Quyền Tài

Chương 1008: Chương 1008: Người đó là ai?




Buổi trưa

Thọ yến.

Sau khi Đổng Học Bân khí thế như lửa một hơi thở uống hết bảy ly rượu, phòng khách tiệm ăn đã ồ lên một mảnh, rất nhiều người đều ngây ra.

Bảy tám cân rượu

Uống nước cũng không thể uống như thế chứ hả?

Người này ai hả? Có ai uống rượu như thế chứ

Cái tửu lượng này cũng quá khoa trương? Bồi rượu viên chuyên nghiệp cũng không được như vậy

Đúng vậy, bảy tám cân rượu vào bụng mà ngay cả vệ sinh cũng không đi, còn như người không có việc gì, cái này. . . tên nhóc này lẽ nào có thể uống mười cân?

Mẹ nó, đây là uống rượu sao?

Đừng nói uống, tôi nhìn mà cũng say

Cừ thật, có người còn có thể uống như thế, ngày hôm nay rốt cuộc mở mang kiến thức

Không ít người đều tụ lại một chỗ nghị luận, đều nghĩ rằng được mở rộng nhãn giới, ở đây đa số là quân nhân cùng quan quân, bọn họ bình thường tuy rằng cấm uống rượu, nhưng thật ra lúc uống tửu lượng cũng là một người tốt hơn so với một người, uống rượu cho tới bây giờ đều nghiêm túc, cho dù biết ly tiếp theo sẽ say bọn họ cũng dám uống, nhưng khi thấy Đổng Học Bân uống từng ly vào bụng, khi thấy cái bụng của Đổng Học Bân dường như không đáy, rất nhiều quân nhân đều có chút hàm hồ, bọn họ nghĩ nếu như có một ngày trên bàn rượu gặp phải Đổng Học Bân, đừng nói kính rượu cùng hắn, bọn họ phỏng chừng mình sợ rằng ngay cả dũng khí kính rượu Đổng Học Bân cũng không có, bởi vì mọi việc đều có mức độ, mức độ của một người bình thường, tất cả mọi người là người, uống say sẽ nôn ra, ai sợ ai chứ, có cái tâm tính này, lá gan cũng có, uống bao nhiêu cũng có thể kính mà uống, nhưng hiện tại Đổng Học Bân cho ấn tượng của rất nhiều người là, tửu lượng của người kia đã không thuộc về phạm trù của nhân loại. Bạn gặp qua ai cái gì cũng không ăn, trong vòng mười phút một hơi thở uống xong bảy tám cân rượu mà ngay cả mặt cũng không đỏ đầu không hoảng hốt không?

Không có!

Ngoại trừ hắn không người khác!

Toàn bộ thế giới phỏng chừng đều cũng không chọn ra được người như thế!

Lịch Phong và cán bộ của mấy người huyện Đại Phong vốn đang chờ đợi lo lắng cho Đổng Học Bân, rất sợ hắn uống một ngụm không nổi phun ra, vậy mất mặt lắm, có thể thấy được đến cái tình huống hiện tại này mấy người bọn họ cũng đều rõ ràng, bọn họ lo lắng đều là dư thừa, Đổng Học Bân người ta trong lòng có tính toán, nếu không sao gọi hắn là ôn thần chứ, thằng nhãi này thông minh hơn so với ai khác, đâu phải là mấy đứa nhỏ ỷ vào cha mẹ che chở có thể so sánh được? Bọn họ đều thấy Đổng Học Bân đại phát thần uy, những cán bộ khác cũng hiểu được, trong lòng đều rất vui, trước đây thấy ôn thần lăn qua lăn lại huyện Đại Phong bọn họ, bọn họ cả đám đều hận nghiến răng, nhưng hiện tại thấy ôn thần lăn qua lăn lại người khác sao lại thấy đã nghiền như vậy? ?

Có mấy người quan quân chức quan rất cao ngồi ở bàn thứ nhất hăng hái, lớn tiếng kêu lên: Hảo tửu lượng

Hùng phó tư lệnh cũng giật mình nhìn Đổng Học Bân, cảm thán nói: Trường Giang sóng sau đè sóng trước

Đổng Học Bân cười cười khách khí với bọn họ, sau đó rất tỉnh táo nhàn nhạt nhìn về phía Lưu Hải Tân và đám người Vương Dược, Tôi uống xong bảy ly rồi, đến bảy người đấy?

Lưu Hải Tân Vương Dược bọn họ nhìn nhau, mặt đều tái lại, vừa rồi lúc Đổng Học Bân uống lần cuối cùng bọn họ còn ôm một tia hy vọng, nghĩ Đổng Học Bân uống xong bảy ly này khẳng định không được, cho nên mới đáp ứng uống cùng hắn, ai mà ngờ Đổng Học Bân uống rượu giống như uống nước đơn giản nâng cốc đưa vào bụng, bọn họ hiện tại mới rõ ràng, tửu lượng của mấy người bọn họ căn bản không cùng một cấp bậc so với Đổng Học Bân, người ta ngay từ đầu, từ khi bọn họ chủ mưu muốn quá chén hắn, cũng đã có nắm chắc nhưng vẫn đều giả bộ.

