Cơ quan ra về.
Đổng Học Bân và Doãn Thành An đi xuống lầu trước, đám người Hàn Phỉ và Hạ Chu Tôn Triệu Bang đi theo phía sau, mọi người nói cười xuống lầu.
Chúng ta lái mấy chiếc xe?
Đại khái bao nhiêu người?
Trần sở trưởng có việc chưa về, chỉ chúng ta.
Đó là sáu bảy người, hai chiếc xe là không khác biệt lắm.
Nhưng buổi tối còn phải từ Tây Tam Hoàn trở về, sợ không đủ?
Không có việc gì, đến lúc đó ai lái xe sẽ đưa người khác về nhà, đều ở cùng gia thuộc viện.
Cũng được, vậy dùng xe của tiểu Hàn và tiểu Hạ đi, Học Bân, cậu đi làm gì, xe cậu thì khỏi cần lái, đều thành cái dạng gì rồi, ha ha.
Vậy. . . Đi thôi.
Chúng ta đi, xuất phát.
Đông Lượng gọi điện thoại, đang ở cửa, đồ ăn đều đặt rồi.
Mấy người của sở hai liền lần lượt lên xe của Hàn Phỉ và Hạ Chu, tâm tình mọi người cũng không tồi, cả đám toàn bộ ưỡn ngực ngẩng đầu, ngày hôm nay cũng là một ngày bọn họ rất hết giận.
Đổng Học Bân là người cuối cùng lên xe.
Hắn lên xe trước, bên cạnh có khoa viên và cán bộ không ít tan tầm tất cả đều không nhịn được nhìn hắn vài lần, có vài người quan hệ tốt còn khe khẽ nói nhỏ.
Đó chính là Đổng sở trưởng của sở hai.
Chính là hắn, thật không nhìn ra nha.
Đúng vậy, lúc này làm náo động rồi.
Đâu chỉ là làm náo động, xem ra bối cảnh không nhỏ.
Không như vậy chứ, mới vừa rồi tôi thấy người của phòng tổng hợp, cả đám đều đen mặt.
Chuyện này thật ra nói tiếp cũng là Dương phó sở trưởng không đúng, thật sự có chút không coi ai ra gì, lúc này chịu thiệt, cũng là đáng đời.
Xe chạy dọc theo đường đi ra đại viện, không ít người đều chỉ trỏ bọn họ.
Người của sở hai thấy trong mắt, cũng thấy rất hãnh diện. Lần này dưới giúp đỡ của Đổng sở trưởng, bọn họ cuối cùng cũng đánh phòng tổng hợp cho sợ!
Bên ngoài, Trương Đông Lượng bao lớn bao nhỏ mang theo đồ, chờ ở chỗ đó, chờ xe sau khi đến, hắn liền lên xe, đi về hướng Tây Sơn.
. . .
Trên đường.
Đổng Học Bân là và Doãn Thành An Hàn Phỉ ngồi cùng một chiếc xe.
Doãn Thành An nghiêng đầu cười nói: Học Bân, chúng ta người cũng không ít, nhà cậu đủ chỗ không? Sáu bảy người, nhà ở bình thường đúng là chứa không nổi.
Khẳng định đủ. Đổng Học Bân đáp.
Vậy được, cậu hiện tại không ở gia thuộc viện? Doãn Thành An nói.
Đổng Học Bân ừm một cái, Vẫn là cảm thấy nhà của mình thoải mái hơn một chút, dọn qua.
Hàn Phỉ lái xe cười hì hì nói: Đều đói bụng rồi, bụng đang kêu đây.
Đổng Học Bân nở nụ cười một chút.Một hồi tôi thấy vẫn là tôi xuống bếp cho, tôi làm cơm vẫn là có thể.
Ồ, Đổng sở trưởng còn có thể làm cơm? Doãn Thành An ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, cười nói: Vậy ngày hôm nay nên nếm thử tay nghề của cậu.
Đổng Học Bân nói: Không thành vấn đề.
Hàn Phỉ vội la lên: Đã nói để tôi bộc lộ tài năng mà, Đổng sở trưởng ngài đừng giành danh tiếng của tôi.
Đổng Học Bân khẽ cười nói: Hôm nay là tôi mời khách, lần sau để cô biểu hiện.
Trong tiếng nói chuyện phiếm, cũng đã tới Tây Tam Hoàn. Sau khi qua Tây Tam Hoàn, Hàn Phỉ giảm tốc độ xe, bởi vì cô ấy cũng không biết đường.
Ở đâu? Hàn Phỉ hỏi.
Phía sau xe của Hạ Chu cũng vẫn đang theo bọn họ.
Đổng Học Bân nhìn nhìn phía bên trái, chỉ chỉ một phương hướng.Là bên kia, nhìn thấy cửa lớn tiểu khu không, đi vào quẹo phải là được.
Hàn Phỉ nói: Được.
