Ánh trăng lên cao.
Buổi tối tám giờ hơn.
Trong phòng, Đổng Học Bân thưởng thức dáng người của chị Thường.
Thường Quyên mặc áo sơmi trắng thử đai lưng, đai lưng màu tím cùng trang phục ngày hôm nay của cô ấy cũng rất hợp, nhìn chỉnh thể vô cùng tươi đẹp, chính cô ta cũng rất thích, cúi đầu mân mê nửa ngày, đối với đường viền vớ chân liền thân màu đen lộ ra trên lưng cũng hồn nhiên cảm thấy bình thường.
Phối thêm váy màu đậm được không?
Cũng được, váy màu nhạt cũng rất đẹp mà.
Thật sao? Ừm, màu đậm có thể hơi chói.
Thật ra đai lưng mang bên trong kiểu này, màu gì phối cũng đều được.
Đai lưng đẹp như vậy sao có thể mang bên trong, đúng rồi, mang bên ngoài thử xem.
Bên ngoài áo? Ừm, làm như thế hẳn là cũng đẹp.
Thường Quyên nghĩ thấy cũng đúng, nhìn cửa sổ bên cạnh, bên kia cách đó không xa cũng có một khách sạn cao tầng, hẳn là sợ người khác rình coi, Thường Quyên đi tới cửa nhấn kịch kịch hai cái, đem đèn treo lớn nhất tắt đi, chỉ chừa đèn nhỏ trong phòng khách, sau đó cũng không đi phòng vệ sinh, mà là đứng ở trước gương trong phòng khách, trực tiếp quay lưng về phía Đổng Học Bân đem váy cởi ra một ít, buông mép váy ra, đem áo sơmi nhét vào trong váy. Đổng Học Bân lại ngồi không yên, đèn tối lại, bầu không khí lúc đầu đã mờ ám, hơn nữa trên lưng váy lộ ra vớ chân đen, thậm chí lúc cởi ra còn mơ hồ để lộ ra đường viền của cái quần lót màu hồng nhạt, không khí trong phòng nhất thời ấm áp.
Cái chị Thường này.
Chị là cố ý sao.
Chị đi phòng vệ sinh làm không được à?
Đổng Học Bân trong lòng tuy rằng hô như thế. Nhưng con mắt vẫn liếc mắt không ngừng, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm chị Thường từ đầu tới đuôi.
Thường Quyên bỗng nhiên quay đầu lại.
Đổng Học Bân nhanh chóng nghiêng đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài, nghe được chị Thường gọi mình, hắn mới giả khuông giả dạng đem đầu quay trở về nhìn cô ấy.
Sao?
Chị như vậy được không?
À, đương nhiên được rồi.
Ha ha, so với vừa rồi?
Như vậy là tốt nhất, còn đẹp hơn hồi nãy nữa.
Ừm, chị cũng nghĩ như thế. Vẫn là mang ở bên ngoài tốt, nếu không lãng phí cái màu này.
Đúng vậy, hơn nữa đẹp cũng không phải ít, cũng hợp với bộ quần áo của chị.
Đổng Học Bân mở miệng nịnh hót, nhưng đa số là nói thật tâm, áo sơmi của chị Thường đã nhét vào bên trong váy, đai lưng mang trên váy cũng nằm ở bên ngoài. Cái này mang trên lưng, làm cho cả người Thường Quyên cũng có vẻ thon thả không ít. Màu sắc tương phản khiến cho cô ấy trông có vẻ tươi mới hơn rất nhiều.
Đai lưng có chật không? Đổng Học Bân hỏi.
Thường Quyên kéo kéo.Hơi có một chút, dài quá.
Đổng Học Bân ngồi dậy, Vậy tôi tìm kéo, cắt bớt một đoạn.
Thường Quyên nhìn, Có kéo à? Không có thì thôi, chị về nhà tự làm.
Có, tôi nhớ kỹ tôi vừa rồi có nhìn thấy. Ừm, nó đây nè. Tôi giúp chị hay là chị tự mình làm? Đai lưng có cởi ra không? Không cởi cũng có thể cắt. Đổng Học Bân cầm cây kéo ngồi xuống.
Thường Quyên suy nghĩ một chút, Vậy không cởi? Cậu cắt giúp chị đi.
Đổng Học Bân không hai lời nói: Được. Vậy chị ngồi đến đây?
Thường Quyên mang giày cao gót đi tới, ngồi xuống sô pha, sau đó cúi đầu đem đai lưng nới lỏng ra một ít, kéo nó ra một chút, làm nửa ngày cũng không được, Rất chặt.
Tôi làm cho. Đổng Học Bân ra tay làm thay cô ấy, một ban, mở cái mặt của đai lưng ra, cầm sợi dây lưng nói, Dài bao nhiêu?