Khá lắm Đổng Học Bân.

Mày cũng quá độc ác? ?

Lưu Hải Tân tức giận đến cả người run lên, hắn đã có chút không ổn, chân đều tại lắc lư, nếu như uống xong một này ly phỏng chừng sẽ ói ra, người khác cũng không khác biệt lắm, đều là tới lượng.

Đổng Học Bân thấy bọn họ không hé răng, không khỏi nói: Uống đi? Làm sao vậy? Không được?

Vương Dược sượng mặt, bắt đầu tìm viện binh, lập tức nhìn về phía một người thanh niên bàn thứ hai, Chu ca, giúp anh em một phen đi

Chu ca cũng là người bọn họ quen biết đã lâu, tuổi tác đều không khác biệt lắm, hơn hai mươi tuổi, là người uống được nhất trong bọn họ, dù sao mọi người uống rượu chưa từng thấy Chu ca say qua, một lần uống hai cân không có chuyện gì, trong lúc nhất thời ánh mắt của mấy người đều nhìn về phía hắn.

Nhưng Chu ca trong lòng kêu khổ, vội vàng nói: Tôi vừa uống say, thật không được

Trên thực tế hắn cũng là tửu lượng hai cân, mỗi lần uống rượu trong lòng hắn cũng rõ ràng, cũng không dám uống nhiều, lẽ ra tửu lượng này trong người bình thường đã là cực cao, uống với ai Chu ca cũng sẽ không sợ, nhưng khi thấy Đổng Học Bân uống rượu, Chu ca cho dù là ngu ngốc cũng có thể biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Đổng Học Bân, hắn cũng không dám đi vô giúp vui, căn bản là không cùng một cấp bậc.

Viện binh không đến, Lưu Hải Tân Vương Dược mấy người nhất thời đâm lao phải theo lao.

Nói đều nói đến mức này, bọn họ hiện tại nếu như không uống thì mặt mũi phải làm sao?

Lưu Hải Tân cũng không ngờ rằng tính toán Đổng Học Bân không được, ngược lại bị hắn đâm cho một đao, hận đến nghiến răng, ánh mắt cầu cứu lập tức nhìn phía cha hắn Lưu Quốc Vĩ.

Lưu Quốc Vĩ đối với con trai vẫn đều là vô cùng sủng nịch, thấy thế, không thể làm gì khác hơn là vẫy vẫy tay, Ngày hôm nay uống tận hứng là được, uống say đối với thân thể cũng không được, Hải Tân, trở về

Có cái bậc thang này, Lưu Hải Tân liền đi trở về.

Nhưng Đổng Học Bân đương nhiên không thể đáp ứng, các người một lớn một nhỏ lăn qua lăn lại tôi vài ngày, đánh con trai chị Từ, muốn thành phố điều tra tôi cho tôi xử phạt, bây giờ còn ỷ vào nhiều người muốn quá chén tôi, tôi không để ý tới các người một lần, các người còn lặp đi lặp lại nhiều lần chọc tới trên đầu tôi? Mẹ kiếp! Thấy Đổng Học Bân tôi dễ khi dễ có phải không? Còn muốn chạy? Các người nghĩ thật là đẹp! Ngay cả tôi có bao nhiêu tửu lượng cũng không hỏi thăm một chút mà dám đến chuốc rượu tôi? Vậy ông cũng đừng trách tôi! Cái này là các người tự tìm! Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng.

Đổng Học Bân liền nói ngay: Lưu tư lệnh, cái này không phải tôi không để cho ông mặt mũi, con trai ông mang theo một đám người đến kính rượu tôi, tôi nói cái gì? Tôi không nói hai lời uống ngay, bọn họ kính tôi bao nhiêu ly, tôi uống bấy nhiêu ly, có làm đổ qua một giọt rượu nào không? Không có, thế nào? Hiện tại tôi lần đầu tiên kính bọn họ một ly, bọn họ đáp ứng rồi, bảy ly rượu tôi cũng đã uống, ông nói rời đi là đi? Không có đạo lý này? Vậy bảy ly rượu kia tôi không phải uống không sao? Có kính thì có về, đạo lý này đến chỗ đều không như vậy?

Mọi người vừa nghe, không ít người đều hướng Lưu Quốc Vĩ nhìn thoáng qua, thật ra chuyện tình từ đầu đến cuối tất cả mọi người đều thấy trong mắt, biết là Lưu Hải Tân có thể có mâu thuẫn với người kia, lúc này mới khuyến khích người cùng đi chuốc rượu, bảy tám người chuốc một người, kết quả ngược lại bị người ta chuốc, cái này thuần túy cũng là tửu lượng chênh lệch, cũng thật sự quá mất mặt, cho dù bị người ta chuốc ngã cũng xứng đáng.

