Ban đêm.
Hơn mười một giờ.
Bệnh viện nhân dân huyện.
Trong phòng bệnh, Đổng Học Bân bị y tá đẩy vào kiểm tra thân thể, xử lý xong vết thương khâu lại vài cái, cuối cùng mới trở về phòng, đâm kim truyền dịch cho hắn.
Đừng, không có việc gì.
Đây là thuốc, phải truyền.
Đâm cái này vào tôi cũng không có cách nào ngủ được.
Ngài bị thương nặng như vậy, không truyền không được.
Đổng Học Bân luôn cảm thấy không được tự nhiên, cãi cọ với cô y tá một hồi.
Cửa mở ra, Khương Phương Phương một mình đi vào đây, đã trễ thế này, rất nhiều lãnh đạo huyện đều về nhà nghỉ ngơi, bất quá bí thư huyện uỷ và huyện trưởng không đi, còn ở bệnh viện thị sát tình huống, vừa rồi phỏng chừng phải đi thăm Tằng Lệnh Hoa và người buổi trưa cứu ra.
Đổng Học Bân nhìn qua, Khương huyện trưởng, ngài còn chưa trở về?
Khương Phương Phương hiển nhiên nghe Đổng Học Bân và y tá nói, hỏi cô y tá: Đổng huyện trưởng thế nào? Vết thương đều xử lý xong?
Cô y tá gật đầu, cáo trạng: Đều được rồi, bất quá Đổng huyện trưởng không phối hợp.
Đổng Học Bân không nói gì, Tôi cũng là bác sĩ, tôi biết thân thể của mình là tình huống gì, không cần truyền dịch.
Khương huyện trưởng ngài xem. Cô y tá chu miệng, vẫn là rất chuyên nghiệp, căn bản là không sợ Đổng Học Bân.
Khương Phương Phương nhìn Đổng Học Bân, thản nhiên nói: Mặc kệ y thuật của cậu tốt, tới bệnh viện thì nghe bác sĩ và y tá, kêu cậu truyền dịch thì cậu truyền.
Đổng Học Bân cười khổ, Được được, tôi nghe ngài.
Khương Phương Phương ừ một tiếng, nói với y tá: Cô bận của cô đi.
Được. Vậy tôi đi ra ngoài trước, có việc ngài gọi. Cô y tá đóng cửa lại đi.
Khương Phương Phương ngồi xuống ngay tại giường bệnh, nhìn băng gạc trên người của hắn, Có đau hay không?
Đổng Học Bân cười cười, nói: Không sao, bị thương nhỏ mà thôi, dưỡng hai ngày là có thể.
Cái này không phải một ngày hai ngày là có thể dưỡng tốt. Khương Phương Phương kéo chăn cho hắn.Tôi vừa rồi nói chuyện cùng Mông bí thư, cũng hỏi bác sĩ một tiếng, căn cứ tình huống thương thế của cậu chuẩn bị cho cậu nửa tháng ngày nghỉ. Cậu không cần nghĩ cái khác, kiên định dưỡng thương là được rồi, lần này cậu lập công. Cứu không ít người, trong huyện ngày mai sẽ báo cho thành phố, đến lúc đó chờ cậu xuất viện, chờ những người khác cũng đều tốt, trong huyện chuẩn bị mở họp biểu dương một lần, chủ yếu cho biểu hiện tốt của cậu và mấy người đội viên cứu hỏa.
Ngày mai tôi có thể xuất viện, thật không có việc gì.
Cậu thôi đi, dưỡng được rồi nói, chờ ra viện còn có chuyện sửa kiến ký túc xá phải bận, không dưỡng thân thể cậu làm sao công tác?
Ừm? Không rút phó tổng chỉ huy của tôi?
Đổng Học Bân vừa nghe mới hoàn toàn yên tâm!
Thằng nhãi này không muốn nằm viện chính là sợ chiến tích bị người khác phân. Chuyện này tuy rằng cũng có thể vì Đổng Học Bân, cứu người, họp biểu dương, sẽ vì hắn mang đến danh tiếng và chiến tích, cũng sẽ cho lý lịch và lãnh đạo lưu lại một ký hiệu rất sâu. Bất quá Đổng Học Bân coi trọng nhất vẫn là thành tích trên lĩnh vực công tác của mình, hắn đã cứu nhiều người, trên lý lịch cũng để lại không chỉ một cái, hiện tại Đổng Học Bân hiển nhiên càng muốn người khác khẳng định đối với năng lực công tác của hắn, cho nên loại chiến tích trên lĩnh vực công tác này hắn càng quan tâm một ít.
Buổi tối một mình cậu được không? Khương Phương Phương nhìn hắn nói: Bằng không tôi ở lại cùng cậu?
