Mười giờ.
Còn thiếu vài phút là đúng mười giờ.
Đổng Học Bân và Hoắc Nhất Bang ngồi ở trong một tòa “cung điện” của đại viện huyện ủy mới nghe được động tĩnh bên ngoài, rất ồn.
Hoắc Nhất Bang lập tức đứng lên, Là xe nâng.
Người đến? Đổng Học Bân cũng đứng dậy đi ra ngoài, thật ra hắn trong lòng sớm đã có chút không nhịn được, bởi vì ngoại trừ Đổng Học Bân bên ngoài, không ai biết chuyện này sẽ có bao nhiêu nghiêm trọng, ai cũng không có khả năng nghĩ đến ngày mai sẽ xuất hiện chuyện gì, cho nên chỉ có tâm tình của Đổng Học Bân một người vẫn ở vào một giai đoạn rất không yên, hắn còn không thể nói với người khác tiền căn hậu quả, làm bí thư huyện uỷ, hắn thậm chí ngay cả rất nhiều tâm tình đều không tiện lộ ra trên mặt, như vậy làm còn có khí độ của một người đứng đầu hả? Vì vậy Đổng Học Bân chỉ có thể chôn ở trong lòng mình, lúc này nghe xe và người của cục quản lý đô thị rốt cục tới, hắn cũng rất khẩn cấp.
Hai người đi tới bên ngoài.
Bên ngoài, xe của cục quản lý đô thị cũng cùng nhau đến đây, đèn đường bên này rất tối, có chổ còn chưa có đèn đường, nhưng xe đến, đèn lớn chiếu vào, xung quanh cũng nhất thời sáng lên một ít.
Chu Chủ nhiệm!
Nghe thấy rồi!
Dừng ở đây sao?
Đúng vậy, trước dừng ở bên cạnh!
Lão Chu đã từ trên xe đi xuống tới, sau khi chỉ huy một chút, nhìn trái nhìn phải thấy được thân ảnh của Hoắc cục trưởng, sau đó thì kinh ngạc phát hiện cửa lớn của đại viện huyện ủy mới lại có thể bị người đạp ngã, cánh cửa nằm trên mặt đất, điều này làm cho gã buồn bực nửa ngày, cũng không biết là vấn đề chất lượng hay là lúc kết thúc công việc cuối cùng không có đóng bản lề cửa, lẽ ra không nên, ngày mai mọi người sẽ dọn đến đây, sao cánh cửa còn như vậy chứ?
Hoắc cục trưởng! Lão Chu sau một khắc cũng thấy được Hoắc Nhất Bang, còn thấy được một người trẻ tuổi bên cạnh ông, bất quá người này gã chưa thấy qua. Cũng không nhận ra.
Hoắc Nhất Bang gật đầu, Đều tới?
Lão Chu đi qua nhỏ giọng nói: Theo ngài phân phó, đều là trạng thái bảo mật, chúng tôi có thể chậm chút, là bởi vì không đi đường lớn đến đây, toàn bộ đi đường nhỏ.
Hoắc Nhất Bang ừ một tiếng, Làm tốt lắm. Sau đó quay đầu trưng cầu ý kiến của Đổng Học Bân, Bí thư, ngài xem?
Bí thư?
Cái gì bí thư?
Lão Chu hơi ngẩn ra.
Đổng Học Bân nói thẳng: Khiến cho mọi người xuống xe trước đi. Tất cả mọi người xuống, tiến vào trong viện trước rồi nói. Nói xong, xoay người tiến vào.
Lão Chu nghi hoặc nhìn Hoắc cục trưởng.
Hoắc Nhất Bang nói: Theo lời bí thư nói mà làm.
Lão Chu cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng kêu nhân viên chấp pháp tất cả đều tiến vào đại viện huyện ủy mới, tính sơ lược. Khoảng chừng mười lăm mười sáu người, có lái xe tải tới, có lái xe nâng tới, xe cũng không ít, hình như toàn bộ trang bị đều điều đến đây, đại khái có bảy tám chiếc xe.
Đi vào trong, không chỉ lão Chu buồn bực. Những nhân viên chấp pháp khác cũng rất nghi ngờ, lúc này đều hơn nửa đêm, cũng đều tan tầm, sao còn kêu bọn họ tới nơi này hả? Đây là muốn làm gì? Có nhiệm vụ ngày mai làm không được sao? Hơn nữa ở đây. . . Hình như là đại viện huyện ủy mới? Mọi người vốn đang nghĩ đến những phần tử cương quyết không dỡ bỏ kiến trúc trái phép. Cho nên nửa đêm đến đây mạnh mẽ dỡ bỏ, lại không ngờ rằng chổ bọn họ đến không là địa điểm có kiến trúc trái phép, mà là đại viện huyện ủy mới.
Người toàn bộ đi vào.
Đổng Học Bân hỏi: Đều tới?
Hoắc Nhất Bang ừm một cái, Đều ở chỗ này.