Lưu Quốc Vĩ sắc mặt lạnh lẽo, không ngờ rằng Đổng Học Bân dám ở trường hợp như vậy không cho mình mặt mũi, phải biết rằng, ông là thường ủy thị ủy, là lãnh đạo của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân làm sao quản ông ta chứ, quay lại nói với Lưu Hải Tân mấy người: Rượu tôi đã uống, các người nếu như không uống vậy cũng được, rượu đáp ứng rồi cũng không uống, dù sao mất mặt không phải tôi, ngày hôm nay nhiều người như vậy nhìn, các người nếu như muốn mất mặt, vậy tôi cũng không nói cái gì

Vương Dược khí thịnh, nghe vậy thì bạo, cầm ly lên nói: Uống thì uống, tôi tới ngẩng đầu lên uống ừng ực vào bụng, còn chưa uống xong, hắn đã phun tới, nôn khan bưng cái cổ ói ra, ngay cả đồ ăn vừa rồi cũng đều nôn ra mặt đất.

Thấy Vương Dược không được, mấy người đều không dám uống.

Lần này, cha của Vương Dược không thể mặc kệ.

Cha Vương Dược Vương chính ủy là quan quân ngồi ở bàn thứ hai, vị trí cao cũng có thể nghĩ, lúc này, ông đứng lên, Tiểu Dược

Vương Dược còn đang nôn ra, bộ dạng rất khó chịu.

Vương chính ủy đen mặt, nhìn Đổng Học Bân nói: Người tuổi trẻ có cần tôi cùng uống không hả? Hả? Không khác biệt lắm là được, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước

Đổng Học Bân cười lạnh nói: Tôi được một tấc lại muốn tiến một thước? Lời này từ đâu nói ra? Bảy tám người chuốc rượu tôi, sao còn thành tôi được một tấc lại muốn tiến một thước? Đây là cái lập luận gì thế? Đổng Học Bân căn bản mặc kệ ông ta quan to bao nhiêu, hắn là cái loại này chỉ cần mất hứng thì ai cũng đều có thể trở mặt.

Vương chính ủy nổi giận nói: Hảo tiểu tử được!

Người nhà của mấy người thanh niên khác lúc này cũng đều đứng lên, Người tuổi trẻ khẩu khí rất lớn hả?

Có những bộ hạ của những quan quân trong lúc nhất thời đều đứng lên, lạnh lùng nhìn Đổng Học Bân, hình như sẽ chờ lãnh đạo ra lệnh một tiếng bọn họ sẽ đi tới bắt người.

Nhưng mà Đổng Học Bân sóng to gió lớn không biết đã thấy bao nhiêu, hắn đánh gục qua phần tử phạm tội so với mọi người ở đây cộng lại sợ rằng đều phải nhiều hơn, làm gì bị cái trận thế này hù dọa? Vậy Đổng Học Bân cũng sẽ không gọi là Đổng Học Bân, thấy rất nhiều đầu mâu đều hướng về phía mình, Đổng Học Bân cũng không cho là đúng, nhún nhún vai, rất tự nhiên lại nắm lên ly rượu rót rượu, thật ra là căn bản không đem bọn họ để vào mắt.

Lịch Phong vội vàng đẩy hắn một cái, Đổng chủ nhiệm ý tứ là bảo hắn đừng chọc nhiều người tức giận, ở đây phần lớn là người của quân đội, đều rất ôm thù.

Đổng Học Bân không quan tâm đến, chuyện này hắn làm không có vấn đề, bắt được chổ lý hắn cũng không sợ, thấy mâu thuẫn trở nên gay gắt, Đổng Học Bân lại có thể nhàn nhạt nhìn về phía Lưu Hải Tân bọn họ, Các người có uống không? Không uống thì nói một tiếng, đừng làm cho tôi khinh thường các người

Bầu không khí nhất thời đọng lại.

Đổng Học Bân làm ra vẻ mặt của ai cũng không cho, thật sự khiến cho người nhà của những thanh niên này căm tức.

Người này là ai hả? Một quan viên chính phủ còn dám dương oai tại thọ yến của Hùng phó tư lệnh? Cái này cũng không biết tự lượng sức mình?

Hùng phó tư lệnh nhíu mày, đột nhiên hỏi người bên cạnh nói: Người tuổi trẻ này là ai?

Ặc, không biết

Tôi cũng không rõ ràng lắm, tiếp đãi là Nghiêm chính ủy phụ trách, tôi hỏi hắn một chút?

Vừa lúc, Nghiêm chính ủy cách đó không xa từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy bầu không khí bên trong khẩn trương như vậy, hắn cũng sửng sốt một chút.

Tiểu Nghiêm Hùng phó tư lệnh gọi hắn đến đây, Người nọ là ai? Tôi có mời qua hắn sao?

Nghiêm chính ủy vừa nhìn Đổng Học Bân, lập tức nói: Hắn báo thiệp mời đánh số, gọi là Đổng Học Bân

Hùng phó tư lệnh vừa nghe, sắc mặt nhất thời biến đổi, quát: Sao cậu không nói sớm

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.