Ngày hôm sau.
Thứ ba, buổi sáng.
Khí trời ấm áp, Đổng Học Bân mặc một cái áo sơ mi trắng ngắn tay đi ra cửa, không đi đại viện huyện ủy, mà lái xe thẳng đến cục chiêu thương huyện.
Trong sân cục chiêu thương huyện.
Đổng huyện trưởng
Đổng huyện trưởng
Ặc, ngài buổi sáng tốt lành
Trong tòa nhà này có đến ba phòng ban cùng hoạt động.
Những người của phòng ban khác cũng nhận ra Đổng Học Bân, đều chào hỏi.
Bởi vì các loại chuyện tình, Đổng Học Bân ở huyện Trinh Thủy cũng đã nổi lên danh hiệu ôn thần của hắn, chổ dân chúng thật ra bình thường, nhưng người trong cơ quan nhà nước rất ít kẻ không nhận ra hắn, đi trung ương đòi tiền, té lầu tại thành phố, bị trọng thương đánh người, một thân y thuật, vân vân ...
Đổng Học Bân cũng chào hỏi bọn họ.
...
Trên lầu.
Khu làm việc tầng hai.
Đổng Học Bân vừa đi lên, phát hiện bốn người của cục chiêu thương đều ở bên trong, bọn họ đứng chung một chổ với cục trưởng Trịnh Đại Hữu, cũng không biết đang thảo luận cái gì.
A!
Đổng huyện trưởng
Ngài đã tới?
Mọi người lập tức đi ra chào đón.
Đổng Học Bân gật đầu : Thảo luận cái gì vậy?
Trịnh Đại Hữu nói : Đang bàn chuyện của hội chiêu thương nên làm thế nào
Ừm Đổng Học Bân nói : Ngày hôm qua tôi đã nói rồi, mọi người có đề nghị gì có thể nói với tôi, chủ yếu là ngân sách xuống tới nên dùng như thế nào, lão Trịnh, ông nói trước đi?
Trịnh Đại Hữu hơi trầm ngâm : Tôi nghĩ, ừm, vẫn là mua xe đi
Đổng Học Bân nhìn về phía Thành Ngọc Khiết : Chị Thành, còn chị?
Nghe Đổng huyện trưởng khách khí gọi mình là chị, Thành Ngọc Khiết cũng vừa mừng vừa sợ, vội nói : Tôi cũng cho rằng mua xe tốt nhất
Trần Vân Tùng cũng phát biểu ý kiến : Cục chiêu thương chúng ta ngay cả một chiếc xe cũng không có, thật sự là không thể nào nói nổi, mỗi lần nhà đầu tư tới, chúng tôi đều phải xin trong huyệ, phần lớn đều là xin không được, chỉ có thể mượn xe bên cục vệ sinh và cục giáo dục, chỉ là vì lưu lại cho nhà đầu tư một ấn tượng tốt
Đổng Học Bân nhìn về phía cán sự Cung Na : Tiểu Cung?
Cung Na ấp úng cũng kiến nghị mua xe.
Xem ra tất cả mọi người đã thương lượng được rồi Đổng Học Bân khẽ gật đầu : Được, vậy mua xe, khoảng chừng hai trăm ngàn, số lượng tạm thời là hai chiếc
Trịnh Đại Hữu kinh ngạc : Hai trăm ngàn? Hai chiếc?
Những người khác cũng bị chấn động, xe hai trăm ngàn của huyện Trinh Thủy bọn họ tổng cộng cũng chỉ có vài chiếc, không ngờ rằng Đổng huyện trưởng không chỉ đồng ý, mà còn mạnh tay như thế. Bất quá bọn họ không biết chính là, thật ra điểm này bọn họ cũng có cùng suy nghĩ như Đổng Học Bân, chiêu thương chiêu thương, đa phần đều là trọng mặt mũi, nếu hoàn cảnh đầu tư khách quan của huyện Trinh Thủy bọn họ không có biện pháp thay đổi, vậy thì chỉ có thể ra tay trên vấn đề mặt mũi, ý của Đổng Học Bân cũng là mua xe, thậm chí nếu như thật sự cho bọn họ mấy triệu, hắn còn muốn thay đổi hoàn cảnh làm việc cơ, kiếm một địa điểm làm việc riêng biệt.
Trịnh Đại Hữu đương nhiên cũng hiểu là xe hai trăm ngàn thì tốt, nhưng do dự nói : Cái này, trong huyện đồng ý sao?
Cái này không cần mọi người quan tâm, trong huyện lần này ủng hộ mạnh cho hoạt động chiêu thương của chúng ta, buổi chiều có cuộc họp thường ủy, tôi sẽ tận lực kiếm một ít chính sách trở về Đổng Học Bân nhìn bọn họ nói : Bất quá trong huyện ủng hộ chúng ta như thế, chúng ta cũng không thể khiến cho lãnh đạo huyện thất vọng, không thể khiến cho toàn bộ dân chúng trong huyện thất vọng, tôi cũng tuyên bố luôn, chúng ta lần này ... Chỉ cho phép thành công không được phép thất bại!
Trịnh Đại Hữu và mấy người khoa viên đều nổi lên áp lực.
