Trong nhà.
Mười giờ hơn.
Tạ Tuệ Lan và cục trưởng cục giáo dục Liêu Nhất Dân vừa uống trà vừa trò chuyện, nói chuyện thật vui, bất quá dù sao mới vừa tiếp xúc, hai người cũng không nói cái gì quan trọng.
Không lâu, Liêu Nhất Dân đứng dậy nói: Tạ thị trưởng, cũng không còn sớm, vậy tôi đi về trước.
Gấp cái gì? Ăn cơm rồi đi? Sắp buổi trưa rồi. Tạ Tuệ Lan nhìn đồng hồ.
Không quấy rối ngài cùng Đổng chủ nhiệm nghỉ ngơi. Liêu Nhất Dân cười nói: Hôm nào đi, hôm nào tôi trở lại bái phỏng.
Tạ Tuệ Lan do dự một chút, cười gật đầu, Vậy được rồi, sau này cơ hội tiếp xúc còn nhiều, vậy tôi cũng không giữ ông lại.
Đổng Học Bân cũng đứng lên, Được, tôi đưa ông.
Liêu Nhất Dân vội hỏi: Tạ thị trưởng nhanh dừng chân, Đổng chủ nhiệm cũng đừng tiễn.
Tạ Tuệ Lan nghiêng đầu nói: Được rồi Tiểu Bân, trà đâu?
Gói được rồi. Đổng Học Bân đem cái bọc đựng hộp nhỏ của đại hồng bào đưa cho Liêu Nhất Dân, Trong nhà còn lại cũng không hơn, Liêu cục trưởng cũng đừng ngại ít. Thật ra loại lá trà là quý báu này uống một chút thì một chút, cho dù là Tạ Tuệ Lan cũng không có bao nhiêu, một hai lá là quá nhiều rồi.
Liêu Nhất Dân cười khổ nói: Một hai lá trà này giá trị ngàn kim, hơn nữa có tiền đều mua không được, sao có thể không biết xấu hổ.
Đổng Học Bân đem đồ giao cho ông ta, Liêu cục trưởng, ông cũng đừng khách khí nữa, nói nữa là không nể mặt đấy.
Vậy. . . Liêu Nhất Dân không thể làm gì khác hơn là nhận, Cảm ơn.
Đưa Liêu Nhất Dân ra cửa, Đổng Học Bân mới xoay người trở về đóng cửa.
Trên sô pha Tạ Tuệ Lan vẫn ngồi chỗ đó, xoạch một tiếng cởi một nút áo sơmi, dáng dấp uy nghiêm nhất thời biến mất.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái. Ngồi đi qua nói: Liêu Nhất Dân này có phải là muốn dựa vào em?
Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: Xem ra là vậy, bất quá cũng có thể là bái phỏng bình thường một chút, nhìn rồi nói sau.
Anh thấy không sai được. Đổng Học Bân nói: Bằng không ông ta sẽ không khách khí như vậy.
Được rồi, thời gian nghỉ ngơi không nói chuyện công tác. Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nắm tay của Đổng Học Bân, ngón tay thưởng thức đầu ngón tay của hắn, Ngày hôm nay biểu hiện của oông xã nhỏ không tồi, vừa rồi nói cũng tốt làm việc cũng được đều rất có thể, ừm. Đáng biểu dương, Tạ tỷ anh thưởng cho anh buổi trưa nghỉ ngơi một chút. Không cần làm cơm, em cũng lâu rồi không xuống bếp, hôm nay biểu diễn một chút trù nghệ cho tên nhóc anh có được hay không?
Đổng Học Bân đầu đầy mồ hôi, Cái này tính là thưởng cái gì, vẫn là anh làm.
Tạ Tuệ Lan híp mắt nói: Sao? Chê cơm em làm không ngon có phải không?
Em còn biết hả? Đổng Học Bân cười gượng một tiếng. Cũng không thể không biết xấu hổ nói thật.
