Buổi chiều.
Trong biệt thự số một.
Trần Học Giai hỏi Chung Lệ Trân một câu.
Người thanh niên cũng kỳ quái nói: Đúng vậy dì Chung, dì trở về thế nào?
Một người khác nói: Không phải là viện nghiên cứu bên kia chủ động thả ngài đi chứ?
Sao có thể. Chung Lệ Trân nghiêng đầu nhìn Đổng Học Bân, Là Tiểu Đổng cứu tôi trở về, lần này rất mơ hồ, thiếu chút nữa hai chúng tôi đều bỏ mạng tại Phất Châu.
Trần Học Giai ánh mắt chợt lóe, Tiểu Đổng đi?
Người thanh niên cũng ngây ngẩn cả người, nhìn Đổng Học Bân nói: Hả? Anh không phải nói không đi sao?
Lúc trước Đổng Học Bân vẻ mặt lạnh lùng, người thanh niên còn phát hỏa hơn nửa ngày, ai ngờ Tiểu Đổng lại có thể quay đầu đi Phất Châu!
Đổng Học Bân cười nói: Xin lỗi Trần viện sĩ, lúc đó là tình thế bắt buộc, vợ tôi không hy vọng tôi đi mạo hiểm, cho nên tôi cũng không dám nói với ai, len lén đi một mình.
Trần Học Giai vỗ nhẹ tay của Đổng Học Bân, Tôi biết mà, người đàn ông mà Tuệ Lan có thể coi trọng nhân và con rể mà Tiểu Tạ Tiểu Hàn chọn khẳng định không sai được!
Đổng Học Bân vui đùa nói: Ngài đừng nói tôi, lần sau có loại sự tình này nữa tôi cũng không làm, Tuệ Lan mà không ly hôn với tôi là không thể.
Trần Học Giai cũng vui vẻ.
Đã biết nguyên nhân, đã biết Đổng Học Bân liều chết cứu Chung Lệ Trân trở về, người thanh niên kia cắn răng một cái, bỗng nhiên cúi đầu thật sâu với Đổng Học Bân, Xin lỗi, lần trước là hiểu lầm, tôi còn tưởng rằng. . .
Đổng Học Bân nhanh chóng dìu hắn, Không có việc gì không có việc gì.
Trần Học Giai nhìn một chút, cũng muốn cúi đầu cho Đổng Học Bân nói: Tôi cũng phải cho cậu một cái cúi đầu, cảm ơn Tiểu Đổng, cảm ơn!
Không đợi ông khom lưng, Tạ Quốc Kiến bên cạnh lập tức đỡ lấy ông ta, Trần lão gia tử. Ngài đừng.
Đổng Học Bân vội vàng nói: Đúng đúng đúng, ngàn vạn lần không được. Đây là khiến cho tôi giảm thọ, Chung đại tỷ là dì họ của tôi, tôi đi cũng không phải đương nhiên sao?
Bỗng nhiên, bên ngoài lại vang lên tiếng xe.
Vài chiếc xe quân đội dừng lại trước cửa biệt thự.
Cửa xe vừa mở ra, một lão đầu khoảng sáu mươi tuổi đi xuống, một thân quân trang, tư thế uy phong lẫm liệt, rất tinh thần. Đổng Học Bân vừa nhìn quân hàm, tròng mắt không khỏi mị lại, thượng tướng? Phía sau ông ta theo rất nhiều quan quân. Còn có một vài quân nhân vũ trang hạng nặng thủ hộ bốn phía. Trận thế rất lớn.
Tạ Quốc Kiến đi ra đón, Nghiêm tư lệnh.
Lão đầu nghiêm túc gật đầu nói: Tạ chủ nhiệm.
Tạ Quốc Kiến có chút ngoài ý muốn nói: Sao ngài tự mình tới?
Nghiêm tư lệnh nói: Cấp trên dặn dò, muốn cam đoan trăm phần trăm an toàn của Chung Lệ Trân đồng chí, hơn nữa. . . Ông dừng một chút, bỗng nhiên nở nụ cười.Tôi cũng muốn thấy thấy Tiểu Đổng nhà các người, lần trước Tuệ Lan kết hôn, tôi ở bên ngoài có chuyện không trở về, vẫn nghe qua không ít tin đồn của Tiểu Đổng, tôi cũng rất tò mò con rể của Tạ bí thư rốt cuộc là mọc ba cái đầu hay là sáu cánh tay, cho nên tôi mới đến.
Tạ Quốc Kiến cười nói: Hắn ở bên trong đấy.
Được, đi vào trước rồi nói, bên ngoài không tiện.
Hai người đều là đồng liêu của quân đội, rất quen thuộc. Cũng không nói khách khí nhiều.
. . .
Trong biệt thự.
Hai người vào nhà.
Tạ Quốc Kiến giới thiệu nói: Đây là Nghiêm tư lệnh.
Không cần giới thiệu chức vụ, mấy người ở đây cũng đều biết Nghiêm tư lệnh là ai.
Chung Lệ Trân có thể cũng không ngờ rằng sẽ là Nghiêm tư lệnh tự mình tới đón, sửng sốt một chút.