Đổng Học Bân biết cô ấy cũng là khách khí một chút, vội nói: Đừng đừng. Ngài cũng mệt mỏi một ngày, một mình tôi không có việc gì, thương thế đều xử lý qua.
Khương Phương Phương suy nghĩ một chút, Tôi cho Hiểu Na ở lại.
Đổng Học Bân nói: Thật không cần, bảo Lý thư ký cũng trở về đi, tôi một mình không thành vấn đề, có y tá mà, hiện tại chủ yếu là Tằng đại tỷ bị thương tương đối nặng, tôi không sao.
Khương Phương Phương nói: Nói ra cái này còn chưa có hỏi cậu, cậu học y thuật khi nào?
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, nói: Sớm học, Trung y Tây y biết một chút.
Khương Phương Phương cười yếu ớt nói: Vậy sau này tôi có bị bệnh cũng không cần đến bệnh viện, tìm cậu là được?
Được chứ. Đổng Học Bân cũng cười một tiếng nói, Ngài yên tâm để tôi xem bệnh là được, bất quá nói trước, y thuật của tôi chỉ là gà mờ.
Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, Vừa rồi lúc kiểm tra thương thế cho vợ lão Sở, bác sĩ ngoại khoa tốt nhất huyện chúng ta đều phục cậu, cậu cái này còn gọi là gà mờ?
Cũng không có, lần này cũng là vận khí tốt, vừa lúc tôi trước đây học qua loại giải phẫu này, thật ra lúc làm phẫu thuật trong lòng tôi cũng không để ý, tôi nổi lá gan lên thôi, thật sự không có cách. Đổng Học Bân phải nói một câu, hắn cũng không muốn ảnh hưởng.
Mặc kệ thế nào, lần này khổ cực cậu.
Không sao, thật ra đều là dĩ nhiên.
Tôi lột quýt cho cậu? Có thể ăn chứ?
Ai da, đừng phiền phức, ngài nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.
Khương Phương Phương không nhúc nhích, từ tủ đầu giường mở ra một cái giỏ không biết ai để ở chổ này, lấy ra một trái quýt, lột vỏ, đút cho hắn.
Đổng Học Bân đưa tay muốn lấy, Cảm ơn cảm ơn.
Đừng nhúc nhích, há mồm là được. Khương Phương Phương nói.
Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn há mồm, tay nhỏ của Khương Phương Phương nhất thời nhét vào trong miệng hắn, miếng quýt sau khi tiến vào, Đổng Học Bân còn cảm giác môi đụng phải đầu ngón tay của Khương huyện trưởng, trên mặt cũng đỏ hồng, nhai nhai miếng quýt nuốt xuống phía dưới, sau đó miếng thứ hai đến.
Một miếng. . .
Ba miếng. . .
Năm miếng. . .
Một trái quýt ào bụng.
Ăn thêm một trái?
Đừng, ăn không vô.
Ừm. Khương Phương Phương nhìn thời gian, Tôi cũng cần phải trở về, ngày mai trở lại thăm cậu, được rồi, quần áo cậu không có? Chìa khoá trong nhà đưa cho tôi.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, Chìa khoá?
Khương Phương Phương nói: Ngày mai đến đây thăm cậu, mang quần áo đến đây cho cậu, quần áo cũ kia đều dính đầy máu, tôi bảo y tá ném đi rồi, cái đó giặt cũng không được.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Vậy phiền phức ngài.
Khương Phương Phương đứng dậy, Với tôi mà còn cần khách khí?
Ặc, vậy được. Đổng Học Bân kéo cánh tay có chút đau đớn tìm tìm, cuối cùng từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khoá đưa cho cô ấy, Cảm ơn.
Muốn quần áo gì?
Bộ nào đều được.
Đều trong tủ quần áo? Được, tôi đã biết.
Vậy ngài đi thong thả, trên đường chú ý an toàn.
Khương Phương Phương ừm một cái, nói: Thương thế của vợ lão Sở coi như ổn định, mấy ngày nay cậu nhìn liên hệ nhiều với lão Sở bọn họ.
Tôi rõ ràng. Đổng Học Bân nghiêm mặt, thấy Khương Phương Phương đi, hắn mới nhắm mắt nằm ở trên giường, trong lòng rõ ràng ý của Khương huyện trưởng.
Khương hệ yếu thế trên cuộc họp thường ủy, có thể thắng một lần chỉ là may mắn, tiếp tục như vậy khẳng định đấu không lại Mông hệ, cho nên phải mở rộng trận doanh. Sở Bành vẫn đều là người của Khương Phương Phương, tuy rằng cuối cùng chuyển đầu, nhưng cũng là một người dễ dàng mượn hơi nhất, hiện tại Đổng Học Bân cứu Tằng Lệnh Hoa một mạng, thời cơ vừa đến.