Trong phòng khách Cù gia
Đổng Học Bân ngửi ngửi mùi sữa trên tay, hít hít mũi, cuối cùng không nhịn được đưa lưỡi ra liếm thử: “Không ngọt”.
“Anh nếm cái gì chứ”.
“Anh nếm xem là vị gì”.
“Tiểu lưu manh…” Đừng nhìn Cù Vân Huyên đã 31 tuổi rồi, nhưng mặt nàng vẫn không dày lên được, ăn không được cái này.
Đổng Học Bân lại xoa xoa tay, một lần nữa đưa tay lên, tay hướng phía áo ngủ cô thò vào: “Lấy ra một chút nữa cho anh nếm chút, chỉ một ngụm nữa thôi”.
“Đừng nghịch nữa, bố mẹ em còn ở đây”.
“Bọn họ không nhìn thấy đâu, Huyên Di, nhanh lên”.
“Nói không được là không được mà, anh đừng đùa nữa, Di thực sợ anh rồi, thực sợ rồi”.
Đổng Học Bân sờ cô rất lâu, Huyên Di cũng không đồng ý, hơn nữa còn tức
giận có bộ dáng muốn đòi mạng, thấy thế, Đổng Học Bân đành phải thu tay
về than thở một tiếng.
Cù Vân Huyên tức giận nói: “Đó là dành cho con gái em uống, anh không được tranh”.
Đổng Học Bân hừ một tiếng: “Nhiều sữa như vậy, một người một ngày cũng
uống không hết, anh chỉ có uống một ngụm, có gì không được chứ, xem em
keo kiệt như vậy, ở đây có đứa nhỏ chính là không giống, anh xem sau này anh ở nhà sẽ không còn địa vị gì nữa, em khẳng định nhìn con gái còn
thân thiết hơn anh kìa”.
Cù Vân Huyên cười nói: “Chính là thân hơn so với anh, thì sao nào? Anh không phục sao?”
Bỗng nhiên, Đổng Học Bân bần thần, vỗ thật mạnh vào trán mình nói: “Em
xem anh thật ngốc, đến đây đã nửa ngày rồi. Con gái của anh đâu. Con gái của anh”.
Cù Vân Huyên buồn cười nhìn hắn nói: “Anh giờ mới nhớ tới hỏi con gái hả?”
“Em làm cho anh hồ đồ cả rồi” Đổng Học Bân đứng dậy nói: “Con gái của
anh đâu? Có phải ở trong phòng ngủ hay không? Anh đi thăm nó”.
Chính mình thật ngốc, việc chính đều quên mất cả.
Giày vò cả nửa ngày còn không có thấy Thiên Thiên đâu.
“Anh chậm một chút đã” Cù Vân Huyên đuổi theo nói: “Thiên Thiên chắc là đang ngủ. Anh đừng đánh thức con”.
Đổng Học Bân không nghe. Hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng chạy đến trước cửa phòng ngủ. Run run tay đẩy cửa đi vào.
Lập tức, một hình ảnh mà cả đời Đổng Học Bân cũng không thể quên được đi vào tầm mắt anh. Chỉ thấy trong chiếc nôi trẻ con cạnh giường, có dáng
một đứa nhỏ đáng yêu đến mức không thể đáng yêu hơn được nữa đang nằm
im, mặc quần áo trẻ con vô cùng đáng yêu, mắt to vụt sáng nhìn trần nhà. Trong ánh mắt trong sáng, quả thực không cần nói ra nữa. Đổng Học Bân
vừa thấy đôi mắt đều đỏ lên, thật giống Huyên Di, như là từ một khuôn
đúc đi ra
Rốt cuộc, tiểu tử kia phát hiện ra có tiếng động ở cửa, nhìn ra phía
Đổng Học Bân, trong nháy mắt nhìn anh, miệng phát ra những tiếng da da.
Cù Vân Huyên cũng nhanh không kịp, thầm oán nói: “Xem kia, bị anh đánh thức mất rồi”.
“Vốn đã tỉnh rồi mà” Đổng Học Bân dứt lời, run run đi lên vài bước đến
trước chiếc nôi trẻ con. Lại kích động không yên đưa tay ra, lại không
biết làm thể nào cho đúng.
Tiểu Thiên Thiên thanh âm kêu lại càng to, hoa chân múa tay loạn lên.
Cù Vân Huyên cười nói: “Tiểu tử kia là muốn anh ôm nó đó”.
Đổng Học Bân hít hít thở, rốt cuộc cắn răng duỗi tay ra. Thật cẩn thận
đến cực điểm bế tiểu bảo bối từ trong giường trẻ con ra, ôm vào trong
ngực.
Tiểu Thiên Thiên nắm lấy quần áo của Đổng Học Bân, mắt mở to nhìn hắn.
Đổng Học Bân hưng phấn không nói ra lời.
Cù Vân Huyên từ phía sau ôm Đổng Học Bân, dịu dàng nói với Tiểu Thiên
Thiên: “Tiểu tử, ai đây nào ? Ai nào ? Đây là ba con, biết không. Là ba
đó”.
Đôi tay nhỏ bé mập mạp của Tiểu Thiên Thiên gãi gãi ngực của Đổng Học Bân.
