Cửa tiệm ăn.
Rất nhiều người đều nhìn theo Đổng Học Bân và Lịch Phong mấy người đi vào, ai cũng không ngờ rằng người ta lại có thiệp mời, vậy vừa rồi hà tất gì phải ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy?
Người vừa đi, cảnh vệ viên đã có chút không nhịn được, Nghiêm chính ủy! Vừa rồi thái độ của người nọ thật sự...
Người quan quân kia nhìn hắn, Cậu bớt tranh cãi đi, cũng không biết động não à, nếu như hắn không có cái phân lượng này, hắn dám ở thọ yến Hùng tư lệnh ồn ào với cậu sao? Người ta nếu dám làm như thế vậy đã nói lên người ta có lo lắng, lần sau làm việc linh hoạt một chút thông minh một chút! Nghĩ không rõ ràng cậu trở về hỏi tôi cũng được, có cần như vậy sao? Còn rút súng? Cậu làm cho người khác nhìn thế nào? Còn ngại động tĩnh không đủ lớn sao?
Cảnh vệ viên không phục nói: Hắn có cái phân lượng gì?
Cậu nói hắn có cái phân lượng gì? Cậukhông phát hiện đánh số thiệp mời của hắn?
Đánh số? Cảnh vệ viên hơi ngẩn ra, Số gì?
002! Quan quân vỗ vỗ quyển vở, thở dài nói: Nói cách khác, lúc Hùng tư lệnh tìm người làm thiệp mời, người thứ hai cũng là đưa đến cho hắn!
Cảnh vệ viên ngạc nhiên nói: Đánh số là theo trình tự?
Cậu nói xem? Cậu đó, thiếu chút nữa đã đắc tội với người ta! Quan quân đem vở ném cho hắn, Chính cậu tự nhìn xem số 001 và số 003 là ai đi.
Cảnh vệ viên đem đến đây vừa nhìn, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, đừng nói cá trước, hai mươi số sau đều là nhân vật số một số hai của quân giới, một ít bộ hạ cũ của Hùng phó tư lệnh, đều chỉ có thể xếp hạng bốn năm mươi, thậm chí có một đại tá còn phải ở vị trí ba mươi ba, mà vừa rồi người thanh niên đi vào... Lại có thể là vị trí thứ hai? Phải biết rằng trong nước rất coi trọng loại xếp hạng này, mỗi lần xếp hạng cũng đều rất có chú ý, ai trước ai sau cũng đều có vấn đề, cho nên dùng bàn chân nghĩ cũng biết, nếu như là được Hùng phó tư lệnh mời thứ hai, vậy người thanh niên mới vừa vào tuyệt đối không phải người bình thường! Vừa nói là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật thành phố? Sợ rằng tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Nhưng hắn... Tôi không nhìn ra. Cảnh vệ viên phẫn nộ nói.
Thật ra đâu chỉ là hắn, nếu không quan quân biết thiệp mời lần này là dựa theo đánh số lần lượt xếp hạng, hắn cũng không nhìn ra Đổng Học Bân là một đại nhân vật, thật sự không giống, đương nhiên cũng có thể là người này tự xưng là người trong thiệp mời, từ con đường nào đó thu được tin tức, nhưng mà cái khả năng này, quan quân nghĩ không có khả năng, nhưng hắn thật sự là không dám hỏi, lỡ như là thật, vậy hắn chẳng phải là đắc tội với người? Người có thể được xếp vị trí thứ hai trong lòng của Hùng phó tư lệnh, quan quân tình nguyện tin tưởng cũng không muốn đi thẩm tra đối chiếu thân phận của người ta.
Sau này nói chuyện làm việc cẩn thận một chút đi. Quan quân dặn hắn nói: Người không thể nhìn tướng mạo, thông minh một chút luôn luôn không sai.
Vâng, tôi đã biết rồi thưa chính ủy.
Ừm, làm việc đi, tôi vào xem.
...
Bên trong tiệm ăn.
Lịch Phong vô cùng kinh ngạc nói: Đổng chủ nhiệm, cậu có thiệp mời?
Hai người vừa cùng chung mối thù một hồi, quan hệ chuyển tốt vô cùng rõ ràng, Đổng Học Bân rất cảm ơn vừa rồi Lịch Phong tại trước mặt Lưu Quốc Vĩ cũng đứng vững về phía của mình, tự nhiên không muốn ông ta hiểu lầm cái gì, liền giải thích nói: Tôi không phải cố ý không lấy ra, chủ yếu là tôi cũng không biết, cú điện thoại kia ông thấy không ? Vợ tôi gọi tới, nói Hùng tư lệnh cũng gửi cho chúng tôi một phần, tôi thế mới biết.
Lịch Phong trong lòng nói thì ra là thế.
Vợ của Đổng Học Bân Tạ Tuệ Lan cũng là thường ủy thị ủy, tuy nói cùng quân đội tựa như không có dính dáng gì nhưng chuyện cho cô ấy thiệp mời cũng khiến cho Lịch Phong có chút buồn bực, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao Lưu Quốc Vĩ là thường ủy thị ủy đều tới, mời Tạ thị trưởng cũng không phải không có khả năng.
