Sáng sớm.
Tại Cù gia.
Ánh mặt trời chiếu rọi, những chú chim sẻ nghịch ngợm ríu ra ríu rít bên ngoài cửa sổ.
Khi Đổng Học Bân tỉnh dậy thì Huyên di vẫn còn say giấc nồng, hắn ngắm
nhìn khuôn mặt dịu dàng của Cù Vân Huyên, một tay thì với lấy quần áo,
hắn muốn tìm một điếu thuốc để hút. Thế nhưng nghĩ đến điều gì đó, Đổng
Học Bân dừng lại, chui người vào trong chăn, một tay ôm vào cổ Huyên di, một tay thì thò vào dưới chăn nhẹ nhàng đặt lên trên phần bụng mềm mại
của cô, vuốt đi vuốt lại, cảm giác thật là tuyệt vời. Đổng Học Bân không phải là người cực kì thích trẻ con nhưng không biết tại sao lại như
vậy. Từ khi biết mình được làm bố, hắn cảm giác tràn trề sinh lực, hạnh
phúc vô cùng, chỉ muốn có thể ôm trọn đứa bé vẫn nằm trong bụng Huyên di vào lòng.
Sờ đi sờ lại, Đổng Học Bân chỉ ước ao cục cưng của hắn khẽ đạp cho anh một lần.
“Ừm” Cù Vân Huyên vẫn nhắm mắt, khẽ cựa mình, “Không được nghịch”.
Đổng Học Bân cúi xuống khẽ hôn lên lưng cô: “Đừng trốn, để anh vuốt ve con anh chứ!”
“Để em ngủ thêm chút nữa” Cù Vân Huyên đẩy bàn tay trên bụng mình xuống, miệng ậm ừ vài tiếng: “Không được gây sự, nghe lời”.
Đổng Học Bân không nghe, lại tiếp tục đưa tay lên xoa phần bụng đã hơi
to ra của nàng, nhân tiện còn đưa móng vuốt sang vuốt ve đôi mông trắng
mịn của Huyên di.
Cù Vân Huyên không còn cách nào khác, cuối cùng mở mắt, trừng mắt nhìn
hắn: “Sớm muộn gì cũng bị anh làm cho tức chết, mấy giờ rồi?”
“Gần tám giờ, hôm nay em đừng đi làm, anh sẽ đưa hai mẹ con em đi ra ngoài dạo”.
“Tối hôm qua lăn qua lăn lại như vậy, hôm nay vẫn còn sức lực sao?”
“Đúng rồi” Đổng Học Bân chớp chớp mắt, giữ lấy khuôn mặt của Huyên di:
“Hôm qua anh vẫn chưa thỏa mãn, lúc sau lại còn bị mẹ làm gián đoạn, vẫn chưa làm xong. Như thế này, ngoài kia vẫn chưa có động tĩnh gì, ba mẹ
chắc vẫn còn đang ngủ, chúng ta “làm lại” đi. Lần này nhất định mọi
người sẽ không nghe thấy gì đâu”.
Cù Vân Huyên nóng hết mặt, thở phì phì nói: “Còn dám nói à? Lần này thật làm mất mặt di quá đi”.
“Khụ khụ, không phải chỉ được gọi là anh yêu thôi sao”.
“Anh còn nói? Có tin di đánh anh không?” Cù Vân Huyên giơ nắm đấm lên dọa anh.