Cảm giác bây giờ của Đổng Học Bân thực sự không thể dùng từ nào để có
thể diễn tả được. Hạnh phúc vô cùng, hắn vô cùng khẩn trương dùng tay
nhéo nhéo lên khuôn mặt phúng phính của tiểu Thiên Thiên, sau đó hung
hăng hôn một cái lên trán nó: “Tiểu tử kia, ta là ba con, là ba con, mau gọi một tiếng “ba” nghe nào”.
“Ya…”
“Con gái ngoan của ta, mau gọi ba ba nào”.
“Ya ya…”
Cù Vân Huyên huých tay vào lưng Đổng Học Bân nói: “Mới chưa đến một tháng, vẫn sớm nên còn chưa thể nói được”.
Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Thật đáng yêu, em có thấy thế không Huyên Di?
Nó thật đáng yêu, giống em như đúc, thật sự là con gái ngoan của anh”.
Cù Vân Huyên cười khanh khách nói: “Còn nói nữa, em với ba mẹ em cũng
lấy ảnh trước đây của em so qua, quả thật vô cùng giống, đợi tới trưa
lấy ra cho anh xem”.
Đổng Học Bân lại hôn con gái một cái nói: “Thực ngoan, tiểu tử thật xinh đẹp”.
“Đừng mãi ôm con thế” Cù Vân Huyên lo lắng nói: “Lại làm ngã con”.
“Được rồi, cho anh ôm một lát” Đổng Học Bân mặc kệ: “Đây là con gái anh, anh làm ngã chính mình cũng không thể làm ngã con được”.
Cù Vân Huyên nhéo nhéo tai của Đổng Học Bân nói: “Cái tư thế kia của anh là không đúng, tay kia đừng ôm chân, phải nâng lấy mông con, như vậy
mới vững được”.
“Là như thế này sao?”
“Đúng vậy, lại hướng lên trên một chút”.
Đổng Học Bân học rất lâu mới học được, nhưng đột nhiên lúc đó, Tiểu
Thiên Thiên bỗng nhiên khóc oa oa, nước mắt tí tách rơi xuống từ đôi mắt to, oa oa khóc lớn.
Đổng Học Bân sợ hãi nói: “Ai ui, như vậy là sao? Đừng khóc đừng khóc. Ba ba sai rồi, con đừng khóc có được không?”
“Mau đưa cho Di xem nào” Cù Vân Huyên rất nhanh đón lấy con xem xem: “Là con nó tè rồi, Di đổi bỉm cho con đã”.
Đổng Học Bân lúc này mới thở nhẹ nhàng ra, mồ hôi lạnh đều hết: “Anh còn cho là do anh ôm làm đau con, Huyên Di, em còn ở cữ mà, đừng động, để
anh, để anh”.
Cù Vân Huyên không tin nhìn hắn cười nói: “Anh làm được không?”
“Không phải chỉ là đổi bỉm thôi sao, làm gì mà không được?”
“Vậy giao cho anh vậy”.
“Mau đưa cho anh nào”.
Dưới sự chỉ đạo của Cù Vân Huyên, Đổng Học Bân mất mười phút sau mới đổi xong bỉm cho con gái, ước chừng làm cho Đổng Học Bân một thân toàn là
mồ hôi, đều gấp, nhưng Đổng Học Bân lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại vô cùng hăng say, chuẩn bị xong lại hăng say ôm con gái đi bộ ra phòng.
Cù Vân Huyên mỉm cười nhìn nói: “Xem anh đẹp chưa kìa”.
Đổng Học Bân cười ha ha không ngừng: “Xem con gái anh kìa, thật ngoan
nha, sẽ không thấy qua con gái bảo bối ngoan như vậy, em xem em xem, đôi mắt thật to, vừa thấy liền biết là thông minh giống anh rồi”.
Cù Vân Huyên cười nói: “Giống anh chính là ngốc đi, anh còn thông minh sao?”
“Được rồi được rồi, đều giống hết em được chưa?” Đổng Học Bân ôm con gái đi đến phòng khách: “Anh không tranh cãi với em, anh đưa cục cưng của
anh đi tản bộ”.
Lúc này Cù mẫu từ trong bếp đi ra: “Đều đi rửa tay cả đi chuẩn bị ăn cơm”.
Cù Vân Huyên dạ một tiếng rồi vào phòng vệ sinh.
Nhưng Đổng Học Bân lại không đi, còn ôm con gái ca hát.
Cù mẫu nhìn thấy buồn cười nói: “Tiểu Bân, cơm nước xong hãy ôm, Thiên Thiên không chạy đi đâu mất mà sợ”.
Cù Vân Huyên trong WC cười đến sáng lạn nói: “Mẹ, mẹ cứ để anh ấy bế đi, nhìn hình dáng kia của Tiểu Bân, không cho anh ấy bế nhiều một chút thì anh ấy ngay cả cơm cũng ăn không vào đâu”.
Đổng Học Bân nói với con gái: “Đi, cùng ba đi ăn cơm nào”.
Cù mẫu bất đắc dĩ nói: “Hai người các con, thật sự là một người có thể ôm đứa nhỏ hơn một người”.