng Học Bân, nếu như nói hạng mục căn cứ thực nghiệm lần này là Đổng Học Bân sớm tranh thủ xuống, là hắn đi kinh thành giao tiếp cùng người của trung khoa viện, như vậy nếu như cho Mông Duệ lựa chọn lại một lần nữa, ông vẫn là đồng ý điều chỉnh phân công của Đổng Học Bân và Từ Bá Dương, bởi vì nếu như không đem khoa học kỹ thuật cho Đổng Học Bân, thằng nhãi này khẳng định là sẽ không xuất lực, bọn họ cũng không tranh thủ được hạng mục căn cứ thực nghiệm lần này.
Nhiệm vụ lần này rất nặng, tính chất nhiệm vụ cũng rất nặng. Mông Duệ nói, Tôi thấy vẫn là thành lập một tổ chuyên nghiệp đi, phụ trách công tác liên lạc với trung khoa viện, Đổng huyện trưởng, trọng trách tổ trưởng cho cậu? Đổng Học Bân phân công quản lý khoa học kỹ thuật, cái vị trí tổ trưởng này cũng là thuận lý thành chương.
Đổng Học Bân lập tức nói: Cam đoan hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này.
Buổi chiều chuyện nghênh tiếp đồng chí của trung khoa viện cậu cũng mau chóng an bài đi, được rồi, tan họp. Mông Duệ nói.
Tan họp, rất nhiều người đều không nhịn được nhìn về phương hướng của Đổng Học Bân, rất nhiều người đều âm thầm sợ hãi cảm thán năng lực của Đổng Học Bân, nếu như nói lần trước chuyện xin được năm mươi triệu ngân sách từ trung ương còn chưa khiến cho mọi người thấy đặc biệt, thêm chuyện này, mọi người rốt cục sản sinh ra nghi hoặc mạnh mẽ đối với bối cảnh của Đổng Học Bân.