Đùa giỡn một lúc, chiếc chăn bị hất tung ra, than hình thành thục của Cù Vân Huyên nhất thời nhìn thấy trọn vẹn không sót gì, Đổng Học Bân không chịu nổi, ưỡn người lên sát vào cô. Hắn thực sự muốn nàng một lần. Cù
Vân Huyên không đồng ý, véo cho hắn vài cái, sau đó còn hất bàn tay hắn
đang đặt trên bụng cô xuống, nói với hắn bác sỹ dặn hạn chế không được
quan hệ quá độ. Nghe thấy vậy, Đổng Học Bân giận dỗi quay lại nằm, lẩm
bẩm không ra tiếng. Cù Vân Huyên thấy thế, gọi hắn, thấy hắn không đáp
lời, liền cọ cọ vào người hắn. Một phút sau, Cù Vân Huyên mím đi môi
mọng đỏ quyến rũ của mình, quay người lại, chui vào trong chăn, hôn lên
ngực Đổng Học Bân rồi trượt dần xuống. Một lát sau, Đổng Học Bân đã cảm
nhận được hơi ấm và sự dịu dàng của miệng cô, hơi thở hắn đã ngắt quãng.
Hai mươi phút trôi qua.
Đổng Học Bân trên mặt tràn trề hạnh phúc, cảm giác thoải mái đến tận xương tủy.
Cù Vân Huyên chui đầu ra khỏi chăn, miệng ngậm lại, ú ớ gì đó. Sau đó cô chỉ lên chỗ khăn giấy để trên tủ quần áo, ra hiệu cho Đổng Học Bân lấy
giúp nàng một tờ.
Đổng Học Bân mỉm cười, giả ngây giả ngô: “Em nói cái gì? Cái gì? Anh không hiểu”.
Cù Vân Huyên khó thở, đập liên tục vào cánh tay hắn: ,“Ô ô...... Ô!”
Đổng Học Bân không để ý đến cô, còn ôm lấy eo Huyên di, không cho cô xuống giường, trông dáng vẻ rất vô lại.
Cù Vân Huyên tức muốn chết, lại không có sức đánh lại hắn. Giằng co
khoảng vài phút, yết hầu của nàng di chuyển, ực một tiếng đã phải nuốt
thứ trong miệng xuống. Thấy Đổng Học Bân cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, hai má Cù Vân Huyên đỏ bừng lên. Cô tức giận đánh vào khắp người hắn:
“Chỉ biết bắt nạt em, toàn bắt nạt em thôi. Anh là đồ lưu manh. Ngoài
việc bắt nạt em ra thì anh còn làm được việc gì?”
Đổng Học Bân cười nói: “Em hiện tại là đang mang theo hai cái mạng, anh nào dám bắt nạt em”.
Cù Vân Huyên đưa mắt lườm xéo anh một cái, bất động thanh sắc nhếch nhếch miệng: “Đồ xấu xa, xuống giường”.
Sau khi Đổng Học Bân hết lời nài nỉ, Cù Vân Huyên mặc một chiếc quần màu đen bó sát người, tôn lên vòng ba đầy đặn quyết rũ của cô. Phía trên cô mặc một chiếc áo len màu xám và đi thêm một giày cao gót màu đen, tóc
búi cao lên, trông rất thanh thoát. Chiếc quần ôm màu đen là kiểu dáng
có vẻ hơi già, bình thường chỉ có phụ nữ trung niên mới mặc như vậy
nhưng khi Cù Vân Huyên mặc lên thì không hề già, trái lại còn tôn lên
thân hình đầy đặn quyến rũ của cô một cách sang trọng.
Đổng Học Bân nhìn nàng, ham muốn lại dâng lên, không nhịn được, đưa tay
vuốt ve đùi nàng, cảm giác thật tuyệt vời, hơi thở lại gấp gáp.
Cù Vân Huyên lườm hắn một cái, không cho hắn làm loạn.
Mặc quần áo xong, hai người đi ra phòng khách, phát hiện Cù phụ Cù mẫu vẫn chưa tỉnh giấc. Bên ngoài không có một ai.
Đánh răng rửa mặt xong, Cù Vân Huyên đi vào bếp làm bữa sáng. Đổng Học
Bân bây giờ một bước cũng không rời nàng, vì vậy anh cũng vào bếp, ôm
lấy Huyên di từ phía sau, kê cằm lên vai nàng, mỉm cười hạnh phúc nhìn
cô nấu ăn.