Đột nhiên, điện thoại của Đổng Học Bân vang lên, reng reng reng, reng reng reng, vừa nhìn dãy số hình như là ủy ban kỷ luật thành phố bên kia gọi tới.
Đổng Học Bân lập tức tiếp, A lô. Tôi Đổng Học Bân.
Đổng chủ nhiệm, tôi Cao Văn Vinh.
Ồ, Cao ca à, có chuyện gì sao?
Ủy ban kỷ luật bên này có họp. Lãnh đạo bảo tôi thông báo cậu đến đây một chút.
Hiện tại?
Là hiện tại, xem ra có việc gấp.
Tốt lắm, tôi đi qua.
Buông điện thoại, Đổng Học Bân quay lại nhìn Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ than thở, Được rồi, cái này ngay cả trù nghệ của em đều không thưởng thức được, cơ quan có việc, anh phải đi một chút. Em tự ăn đi.
Tạ Tuệ Lan cười ừm một cái, Đi đi.
Đổng Học Bân thở dài nói: Ài. Thứ bảy chủ nhật cũng không cho anh nghỉ ngơi.
Tại kỳ vị mưu kỳ chức, nếu anh gánh trọng trách của phòng giám sát số một, thì cũng đừng oán giận.
Đạo lý lớn anh còn không biết? Anh không phải chỉ nói như thế thôi sao, đi đi.
Buổi tối nếu như không trở về nhà ăn, nhớ gọi điện thoại.
Anh biết. Đổng Học Bân vừa muốn xoay người, lại quay đầu qua, Hôn một cái rồi đi.
Tạ Tuệ Lan khóe mắt cười cười, nắm bắt tay của Đổng Học Bân đưa đến bên môn, hôn nhợt nhạt lên mu bàn tay hắn một chút, Thoả mãn chưa?
Đổng Học Bân cả giận: Thoả mãn cái gì, anh kêu em hôn môi, quên đi quên đi, tay thì tay, không nói nữa anh đi.
Lúc đóng cửa, Đổng Học Bân còn nghe được trong phòng truyền đến tiếng cười của Tạ Tuệ Lan, chính hắn cũng vui vẻ một chút, Tuệ Lan này, lại chọc mình! Trở về anh em sẽ thu thập em!
Đi xuống lầu, Đổng Học Bân mới nhớ tới chiếc Porche không lái trở về, còn đang ở đại viện thị ủy, vì vậy Đổng Học Bân chỉ có thể đi ra đại viện đón xe.
. . .
Đại viện thị ủy.
Ký túc xá ủy ban kỷ luật.
Đổng Học Bân lúc vào, bên trong đã im ắng, ngày hôm nay cơ bản không có người đi làm.
Đứng ở chổ cửa phòng họp, Đổng Học Bân gõ cửa, chỉ nghe bên trong truyền tới một âm thanh “mời vào”, hắn mới đẩy cửa mà vào.
Trong phòng có vài người ngồi.
Bí thư ủy ban kỷ luật Hạ Tuế Ân, thư ký trưởng ủy ban kỷ luật thành phố Vương Hữu Phúc, chủ nhiệm phòng thư tín Lương Tuyền.
Hạ Tuế Ân thấy hắn tiến đến, hơi đè đè tay, Đổng chủ nhiệm tới? Trước ngồi đi.
Đổng Học Bân biết mọi người còn đang đợi người, ngồi xuống ngay phía trướcLương Tuyền, sở dĩ ngồi ở phía trước Lương Tuyền là chức vụ của Đổng Học Bân cao hơn bà ấy, loại chỗ ngồi này đều đã sớm lập, không thể đổi.
Lại đợi khoảng chừng hai ba phút, cục trưởng cục giám sát Tiếu Bân nghỉ ngơi ở nhà cũng tới.
Hạ Tuế Ân thấy thế, rốt cục lên tiếng, Mọi người cũng đầy đủ rồi, họp thôi.