Thật ra ngày hôm nay trong số những người được mời, cán bộ chính phủ trên cơ bản là không có, phần lớn là một ít bộ hạ cũ và bạn cũ của Hùng phó tư lệnh, cũng không có thủ trưởng trung ương, mọi người vừa tiến đến thì có người giúp đỡ an bài chỗ ngồi, Hùng phó tư lệnh và thân thuộc của ông ấy còn chưa có đi ra.
Phòng khách một lần nữa bố trí, rất náo nhiệt.
Lịch Phong cười ha ha nói: Chúng ta cũng tìm một chỗ ngồi?
Đổng Học Bân gật đầu, Nhiều bàn như vậy, đi chỗ nào?
Lịch Phong vẫn có tự hiểu lấy mình, chỉ chỉ một một cái bàn ít người, Cái này đi?
Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng không có gì ý kiến, Đi.
Cái bàn này dựa theo trình tự là xếp hạng thứ sáu, coi như là nằm ở khu tương đối hẻo lánh, Lịch Phong nghĩ với cấp bậc của ông và của Đổng Học Bân, ngồi bàn này đại khái cũng không khác biệt lắm, tự nhiên không có khả năng đi ra phía trước, ví dụ như bàn thứ nhất, đó là bàn mà Hùng phó tư lệnh và người thân cùng một chút tướng quân mới có thể ngồi, bàn thứ hai cũng đều là một ít quan lớn của quân đội, dựa theo cái xếp hạng này, Lịch Phong bọn họ ngồi bàn thứ sáu cũng là miễn miễn cường cường. Đương nhiên còn có một nguyên nhân, đó chính là Lịch Phong bọn họ vừa tiến đến thì thấy được hai cha con Lưu Quốc Vĩ và Lưu Hải Tân ngồi ở bàn thứ ba, Lưu Quốc Vĩ là quân hàm đại tá, cũng là thường ủy thị ủy, đây là một chừng mực, cán bộ phó xử chính xử khẳng định rất nhiều, không có khả năng ngồi cùng người ta, bằng không cho dù người ta không nói, cũng không có cái da mặt này.
Trong nước là như thế này, đều chú ý phân biệt đối xử, có đôi khi một chỗ ngồi cũng không đơn giản, làm trò cười là nhẹ, đắc tội với người mới chính là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Lưu Hải Tân thấy Đổng Học Bân và Lịch Phong bọn họ lại có thể đi vào được, sắc mặt hơi đổi, quay đầu nói: Ba, bọn họ vào bằng cách nào?
Lưu Quốc Vĩ cũng nhìn về cái bàn thứ sáu, Vợ người ta là phó thị trưởng, có cái gì không thể vào?
Không phải không có thiệp mời sao? Lưu Hải Tân canh cánh trong lòng nói: Sao lại đi vào?
Không chừng Hùng tư lệnh cũng phát thiệp mời cho bọn họ, được rồi, con quản nhiều như vậy làm gì? Ở chỗ này đừng nhiều lời, chú ý chút! Lưu Quốc Vĩ phê bình một câu.
Đã biết. Lưu Hải Tân đáp ứng thì đáp ứng, ánh mắt vẫn là không nhịn được nhìn về phía Đổng Học Bân bọn họ, hắn mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, đi làm phó cục trưởng huyện trên cơ bản cũng là ba hắn ra mặt, đối với Lưu Hải Tân mà nói hắn cũng cũng không phải cái loại có thể nhịn xuống, rất mang thù, nếu không cũng sẽ không cho hắn cho tới cục du ngoạn làm chức quan nhàn tản, nếu hắn có thiên phú làm quan, ít nhất một vị trí phó cục trưởng cục tài chính vẫn có thể bắt tới.
Lưu Quốc Vĩ đối với thọ yến ngày hôm nay thoạt nhìn rất coi trọng, lúc này mới trách cứ con trai một câu, sau đó tiếp tục cùng mấy người quan quân bên cạnh liên lạc tình cảm. Thường ủy thị ủy, Lưu Quốc Vĩ rất ít tham gia, đó là bởi vì chổ ông phát triển căn bản chủ yếu vẫn là quân đội, ông muốn đề bạt, ông muốn điều động, thị ủy tỉnh ủy có thể nói không tính, phần lớn đều là phải xem quân đội ở đây, ví dụ như Hùng phó tư lệnh, ví dụ như rất nhiều quan quân ở đây, đều là người có đủ quyền nói chuyện trong quân, có vài người thậm chí còn là trực tiếp quản Lưu Quốc Vĩ, cho nên trình độ coi trọng của ông vô cùng cao, cũng hy vọng mình trước khi về hưu có thể được điều động, ừm, về phần Đổng Học Bân, Lưu Quốc Vĩ phỏng chừng qua vài ngày thành phố sẽ cho hắn xử phạt, trút giận cho con trai, ông lúc này cũng không để ở trong lòng.
...
...