Được rồi, bắt đầu làm việc đi. Đổng Học Bân phân phó một tiếng, trực tiếp ngồi vào một vị trí trống trong khu làm việc : Đem tư liệu của tất cả hạng mục chiêu thương trong huyện lấy ra cho tôi
Cung Na là cán sự cấp bậc thấp nhất ở đây, công việc chạy chân tự nhiên đều là của cô ấy, sau khi lên tiếng thì lập tức đi tìm cho hắn.
Đổng Học Bân lật xem.
Cung Na lại đi phòng nước múc nước.
Xem một hồi, Đổng Học Bân nhìn về phía Trần Vân Tùng : Tiểu Trần, cậu đi đặt xe đi, tranh thủ mau chóng lấy về, tiền thì không cần lo lắng, trước buổi chiều khẳng định đến. Nói xong, hắn lại nói với Thành Ngọc Khiết : Chị Thành, lấy một phần tư liệu của nhà đầu tư trong tay chúng ta cho tôi, sau đó chị cứ gọi điện cho từng người.
Thành Ngọc Khiết lập tức nói : Được.
Trịnh Đại Hữu nhìn thấy Đổng huyện trưởng ngồi ở bên ngoài làm việc cùng với các đồng sự đồng cam cộng khổ, ông cũng không quay về phòng làm việc của mình, Đổng huyện trưởng không đi, sao ông có thể đi, vì vậy Trịnh Đại Hữu liền đem dồ trong phòng làm việc của mình ra, cũng đi ra ngoài khu làm việc.
Một mảnh bận rộn.
Reng reng reng, reng reng reng.
Điện thoại trước sảnh vang lên.
Cung Na hình như đã đi lấy tư liệu rồi, không có mặt.
Trần Vân Tùng đi ra ngoài, còn Thành Ngọc Khiết thì đang bận liên hệ nhà đầu tư, Trịnh Đại Hữu thì đang vội vàng gọi điện thoại cho bạn cũ đã từng đầu tư cho huyện Trinh Thủy.
Đổng Học Bân vừa nhìn, thẳng thắn đi ra, cầm lấy điện thoại nói : A lô, cục chiêu thương huyện Trinh Thủy nghe
Vân Tùng, là chị
Cô là?
Chị là chị của em
Tiểu Trần đi rồi, tôi Đổng Học Bân
Chợt nghe bên kia của điện thoại phát ra tiếng kêu kinh ngạc : Đổng huyện trưởng? Ai da, sao là ngài tiếp điện thoại sảnh, tôi, tôi là Trần Tiểu Mỹ
Đổng Học Bân ngẩn ra : Lão Trần à
Trần Tiểu Mỹ lúng túng nói : Xin lỗi Đổng huyện trưởng, tôi nghe lầm, còn tưởng là em trai tôi
Trần Vân Tùng và Đổng Học Bân cũng không khác tuổi lắm, âm thanh tự nhiên cũng có chút tương tự, Đổng Học Bân không sao cả nói : Tôi cho tiểu Trần đi đặt xe rồi, chị gọi điện thoại di động cho hắn đi, tiểu Trần là em trai chị?
Ừm, em ruột
Như vậy à, được
Quan hệ liên quan thì chổ nào cũng có, Đổng Học Bân nghe xong, trong lòng cũng nhớ kỹ, mình và Trần Tiểu Mỹ đã từng có một ít mờ ám nhỏ, nếu là em ruột của cô ấy, khẳng định phải chiếu cố một ít.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thấy Cung Na còn chưa về, liền tiếp tục tiếp điện thoại.
Reng reng reng.
Reng reng reng.
Liên tiếp ba bốn người gọi đến.
Thấy Đổng Học Bân thật sự đi làm công việc tiếp điện thoại, mấy người Trịnh Đại Hữu đều trừng to mắt ra, sau khi phản ứng thì lập tức đi đến muốn giành lấy việc, để cho một lãnh đạo huyện tiếp điện thoại, cái này thật sự có chút nói không nổi. Nhưng Đổng Học Bân không đáp ứng, bảo bọn họ nên làm cái gì thì làm đi :Các người bận việc đi!
Reng reng reng, điện thoại lại vang.
Đổng Học Bân tiếp : A lô, xin chào, cục chiêu thương huyện Trinh Thủy nghe
Đầu kia truyền đến âm thanh của Khương Phương Phương : Đại viện huyện ủy đang đồn, nói cậu chạy đến cục chiêu thương làm nhân viên trực điện thoại, tôi không tin, gọi thử xem, không ngờ quả là thật
Đổng Học Bân cười khổ : Nhân thủ không đủ, cũng không thể để mọi người bận việc còn tôi ngồi nhìn
Khương Phương Phương nhẹ nhàng ừm một cái, tán thưởng nói : Cậu làm rất đúng, được, không quấy rối cậu làm việc
Đổng Học Bân buông tư thái lãnh đạo đi làm nhân viên trực điện thoại, nghe thì có chút không ổn, nhưng chính là vì cái thái độ không kiêu không ngạo thân thiện dễ gần của Đổng Học Bân, đã làm cho tất cả mọi người trong cục chiêu thương bị nhiễm, Trịnh Đại Hữu Thành Ngọc Khiết và Cung Na bọn họ vừa nhìn Đổng huyện trưởng như vậy, nhiệt tình của bọn họ cũng được kéo lên, toàn bộ đều rất nghiêm túc, đem tinh lực vào trong công tác.