Tiếu Bân nhìn hắn, Hạ bí thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hạ Tuế Ân trầm xuống, đưa một phần văn kiện trong tay giao cho Tiếu Bân, Các người nhìn trước.
Tiếu Bân sau khi xem, mặt có chút trầm trọng, đem văn kiện cho Vương Hữu Phúc, Vương Hữu Phúc xem xong, đưa cho Đổng Học Bân.
Lúc này, chỉ nghe Hạ Tuế Ân nói: Đây là tin cử báo sáng sớm ngày hôm nay phòng thư tín chúng ta nhận được, chủ nhiệm Lương sau khi thu được thì giao cho tôi, mọi người hiện tại cũng đều thấy được, là về chuyện bí thư khu uỷ khu Nam Sơn Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí tham ô nhận hối lộ, tin cử báo cũng không có để tính danh, nhưng bên trong viết, hắn nói hắn là một người nhân viên công tác kiến trúc, trong lúc vô tình phát hiện sổ tiết kiệm của Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí, bên trong có hai triệu tiền gởi ngân hàng, tôi lập tức gọi người đơn giản tra xét một chút, sổ tiết kiệm quả thật tồn tại, cũng là tên của Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí, hơn nữa sổ tiết kiệm này cũng không có trong trình báo tài sản của Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí. Ừm, mọi người thấy thế nào?
Nguyệt Hoa?
Nguyệt Hoa tham ô nhận hối lộ? ?
Đổng Học Bân mặt lúc đó liền thay đổi, hắn đương nhiên không tin!
Thư ký trường Vương Hữu Phúc nói: Hạ bí thư, chuyện gởi ngân hàng xác định qua?
Hạ Tuế Ân nói: Đây là công tác của phòng giám sát số một, tôi cũng không có tìm người tra, bất quá cơ bản không sai được.
Ý của ông là điều tra Cảnh Nguyệt Hoa? Tiếu Bân nhìn Hạ Tuế Ân.
Hạ Tuế Ân quét mắt nhìn bọn họ, Tôi trước muốn nghe một chút ý kiến của mọi người.
Đổng Học Bân không nhịn được nói: Nhân viên công tác kiến trúng? Hắn trùng hợp thấy sổ tiết kiệm của Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí? Còn cử báo đến ủy ban kỷ luật? Tôi thấy cái này vốn không thể tin, rất có thể là có người có thù với Cảnh bí thư. Cho nên mới vu hãm đồng chí của chúng ta, hơn nữa Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí cho dù là tham ô nhận hối lộ. Sao có thể sẽ dùng tên của mình để làm sổ tiết kiệm? Cái này không hợp lẽ thường, điểm đáng ngờ nhiều lắm.
Lương Tuyền nhìn Đổng Học Bân, cũng nói: Tôi cũng cho rằng như thế, trước đây phòng thư tín nhận được cử báo cùng loại, đa số là một ít mang trả đũa tâm tư. Hơn nữa đa số đều là bịa đặt.
Tiếu Bân trầm giọng nói: Chuyện tình đã ra, nói thế nào cũng phải tra, lẽ nào làm như không thấy?
Đổng Học Bân vừa muốn nói, nhưng nói đến bên mép rồi lại nuốt trở vào, hắn cũng rõ ràng, chuyện này không tra là không có khả năng. Tin cử báo không chừng cũng gửi tới uỷ ban kỷ luật tỉnh, nếu như ủy ban kỷ luật thành phố bọn họ không thèm nhìn, vậy chỉ cần cấp trên truy cứu xuống tới hoặc là thật sự xảy ra chuyện gì, ủy ban kỷ luật thành phố bọn họ căn bản không có cách nào ăn nói. Đây là bỏ nhiệm vụ.
Lương Tuyền chậm rãi nói: Tôi nhớ kỹ Cảnh Nguyệt Hoa bí thư của khu Nam Sơn trong lúc địa chấn có biểu hiện nổi bật, truyền thông cũng nhiều lần đề cập. . .