Khoảng nửa đốt tay.
Nửa đốt của chị hay là của tôi?
Của chị.
Được, vậy tôi cắt.
Đổng Học Bân nắm dây lưng trên lưng của cô ấy, bởi vì dây lưng còn đang mang trên váy cô ấy không có lấy xuống, tay của Đổng Học Bân tự nhiên cũng phải đưa qua, mu bàn tay và vài ngón tay nhất thời đụng vào bên hông chị Khương, thậm chí bụng cũng đụng phải một chút, rất mềm mại. Đổng Học Bân tâm tư khẽ động, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra cái gì, một kéo cắt xuống, đem phần đuôi dây lưng cắt rớt một đoạn, sau đó cầm lấy cái mặt đai lưng đeo vào lại, nhấn một cái, Được rồi, chị thử xem thấy độ dài được chưa, không được thì cắt tiếp.
Được, chị thử xem.
Có thể chứ?
Có thể, rất thích hợp.
Thường Quyên một lần nữa mang vào, phần eo bó càng chặt hơn, nhìn qua rất nhỏ, đến tuổi này còn có thể như vậy, vóc người bảo dưỡng phải nói là không tồi.
Reng reng reng.
Điện thoại vang lên.
Thường Quyên nhìn điện thoại di động của hắn, liền chỉ chỉ cái bật lửa và nước hoa trên bàn trà nói: Một hồi còn phải họp tại phòng cậu, chị đem đồ về phòng chị trước.
Đổng Học Bân nói: Được.
Cậu bận trước đi. Thường Quyên cầm đồ đi.
Quả thật là, hai người quan hệ tốt thì tốt, nhưng tặng quà và vân vân vẫn không thể để cho nhiều người biết, thứ nhất trong thể chế tặng quà vốn cũng là chuyện mẫn cảm, quà tặng cho Thường Quyên đều là những món mấy ngàn đồng không hề rẻ, thứ hai, để cho người ta biết Đổng Học Bân là lãnh đạo lại tặng cho Thường Quyên đồ quý giá như thế, Đổng Học Bân bên này cũng khó xử, người khác cũng sẽ nghĩ bậy nói bậy. Chị Thường tuy rằng tương đối chịu nghe lời, lúc lười lại đặc biệt lười, làm không được cái gì, nhưng Thường Quyên ít nhất đã ở trong thể chế mười năm, không có gì cô ấy không hiểu.
Cửa đóng lại.
Đổng Học Bân mới nghe điện thoại, A lô, lão Trịnh.
Đầu kia là tiếng của Trịnh Đại Hữu, Đổng huyện trưởng, bên tôi còn đang ăn.
Còn chưa xong? Họp nói cái gì? Đổng Học Bân cũng rất quan tâm tình huống của bên kia, dù sao hắn vừa đánh mặt mũi của cục chiêu thương thành phố.
Trịnh Đại Hữu bất đắc dĩ nói: Còn có thể thế nào, ài, gõ huyện chúng ta rất nhiều lần, nói trong nói ngoài đều chỉ vào huyện chúng ta, vừa rồi tổng kết thành tích chiêu thương ngày hôm nay xong, Lữ cục trưởng còn điểm danh phê bình huyện Trinh Thủy chúng ta, dù sao tôi tôi là một cái lỗ tai nghe một cái lỗ tai ra.
Không cần để ý đến bọn họ, làm tốt việc của chúng ta là được.
Đúng vậy, huyện chúng ta chiêu thương chủ yếu vẫn là quản lý ngang, không làm lại bọn họ. Lời này của Trịnh Đại Hữu có chút tự an ủi mình, không làm lại thì không làm lại, nhưng mà người ta dù sao cũng là thành phố, lần này lặp đi lặp lại nhiều lần nhằm vào huyện bọn họ, phía sau còn có phó thị trưởng và lãnh đạo thành phố, người ta nếu muốn làm khó dễ cho huyện Trinh Thủy bọn họ, bọn họ cũng phòng không được, không có cách.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, nói: Khi nào mới về?
Còn không nhất định, cơm còn chưa có kết thúc. Trịnh Đại Hữu nói: Tôi phỏng chừng sớm nhất cũng phải chín giờ, đang thảo luận trình tự công tác của ngày mai.
Chín giờ hơn hả?
Ngài nghỉ ngơi trước đi, đừng chờ tôi.
Không có việc gì, cũng không vội, xong việc ông gọi điện thoại cho tôi.
Vậy được, tôi đang ở phòng vệ sinh, cũng phải trở về.
Được, bận của ông đi, được rồi, nếu như bọn họ có yêu cầu gì quá phận, cũng không cần để ý.
Được, tôi đã biết.
