Ánh sáng mặt trời ngày hè rất sớm, chưa đến sáu giờ đã chiếu sáng một góc trời.
Trong phòng, Đổng Học Bân tỉnh dậy, bị mặt trời chiếu vào tròng mắt, lập tức hết buồn ngủ, mang dép xuống giường, hung hăng bẻ lưng
một cái, Đổng Học Bân ngáp ngáp đi vào phòng vệ sinh bắt đầu đánh
răng rửa mặt. Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến ngày hôm qua ở nhà của Tiễn
Lệ Hoa, phỏng chừng cũng muốn ở rất lâu, Đổng Học Bân không muốn quấy
rối người nhà bọn họ đoàn viên, cũng sẽ không gọi điện thoại qua, ăn
chút điểm tâm đơn giản no bụng, Đổng Học Bân nhìn thời gian, giờ đi làm còn sớm, ngồi dựa vào sô pha nghỉ ngơi.
Nhưng hắn không gọi, điện thoại của Ngu Mỹ Hà đã gọi đến đây.
Đổng Học Bân tiếp máy, chỉ nghe chị Ngu tựa như có ý định đè thấp tiếng nói, len lén nói: "Tiểu Bân, là tôi, cậu dậy chưa?"
" Vừa dậy, chị ở đâu?"
"Trong nhà của mẹ."
"Bọn họ đâu?"
"Bọn họ chưa tỉnh, giống như còn ngủ."
Đổng Học Bân không khỏi cười, Liễu Thành Long và Tiễn Lệ Hoa ly hôn rất nhiều năm, hai bên đều không có tái hôn, ngày hôm qua ngủ cùng một
phòng, ngủ cùng một giường, ai biết hai người bọn họ có phải là sài
lang gặp phải hổ báo, lăn qua lăn lại tới lúc nào hay không, Đổng Học
Bân muốn hỏi chị Ngu một câu tối hôm qua nghe thấy động tĩnh gì không,
bất quá vừa nghĩ đó là cha mẹ người ta, Đổng Học Bân nói đến bên mép
cũng không thể không biết xấu hổ nói ra.
"Chị thế nào?" Đổng Học Bân hỏi.
"Ừm, rất của." Âm thanh của Ngu Mỹ Hà rất nhỏ, "Mẹ muốn sau này cho
tôi và Thiến Thiến ở chổ này, tôi muốn hỏi cậu một chút. . ."
Đổng Học Bân nói: "Hỏi tôi làm gì? Tự chị làm chủ đi."
"Ha ha, Thiến Thiến thích bà ngoại, chị không thích?"
". . . Không phải."
Nói một hồi nói, Ngu Mỹ Hà bỗng nhiên lúng túng nói: "Tiểu Bân, cái
kia, tôi muốn mượn một chút tiền, sau này chờ tôi công tác sẽ trả lại
cho cậu, cậu thấy được không? Nếu như không được, vậy không cần,
tôi … coi như tôi chưa nói."
Đổng Học Bân chớp mắt, "Làm sao vậy? Cần dùng tiền?"
"Cũng là … cũng là muốn mua chút đồ cho ba mẹ tôi, nhiều năm như
vậy tôi chưa từng hiếu thuận bọn họ, tôi. . . Tôi cũng không muốn tiêu tiền của bọn họ."
Đổng Học Bân thống khoái nói: "Được, chị vẫn dùng cái tài khoản
kia? Chờ ngân hàng mở cửa tôi chuyển qua, hai trăm ngàn?"
Ngu Mỹ Hà lại càng hoảng sợ, "Không có cần nhiều, năm ngàn là được."
"Vậy năm chục ngàn, chị giữ lại dùng, xài không hết thì dễ dài, thiếu thì nói với tôi." Đối với yêu cầu của chị Ngu , Đổng Học Bân
đương nhiên sẽ không từ chối.
". . . Ừm, cảm ơn."
"Vợ chồng với nhau, hai ta còn cần nói cái này?"
"Ừm."
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân rất vui mừng, Ngu Mỹ Hà tình nguyện
dùng của mình tiền cũng không muốn tiêu tiền của cha mẹ cô ấy, nói
rõ chị Ngu còn thân với mình hơn so với cha mẹ cô ấy, ngay cả là máu
mủ tình thâm, nhưng dù sao mới nhận thức không bao lâu, một ngày cũng
không đến, cho nên các phương diện còn cần một chút thời gian. Một
gia đình, một gia đình ấm áp, đều là từng bước tích lũy ra.
Khoảng sáu giờ.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, nhất thời hoạt động cánh tay, mở cửa sổ
hít không khí buổi sáng, sau đó híp mắt nhìn phong cảnh xa xa.
Ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện, cần Đổng Học Bân chậm rãi tiêu hóa.
Ví dụ như mẹ con chị Ngu nhận thức. . .
Ví dụ như phát hiện của FORWARD. . .
Ví dụ như chuyện cứu Tiễn Lệ Hoa. . .
Đổng Học Bân sắp xếp một việc rồi một việc trong đầu qua một lần,
cuối cùng lực chú ý chủ yếu vẫn đặt ở trên FORWARD, cũng cho ra mấy kết
luận.
FORWARD đem thời gian của tủ báo tới ngày hôm sau, độ chân thật
đã không cần hoài nghi, từ chuyện phát sinh trên người Tiễn Lệ Hoa có
thể thấy được, thời gian, địa điểm, sự kiện, đều giống trên báo miêu
tả như đúc, cho nên hiệu quả của FORWARD là chân thật, là rất tốt,
cái này tiêu trừ rất nhiều nghi ngờ của Đổng Học Bân. Kết luận cũng là,
thời gian tới là có thể thay đổi, báo chí ngày hôm sau xuất hiện tin
tức Tiễn Lệ Hoa gặp tai nạn xe bỏ mình, nhưng Đổng Học Bân cải biến
nó, cũng không có cho chuyện đó phát sinh, cái này cũng khiến cho Đổng
Học Bân đối với FORWARD, đối với sau này tràn ngập lòng tin. Có thể thấy thời gian tới, càng có thể thay đổi nó, ai cũng làm không được, ngoại
trừ hắn.
Bỗng nhiên, bên ngoài hàng hiên truyền đến chút động tĩnh.
Hình như là tiếng bước chân, còn có chút âm thanh sàn sạt của trang giấy.
Đổng Học Bân ánh mắt khẽ động, quay đầu lại nhìn thẳng cánh cửa, đi
tới, ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài, là một người nam mặc quần áo
lao động, là người đưa báo, Đổng Học Bân lúc đi xem qua, người nọ đã
quay thân, xuống lầu.
Báo tới.
Là tờ báo mà ngày hôm qua mình dùng FORWARD làm ra.
Đổng Học Bân trong lòng nhảy dựng, lập tức mở cánh cửa đi ra ngoài,
nhìn cái tủ báo kiaĐổng Học Bân đưa tay lấy chìa khoá tủ báo, chậm
rãi mở ra.
Bên trong có một tờ báo.
Đổng Học Bân lấy ra nhìn, chính là của ngày hôm nay.
Trở lại trong phòng đóng cửa lại, Đổng Học Bân đi qua ngồi xuống sô
pha, lúc này mới đem tờ Nam Khởi Thần Báo mở ra, trực tiếp đọc.
Tin tức chính trị cũng không có thay đổi, vẫn là cái tiêu đề kia, vẫn là cái nội dung kia.
Nhưng phía dưới vốn phải xuất hiện tin tức tai nạn xe cộ, nhưng đổi
thành một cuộc họp công tác xanh hóa của khu Nam Sơn, lật lật ra
mấy trang sau, tin tức tài xế say rượu lái xe đụng vào nhà
hàng, đã nằm ở trang ba, hơn nữa cũng không có đề cập tên của Tiễn
Lệ Hoa, ngoài ra tin tức và quảng cáo khác thật ra đều giống nhau như
đúc, tương lai của tờ báo quả nhiên bị thay đổi.
Nhưng sau đó, một vấn đề mới lại xuất hiện.
FORWARD làm thời gian của tủ báo đi tơi, khiến cho nó biến thành
tủ báo của "ngày hôm sau", như vậy ngày hôm nay không phải nó nhận
được tờ báo “của ngày hôm sau nữa” sao?
Cuối cùng, Đổng Học Bân cũng nghĩ rõ ràng một ít, năng lượng của
FORWARD chỉ là tác dụng ngay tại lúc đó, thời gian của tủ báo được
đưa tới, bên trong tủ báo liền xuất hiện tờ báo của ngày hôm
sau, đây là kết quả của FORWARD, nhưng cũng không duy trì liên tục,
giống như nói, sau khi FORWARD đem thời gian của tủ báo đi tới, không gian trong tủ báo cũng không duy trì liên tục, qchỉ khi người giao
phát đem tờ báo cùng ngày bỏ vào bên trong, vậy thì tủ báo
này mới biến thành tủ báo của “ngày hôm nay”.
Nghĩ thông suốt điểm này, Đổng Học Bân hơi nghiêng đầu, cầm lấy tờ
báo xuất hiện tin tức Tiễn Lệ Hoa bỏ mình, bật lửa, trực tiếp thiêu
hủy nó.
FORWARD!
Cái chỉ lệnh này sau này mình cần phải sử dụng thật tốt!