Hạ Tuế Ân khẽ gật đầu, Đó là một vấn đề, thành phố vừa rồi làm ra khen ngợi và đề bạt đối với Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí, hiện tại ủy ban kỷ luật nếu như tham gia điều tra. . .
Ông không cần phải nói mọi người cũng rõ ràng.
Cái này là tự mình đánh mặt mình, hoặc là nói là ủy ban kỷ luật tại đánh mặt của thị ủy, cho nên rất khó xử lý tốt, làm không tốt còn sẽ khiến dân chúng mất tín nhiệm. Đương nhiên, chuyện tình nếu như dễ xử lý, Hạ Tuế Ân cũng không cần triệu tập mọi người họp vào ngày nghỉ.
Hội nghị mở mười phút. Tất cả mọi người đều thảo luận chuyện này.
Cuối cùng, sau khi Hạ Tuế Ân thu nhận ý kiến của mọi người, nói, Như vậy đi, tôi thông báo với thành phố trước, chuyện của Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí cũng phải tra, bất quá không nên gióng trống khua chiêng, Đổng chủ nhiệm, chuyện này phòng giám sát số một các người làm, ừm, gần đây khu Nam Sơn bên kia có cán bộ vi phạm kỷ luật sao?
Đổng Học Bân do dự một chút, Có một phó khu trưởng.
Là phó khu trưởng họ Trương, cũng là người mà lúc Đổng Học Bân mới đến thì phó chủ nhiệm Lưu Hán Khanh ồn ào cho đi ngân hàng kiểm toán, trước đây Đổng Học Bân tiền nhiệm tại khu Nam Sơn lúc đối với Trương phó khu trưởng cũng không có ấn tượng, tên tuổi cũng chẳng nghe đến nhiều, là một cán bộ yếu thế.
Hạ Tuế Ân cau mày nói: Được, vậy cậu dẫn người đi khu Nam Sơn một chuyến, biểu hiện ra là điều tra phó khu trưởng, phía sau thì tra chuyện của Cảnh Nguyệt Hoa đồng chí, nhìn tình huống, nhớ kỹ, không nên lộ ra, chú ý phương pháp. Hạ Tuế Ân quay đầu lại nhìn về phía mấy người cán bộ khác, Mọi người cũng vậy, đừng cho tin tức lộ ra.
Rõ ràng.
Vâng.
Chuyện này giao cho Đổng Học Bân xử lý, mọi người cũng không có gì ý kiến, bởi vì công tác điều tra cán bộ cấp xử khu huyện cũng là phòng giám sát số một phụ trách. Nhưng trong lòng Đổng Học Bân rất không được tự nhiên, cũng rất căm tức, không ngờ rằng sau khi tiền nhiệm công tác đầu tiên của mình là điều tra Cảnh Nguyệt Hoa. Trước đây Đổng Học Bân làm chủ nhiệm văn phòng đường phố, quan hệ cùng Nguyệt Hoa khu trưởng biểu hiện ra vẫn rất bình thường, bởi vì Nguyệt Hoa đối với ai đều là dáng dấp như vậy, cho nên cán bộ đang ngồi ở ủy ban kỷ luật cũng không ai biết quan hệ đặc thù của mình và Cảnh Nguyệt Hoa, đừng nói bọn họ, ngay cả em trai của Cảnh Nguyệt Hoa cũng không biết.
Ài, cái này gọi là chuyện gì đây!
Đổng Học Bân đầu nở to ra, thật muốn tra cô ấy? Nhưng tra như thế nào? Sổ tiết kiệm hai triệu làm sao giải thích?
Tham ô? Vô nghĩa quá đi thôi, Cảnh Nguyệt Hoa nếu như tham ô, vậy cũng sẽ không có bao nhiêu cán bộ có thể sạch sẽ cả!
. . .