Nghiêm tư lệnh liếc mắt về phía Chung Lệ Trân, đi lên chào theo nghi thức quân đội, sau đó cầm tay cô ấy nói: Chung đồng chí, hoan nghênh trở về!
Chung Lệ Trân cũng khách khí nói: Làm cho các người mệt mỏi vì chuyện của tôi. Cảm ơn.
Nghiêm tư lệnh nói: Trên đường có sao không? Có bị thương không? Đi 301 kiểm tra một chút?
Chung Lệ Trân nói: Tôi không sao, vẫn được Tiểu Đổng che chở, không bị thương.
Sau khi giao lưu vài câu đơn giản, Nghiêm tư lệnh đem ánh mắt chuyển quan, đặt ở trên người của một thanh niên, mỉm cười nói: Cậu cũng là Đổng Học Bân sao?
Đổng Học Bân nói: Là tôi, Nghiêm tư lệnh.
Nghiêm tư lệnh chủ động đi lên đưa tay ra.
Đổng Học Bân vừa nhìn, vừa mừng vừa sợ đi qua nắm tay với ông.
Nghiêm tư lệnh nói: Hảo tiểu tử! Được lắm!
Đổng Học Bân cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là nói: Ngài quá khen, ngài quá khen.
Nghiêm tư lệnh đánh giá hắn nói: Vẫn muốn gặp cậu một lần, bất quá các loại sự tình đều cùng một chổ, cũng không có cơ hội, ngày hôm nay cuối cùng cũng rút ra thời gian.
Đổng Học Bân vui đùa nói: Vậy ngài khẳng định thất vọng rồi.
Nghiêm tư lệnh rất khôi hài nói: Dĩ nhiên thất vọng, tôi vẫn tìm người hai đầu ở đây, nhưng không tìm được.
Đổng Học Bân nói: Vậy ngài đừng tìm, tôi thật ra không phải ba đầu sáu tay, lần này cũng là vận khí tốt mới về được, thật sự. Hắn cũng không muốn bị quân đội dòm ngó, cho nên mỗi lần đều dùng vận khí để hình dung.
Nghiêm tư lệnh nhìn hắn thật sâu, cười cười, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ người có thể nghe ca thấp giọng nói: Cho dù bộ đội tinh nhuệ nhất dưới tay tôi, cũng không có nắm chắc cứu Chung Lệ Trân đồng chí từ viện nghiên cứu ra, càng không có nắm chắc đem cô ấy an toàn về nước, mà một mình cậu liền làm được, mang theo một người phụ nữ nhu nhược chém giết đi ra ngay cả một vết thương cũng không có, cái này nếu như vận khí, vậy cũng có chút hơi quá.
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Thật sự là vận khí tốt.
Nghiêm tư lệnh cười nói: Vậy lần trước chuyện hải tặc thì sao?
. . . Cũng là vận khí tốt a
Ha ha, cậu nói vận khí đó chính là vận khí. Nghiêm tư lệnh vỗ vỗ vai của Đổng Học Bân, nói nhỏ: Thế nào, có hứng thú tới quân giới phát triển hay không?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, Thật không có, cảm ơn hảo ý của Nghiêm tư lệnh.
Nghiêm tư lệnh cũng không ngoài ý muốn, Đừng nóng vội từ chối, có thể lo lắng suy nghĩ, nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ nghĩ biện pháp đem cậu điều tới.
Cái này nói sau, bất quá tôi không dự định đi.
Ừm, cậu cứ từ từ suy nghĩ, không nóng nảy quyết định.
Không Trách nghiêm tư lệnh để bụng như thế, nếu như biểu hiện trước đây của Đổng Học Bân cũng dễ nói, cũng là phá bom, hạ gục tội phạm, giết hơn hai mươi tên hải tặc, tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng cũng thuộc về phạm vi có thể tiếp thu, dù sao trong nước hơn một tỷ người, xuất hiện một người hai người như thế vẫn là rất bình thường, nhưng lần này, sức chiến đấu của Đổng Học Bân thật sự làm mấy vị quan to của quân bộ toàn bộ chấn động!
Chuyện của Phất Châu đã qua đi hơn một ngày.
Tin tức cũng dần dần đồn ra, theo tin tức mới nhất, năm mươi quân nhân vũ trang hạng nặng, một chiếc xe thiết giáp, bốn năm chiếc xe jeep quân dụng, lại có thể bị Đổng Học Bân một mình đơn thương độc mã tiêu diệt toàn bộ, hơn nữa trong lúc đó hắn còn phải bảo vệ Chung Lệ Trân không bị thương hại, cuối cùng còn trong muôn trùng vòng vây bình yên vô sự về nước!
Đây là sức chiến đấu gì?
Một người đấu với một nhóm quân đội!
Dưới cái tình huống này, Nghiêm tư lệnh đương nhiên hy vọng Đổng Học Bân tới quân giới phát triển, bởi vì sức chiến đấu giống như Đổng Học Bân, trước đây không có, sau này sợ rằng cũng sẽ không có!