Xe rất nhanh đi vào, đây là một tiểu khu rất cao. Địa lý vị trí không tồi, tiểu khu xây dựng cũng tốt. Nhà ở hai phòng ngủ bình thường, ít nhất cũng phải bốn năm triệu, đám người Hàn Phỉ và Doãn Thành An cũng không ngờ rằng Đổng Học Bân dĩ nhiên ở tiểu khu xa hoa như thế, cho dù tùy tiện chọn đại một căn bên trong, cũng không rẻ được, bọn họ không rõ ràng Đổng Học Bân sao còn có thể lái Xiali đi làm.
Thế nhưng trong lúc Hàn Phỉ muốn đi về hướng mấy căn ở xa xa, Đổng Học Bân cũng a một tiếng, chỉ chỉ bên phải, Quẹo phải.
Hả?
Quẹo phải.
Bên kia là khu biệt thự.
Tôi biết, quẹo qua dãy đầu tiên.
Hàn Phỉ lúc này mới ngạc nhiên một chút, nghe không rõ ràng, Hả? Ngài ở biệt thự hả?
Doãn Thành An cũng vô cùng ngoài ý muốn, nếu như bọn họ lý giải Đổng Học Bân, có thể đối với nơi ở của hắn sẽ không kinh ngạc như vậy, nhưng Đổng Học Bân mỗi ngày lái chiếc Xiali tồi tàn đi làm, cái tương phản này khó tránh có chút quá lớn, làm gì gặp qua ai ở biệt thự còn lái loại xe cũ nát này? ?
Xe ngừng.
Tất cả mọi người giật mình xuống xe.
Phía sau bọn họ Trương Đông Lượng còn không rõ ràng lắm, đi tới hỏi: Đây là nhà Đổng sở trưởng?
Hàn Phỉ liếc liếc biệt thự, ngơ ngác gật đầu, Ặc, Đổng sở trưởng nói là ở đây.
Nhìn thấy Đổng Học Bân đi mở cửa, tất cả mọi người đều hít vào một hơi, căn biệt thự này là ba tầng, còn là ở vị trí tốt như vậy, hiện tại giá trị ít nhất cũng mấy chục triệu, đừng nói lãnh đạo cấp chính xử bình thường, cũng là ông chủ công ty đều ở không ở nổi bên này!
Cửa mở.
Đổng Học Bân a một tiếng.
Làm sao vậy Đổng sở trưởng? Hạ Chu ở phía sau hỏi một tiếng.
Bên trong có người? Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, kêu mọi người đi vào.
Mọi người vừa tiến vào cũng thấy được, biệt thự sáng đèn, bên trong còn có không ít người nói chuyện.
Tựa như người bên trong cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, một mỹ nữ bỗng nhiên đẩy cửa đi ra, thấy Đổng Học Bân, cô ấy sửng sốt, Học Bân?
Đổng Học Bân ồ một tiếng, Chị Tô? Sao chị tới?
Là Tô Giai, con gái riêng của Dương Triệu Đức chú Dương, hiện tại coi như là chị của Đổng Học Bân.
Tô Giai cười đi tới, Bạn học của chị họp mặt, tìm nửa ngày cũng không tìm được chỗ, sau đó dì Loan đem chìa khoá cho chị, nói cậu cũng không tới ở, bảo chị tùy tiện, ha ha, chị mang bạn học đến đây, lúc đầu muốn nói với cậu một tiếng của, nhưng biết cậu vừa điều nhiệm, rất bận, cũng không quấy rối cậu.
Đổng Học Bân mới rõ ràng, Mẹ tôi cùng chú Dương có khỏe không? Tôi đều đã lâu không gặp.
Khỏe lắm. Tô Giai nhìn người phía sau hắn, Cậu đây là cùng đồng sự tới ăn? Vậy chị sẽ không ở lại, chị và bạn chị đi chổ khác.
Đổng Học Bân lập tức nói: Đừng, cái này làm sao mà được.
Doãn Thành An cũng đi lên, Không cần phiền phức, không được đi nhà tôi.
Đổng Học Bân giới thiệu cho mọi người một chút, Đây là chị của tôi, Tô Giai.
Tô Giai cũng cười vấn an bọn họ, cô ấy biết Đổng Học Bân người hiện tại có thể tiếp xúc cấp bậc khẳng định cũng không nhỏ, cho nên cũng không chậm trễ.
Hàn Phỉ nói: Vậy chúng ta. . .
Tô Giai nói với Đổng Học Bân: Chị gây thêm phiền phức cho cậu, coi chuyện này ầm ĩ kìa, chị thấy chị vẫn là. . . Cô ấy cũng thấy rất ngại.
Đổng Học Bân cười nói: Đừng, chị còn khách khí với tôi làm gì, bạn học của chị cũng là bạn học của tôi, khẳng định phải chiêu đãi tốt, mọi người ăn đi, chúng tôi đổi chỗ khác.
Tô Giai nói: Vậy sao được.
Không có việc gì, chị đừng quản. Đổng Học Bân nói.