Buông điện thoại di động, Đổng Học Bân cũng gọi điện thoại cho Thường Quyên, Chị Thường, lão Trịnh có thể sẽ về hơi muộn một chút, chị thông báo cho người bên dưới một chút, bảo mọi người đừng nghỉ ngơi vội.
Thường Quyên lập tức nói: Được, tôi đi thông báo.
Đem điện thoại di động đặt trên bàn, Đổng Học Bân duỗi lưng một cái, vừa rồi chị Thường xoa bóp cho hắn lâu như vậy, lại được mở rộng tầm mắt, tinh thần của Đổng Học Bân thả lỏng ra cũng thấy mệt nhọc, lắc lắc đầu của mình, hắn đi bộ vào phòng tắm, cởi quần áo tắm rửa.
Phù, thoải mái.
Tắm hơn mười phút.
Sau khi đi ra Đổng Học Bân làm khô tóc, cũng không có mặc đồ tắm, bởi vì một hồi còn phải họp, đồ tắm thì quá tùy tiện, nên vẫn mặc quần tây áo sơmi, tắm nước nóng một chút, hắn không chỉ không lên tinh thần, ngược lại càng mệt nhọc hơn, thật sự không chịu được, không thể làm gì khác hơn là nằm lên sô pha, có cảm giác mê mang.
Một phút đồng hồ. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Đổng Học Bân bỗng nhiên cảm giác có người ở bên cạnh, lập tức tỉnh dậy.
Dưới tia sáng mông lung, chỉ thấy bóng lưng của một thiếu phụ đang khom lưng ngồi trên sô pha, cầm một cái mềm nhỏ đắp lên trên người của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân sửng sốt, Chị Thường?
Thường Quyên nhìn hắn, Đánh thức cậu?
Đổng Học Bân nói: Ặc, chị vào bằng cách nào?
Thường Quyên nói: Chị vừa rồi lúc đi ra cũng không đóng chăt cửa, đẩy thì mở, nhìn cậu ngủ trên sô pha, sợ cậu cảm lạnh, nên đắp mềm cho cậu. Bình thường cánh cửa khách sạn trừ phi mở rộng ra, bằng không dưới tình huống hờ khép cũng sẽ tự động đóng lại, như vậy cũng có thể thấy được điều kiện và phương tiện bên này không phải thứ tốt gì, giá là đắt, nhưng những thứ khác lại không thể so sánh với khách sạn chân chính.
Cảm ơn.
Cậu ngủ đi.
Không ngủ.
Vậy cũng nằm đi, ngày hôm nay cậu khẳng định mệt mỏi. Thấy Đổng Học Bân hạ thấp người muốn ngồi dậy, Thường Quyên cười ngồi xuống sô pha, Chị xoa đầu cho cậu nữa?
Đổng Học Bân cũng có chút muốn, bởi vì chị Thường xoa bóp thật sự quá thoải mái, nhưng cũng thấy ngại lắm, Đừng.
Không sao.
Vậy tôi nằm chổ nào?
Ừm, nằm trên đùi chị?
Ặc, cái này, thích hợp sao?
Có cái gì không thích hợp?
Đổng Học Bân vừa nghe, vừa tỉnh ngủ nên ý chí lực của hắn đương nhiên là kém hơn so với bình thường rất nhiều, chớp mắt mấy cái, vẫn là chậm rãi nằm xuống, đem đầu đặt lên trên đùi chị Thường, trong lúc nhất thời, một đôi tay mềm mại vuốt lấy da đầu Đổng Học Bân, nhẹ nhàng xoa, ấn.
Quả thật là ngày thần tiên.
Đổng Học Bân cực kỳ thỏa mãn.
Chậm rãi, trong lỗ mũi truyền đến mùi vị thành thục trên người Thường Quyên, nói là trên người, thật ra chủ yếu vẫn là đến từ nửa người dưới, đầu của Đổng Học Bân cũng là đặt trên đùi cô ấy, mở mắt ra là thấy bộ ngực dưới lớp áo sơ mi đang lắc lư của Thường Quyên, hơi nghiêng mắt, cũng có thể từ trong nút áo sơmi chị Thường thấy da thịt bên dưới của cô ấy, chỉ là tia sáng quá mờ nên thấy không rõ ràng, điểm chết người thật ra là xúc cảm trên mặt và phía dưới cái cổ, Đổng Học Bân nằm tương đối gần bụng của chị Thường, hơn nữa váy của cô ấy quá mỏng, Đổng Học Bân hầu như có thể cảm nhận được đường viền quần lót cũng như là viền vớ chân của chị Thường ... cái quần lót màu hồng ấy ấy.
Hơi khẽ động cái cổ.
Ừm, đường viền quần lót cảm giác rõ ràng hơn.
Còn có một chút ấm áp của mùi vị thục mỹ tiến vào trong lỗ mũi.