Cù Vân Huyên vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu lại: “Không có ai nhõng nhẽo như anh vậy”.
“Em da mặt mỏng, lại lớn tuổi hơn anh nên không dám nhõng nhẽo với anh, vậy thì để anh nhõng nhẽo với em vậy”.
“Anh…” Cù Vân Huyên cười, quay lại véo nhẹ vào mũi hắn, “Anh thì thế nào cũng nói được”.
“Hắc, em cắt hành xong lại lau lên mũi anh à? Có muốn ăn đánh không?”
Đổng Học Bân bắt chước câu mà Huyên di vẫn hay nói với hắn.
Cù Vân Huyên cười rất tươi: “Phản rồi, anh đánh di một cái thử xem?”
Đổng Học Bân ho khan một cái: “Anh nào dám đấm em, yên em còn chưa hết kia kìa”.
“Miệng lưỡi trơn tru, ha ha…” Cù Vân Huyên quay đầu lại, hôn lên trán
hắn: “Đừng ồn ào nữa, em nấu cơm, anh đi gọi cha mẹ dậy đi”.
Giờ điểm tâm.
Từ lúc tỉnh dậy, Cù mẫu liên tục nhìn nhìn Cù Vân Huyên.
Cù Vân Huyên bị cứ nhìn như vậy nên ngại ngùng nói: “Mẹ, mẹ ăn nhanh lên chứ, thức ăn đang còn nóng”.
Nhớ tới chuyện tối qua, Đổng Học Bân thấy hơi ngại, vội vàng nói: “Bác… cha, mẹ, để con múc cháo cho hai người”.
Sau khi ăn xong, Cù mẫu lại nói bóng nói gió về chuyện trong thời kì
mang thai nên chu ý đến mọi chuyện, ví dụ như chuyện ăn uống rồi đến
chuyện không được sinh hoạt thất thường. Cù mẫu hình như không để ý đến
cả Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên đều rất ngại vậy nên còn nói đi nói lại
nhiều lần, cuối cùng còn nhắc hai người nên “kiêng” chuyện đó. Rõ ràng
là bà sợ làm ảnh hưởng đến thai nhi. Cù Vân Huyên không chịu nổi, đợi
đến chín giờ liền mượn cớ có việc rồi lôi Đổng Học Bân ra ngoài.
Trên cầu thang, Cù Vân Huyên vừa đi xuống cầu thang, vừa hỏi: “Lần này về mấy ngày?”
Đổng Học Bân tâm trạng rất tốt: “Em muốn mấy ngày anh ở bao lâu thì anh sẽ ở bấy lâu”.
Chỉnh cổ áo cho anh, Cù Vân Huyên cười nói: “Anh bây giờ là lãnh đạo
rồi, công việc không thể chậm trễ được. Anh nên về sớm một chút, em ở
đây không sao đâu”.
Đổng Học Bân ừm một tiếng: “Chuyện này nói sau đi, bây giờ anh muốn ở cùng em lâu một chút”.
“Vậy… bây giờ đi đâu? Không phải anh nói đưa hai mẹ con em đi dạo sao?”
“Ha ha, đi xem phim, đi tắm suối nước nóng được không? Tâm trạng thoải mái cũng tốt cho con chúng ta, thế nào?”
“Ừm, vậy đi xe anh hay đi xe em?”
“Xe anh biển số nơi khác, đi lại không tiện, đi xe em đi”.
Dưới lầu, Cù Vân Huyên dẫn Đổng Học Bân vào bãi đậu xe. Dễ dàng tìm thấy chiếc xe Mercedes màu bạc của cô. Dù sao cũng là xe nữ nên được chăm
sóc rất cẩn thận. Chiếc xe Mercedes kia của Đổng Học Bân mua sau chiếc
xe thể thao của Cù Vân Huyên rất lâu nhưng độ mới thì không thể so sánh
được với chiếc xe này. Chiếc xe loại 350l này nhìn không khác gì một
chiếc xe mới, nước sơn vẫn còn sáng bóng, cảm giác như mỗi tháng đều
được bảo dưỡng một lần, còn con xe của Đổng Học Bân thì một quý cũng
không được bảo dưỡng một lần. Tất cả là do ông việc bận rộn, lại thêm
tính hay quên của hắn nữa.