Được. Đổng Học Bân vừa nhìn mọi người. Bên trong chỉ có mấy người mặc đồ của quản lý đô thị, rất nhiều người thậm chí đều chưa kịp mặc. Chỉ là mặc thường phục tới, Đổng Học Bân cũng không thèm để ý cái này, có người có thể làm việc là được, cho dù trần truồng tới cũng không quan hệ, chợt lớn tiếng nói với bọn họ: Xin chào mọi người, tôi trước tự giới thiệu một chút, tôi là bí thư huyện ủy mới tới của huyện chúng ta, tôi là Đổng Học Bân.
Lời này vừa ra, phía dưới nhất thời phát ra một mảnh ồ lên.
Hả?
Đổng bí thư?
Bí thư huyện uỷ?
Hiển nhiên, mọi người cho dù không nhận ra Đổng Học Bân, mấy ngày nay cũng nghe nói không ít sự tích của Đổng Học Bân, trong lúc nhất thời đều nhìn thẳng hắn nửa ngày, tất cả đều là hiếu kỳ.
Lão Chu cũng ngẩn người, vẫn không rõ ràng tình huống hiện tại.
Bí thư huyện uỷ? Bí thư huyện uỷ hơn nửa đêm chỉ huy bọn họ làm gì hả?
Đổng Học Bân cho phép bọn họ nghị luận một hồi, mới nói: Hiện tại, tôi có một đề nghị nho nhỏ, mọi người xin đem tất cả công cụ thông tin đưa đến đây, tạm do Hoắc cục trưởng bảo quản.
Mọi người càng mơ hồ.
Có ý gì hả? Còn đem điện thoại di động ra?
Hoắc Nhất Bang thấy bọn họ không có hành động, không khỏi quát to: Tất cả thông tin công cụ tắt lại hết, tôi bảo quản cho mọi người, lão Chu, ông đi thu đi!
Lão Chu vội nói: Tốt!
Một cái điện thoại di động. . .
Hai cái điện thoại di động. . .
Cuối cùng đem tất cả thu lại.
Mọi người giờ phút này mới biết được chuyện tình có thể không phải đơn giản như vậy, bởi vì mỗi lần chấp pháp cũng không thấy thu qua điện thoại di động, bọn họ cũng không phải đội hình cảnh, làm gì có chính thức như thế? Chỉ nghe qua hình cảnh phá án sợ mật báo nên mới thu điện thoại di động, lại chưa từng nghe qua quản lý đô thị chấp pháp còn làm cái này, còn cần khoa trương như vậy sao? ?
Đều chuẩn bị xong, Đổng Học Bân nhìn bọn họ nói: Cảm ơn mọi người phối hợp, ngày hôm nay có thể phải khiến cho mọi người tăng ca suốt đêm một chút, ít nhất trước buổi sáng ngày mai là không thể quay về nhà, ở chỗ này tôi trước đại biểu huyện ủy biểu thị một chút áy náy đối với mọi người, bởi vì là tình huống đột nhiên, cũng không kịp thông báo mọi người, nhưng tôi hy vọng mọi người đối với nhiệm vụ lần này nên chăm chú đối đãi, về phần phí tăng ca của ngày hôm nay, đến lúc đó khiến cho Hoắc cục trưởng theo gấp bốn lần tiền lương như thế đưa vào tiền thưởng các người, chuyện này tôi làm chủ.
Gấp bốn lần tiền lương?
Cái này cũng không phòng số lượng nhỏ.
Mọi người cũng nhắc lên một ít tinh thần, làm một buổi tối, giống như làm bốn ngày ban, cái này vẫn đáng.
Nhiệm vụ còn lại, để cho Hoắc cục trưởng nói với các người. Đổng Học Bân nhìn về phía Hoắc Nhất Bang.
Hoắc Nhất Bang gật đầu, nói với bọn họ: Nhiệm vụ của mọi người ngày hôm nay rất đơn giản, nhưng rất gian khổ, tôi không hy vọng mọi người hỏi nhiều cái gì, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo là có thể. Hoắc Nhất Bang dùng một ngón tay chỉ một đống kiến trúc cung điện trong đại viện huyện ủy, Hiện tại, mọi người đem xe nâng tiến vào, tôi cần các người trước buổi sáng ngày mai đem nơi đây san thành bình địa, đúng vậy, mỗi một kiến trúc, không chừa cái nào, đều phải phá sạch sẽ cho tôi!
Hả?
Cái gì?
Nhân viên chấp pháp nghe vậy đều sợ ngây người!
Má ơi! Cái này chính là đại viện huyện ủy mới đó! Phá? Toàn bộ phá đi? ?
Lão Chu cũng sợ đến suýt nữa tái phát bệnh tim, đôi mắt trừng to như bóng đèn.
Nhưng vô luận Đổng Học Bân cũng tốt hay là Hoắc Nhất Bang cũng tốt, biểu tình đều rất nghiêm túc, không có một chút ý nói giỡn!
Hoắc Nhất Bang thấy không người hiểu, nhất thời phát hỏa, hô lớn: Tôi nói các người cái gì cũng không cần hỏi! Phá cho tôi! Không nghe thấy lời tôi nói sao? Hả? ?