Lên xe, hai người đi thẳng đến rạp chiếu phim.
Trên đường, Đổng Học Bân hỏi: “Công ty có bận không?”
“Như thế nào mà không bận rộn” Cù Vân Huyên cười nói: “Bận đến nỗi đầu
óc em rối tung hết cả lên. Nhưng cũng may là bận rộn mà mang lại hiệu
quả. Lần trước anh đến công ty chúng ta, tổng tài sản chỉ khoảng bốn
mươi triệu, đó là tính cả số tiền trúng thưởng của anh. Bây giờ thì ước
chừng có khoảng năm trăm triệu, mấy lần bán đấu giá cũng đều thành công, lợi nhuận cũng theo đó tăng lên. Em bây giờ đang chuẩn bị cho đợt đấu
giá mùa xuân”.
Đổng Học Bân nói: “Tiền không kiếm được cũng không sao, nhiệm vụ chính
của em bây giờ là chăm sóc cho bản thân, rồi sinh cho anh một tiểu tử
mập mạp dễ thương”.
“Em biết rồi” Cù Vân Huyên mỉm cười hiền lành, “Gần đây em cũng đang bàn giao dần công việc cho cấp dưới. Tiểu Đào Nhi vẫn chưa làm được, nhanh
nhẹn nhưng chưa đủ thông minh, thế nhưng bên dưới vẫn còn một phó tổng
giám đốc nữa, làm việc cũng rất tốt. Em chuẩn bị san sẻ bớt gánh nặng
của Tổng giám đốc cho cậu ta. Sau này em sẽ không vội tham gia vào công
việc ở công ty đấu giá Vân Đức, chỉ là chỉ đạo phương hướng cho họ thôi. Sinh bảo bối bây giờ mới là điều quan trọng nhất với em”.
Xoa xoa bụng, Cù Vân Huyên cười rất tươi, gương mặt càng hiền hậu và dịu dàng: “Không biết tiểu tử này có bướng bỉnh hay không đây. Sinh xong em sẽ bận rộn với con đây”.
Đổng Học Bân cười nói: “Sẽ không bướng bỉnh đâu. Tính tình nhất định sẽ giống em, sẽ rất ngoan”.
Cù Vân Huyên ừm một tiếng: “Ha ha, nếu mà giống anh thì xong rồi, không chừng sẽ bướng bỉnh thành dạng gì đây”.
“Này, sao lại nói xấu anh thế chứ?” Đổng Học Bân mắt trợn trắng nói:
“Nếu giống anh, không cần biết là trai hay gái, nhất định sẽ rất có bản
lĩnh. Lúc trước anh không biết trời cao đất dày là gì. Khi vừa mới vào
thể chế, anh đã muốn nhất định phải vào cục Chính trị, nghĩ đi nghĩ lại
thấy thật là ngốc. Trong hai năm anh có thể lên được chức phó phòng cũng không phải là tồi, cục chính trị đời này của anh không biết có thể tới
được hay không, nếu anh không được, nhất định con trai con gái anh sẽ
tiếp bước anh”.
Nàng cười dùng ngón trỏ dí trên trán Đổng Học Bân thật mạnh một cái, “Tự thổi phồng!”
“Không tin em cứ chờ mà xem”
Đổng Học Bân dừng lại một chút nói: “Chắc chắn là như thế rồi. vẻ ngoài sẽ giống em, nếu giống anh thì quá bình thường rồi”.
“Thôi, chuyện này để sau hãy nói” Cù Vân Huyên véo nhẹ mũi anh: “Giống
anh thì sao? Em thấy vẻ ngoài của anh cũng thuận mắt đấy chứ!”
“Ha ha…”