Buổi tối.
Mâu thuẫn giữa Tạ Tĩnh và mọi người trong nhà rốt cuộc bùng phát.
Sau khi ăn xong, Tạ Hạo kéo Đổng Học bân về phía sau vường, nhất định muốn Đổng Học Bân dạy hắn võ công, kết quả hai người chợt nghe thấy tiếng Tạ Tĩnh và Tạ Quốc Lương, Hạ Diễm Trân cãi nhau.
Ba, mẹ hai người muốn làm gì vậy Tạ Tĩnh tức giận nói.
Hạ Diễm Trân thở dài nói: Tiểu Tĩnh, bố mẹ là muốn tốt cho con thôi.
Tạ Tĩnh tức giận nói: Con lại chưa có muốn nói kết hôn. Chỉ là yêu thôi đều không được sao?
Tạ Quốc Lương khuyên nhủ: Con sau này không thể luôn luôn làm việc ở Tân Hoa xã, không chắc sẽ làm Chủ tịch huyện, không chắc sẽ làm Thị trưởng giống chị con, hiện tại chính là lúc con cần nỗ lực, đừng vì chuyện yêu đương mà phân tâm, hơn nữa cái cậu Tiểu Tôn kia, điều kiện của cậu ta thực sự quá bình thường, con đừng cho rằng bố mẹ là không hiểu cậu ta đã đưa ra quyết định, con cho là việc con và cái cậu Tôn Khải kia cùng đi Đài Loan bố mẹ không biết sao? Tình huống của cậu ta bố mẹ sớm đã biết, lúc nhỏ là đứa trẻ tốt, nhưng tính cách của cậu ta không bình thường, không có quyết đoán, không có bạo dạn, không phải là đối tượng tốt nhất cho con kén vợ kén chồng.
Mặt Tạ Tĩnh bình tĩnh nói: Bố mẹ chính là cảm thấy anh ấy bối cảnh không tốt.
Hạ Diễm Trân vuốt vuốt tóc con gái nói: Đây chỉ là một khía cạnh trong đó mà thôi.
Anh rể của con lúc trước cũng không có bối cảnh, nhưng việc anh rể và chị kết hôn, ông nội cũng đồng ý.
Tạ Quốc Lương giọng nói lạnh lùng nói: Tôn Khải có thể so được với anh rể con sao? Ba không nói bản lĩnh của Tiểu Đổng như thế nào, bố mẹ không đề cập tới việc này, đã nói tính cách Tiểu Đổng mặc kệ có nhiều khó khăn, anh rể con việc gì đều dám xông lên, dám đánh dám giết, Tôn Khải làm được không? Cậu ta có khí phách này sao?
Anh rể con cũng là dần dần mà đi lên được. Bố mẹ sao biết Tôn Khải không làm được?
Có một số thứ là do trời sinh, giống chị con vậy, trời sinh chính là làm quan, Tiểu Nhiên cũng không có cách nào so được với nó, cũng không so với anh rể con, trời sinh ra năng lực này, còn có khí phách này, có một số thứ không phải cố gắng và khắc khổ là có thể làm được, chính là Tôn Khải? Cho dù bố mẹ có giúp cậu ta, cậu ta cũng không đứng dậy được.
Ai cũng không thuyết phục được ai, bọn họ càng tranh luận càng gay gắt.
Cuối cùng Tạ Tĩnh lớn tiếng nói: Con mặc kệ, con sẽ vẫn yêu Tôn Khải.
Tạ Quốc Lương cũng tức giận nói: Được lắm. Ba bây giờ liền gọi điện thoại cho hiệu trưởng, ba muốn xem trường học bọn họ sau này còn dám cần cậu ta hay không.
Tạ Tĩnh kinh sợ nói: Ba, ba.
Tạ Quốc Lương nói: Con còn muốn tiếp tục qua lại với cậu ta, sau này ba cam đoan cả hệ thống giảo dục ở Bắc Kinh này đều không có chỗ cho cậu ta dung thân.
Lời nói này nếu là người khác nói ra, nhất định là nói khoác, nhưng từ trong miệng của Tạ Quốc Lương nói ra, không có ai cảm thấy đây là nói giỡn, ông có khả năng làm được.
Hạ Diễm Trân vỗ vỗ chồng, sau đó nói với con gái: Tiểu Tĩnh, con nghĩ xem, đàn ông tốt hơn vài ngày là lại có thể gặp được thôi.
Tạ Tĩnh tức giận nói: Con chỉ cần Tôn Khải. Bố mẹ muốn trường học loại bỏ anh ấy, liền tuỳ bố mẹ đi.
Được, đây là con nói đó Tạ Quốc Lương đã tức giận ngút trời, cầm lấy di động bấm số: Alo, lão Lý, có hiệu trưởng trung học cậu có quen không?
Tạ Tĩnh sắc mặt trắng bệch, tức giận nói không ra lời.
Tạ Quốc Lương cho Đổng Học Bân cảm giác hiền hoà, rất ít khi tức giận, nhưng vì chuyện của con gái, hôm nay Tạ Quốc Lương cũng tức giận, xem ra công việc của Tôn Khải cũng không xong rồi, cho dù Tôn Khải bình thường cẩn thận tỉ mỉ, tìm cũng ra khuyết điểm thôi ? Tuỳ tiện tìm lí do có thể khai trừ cậu tar a khỏi trường học.
Đổng Học Bân và Tạ Hạo liếc nhau, cũng không đi ra sau vườn nữa.
...
Hôm nay bọn họ là ở lại chỗ lão gia tử
Trở về phòng ngủ, không có ai, Tuệ Lan 80% là đang nói chuyện với bố mẹ.
Đổng Học Bân liền kéo cửa sổ lên hút thuốc, việc trong nhà Tuệ Lan, Đổng Học Bân không muốn quan tâm, dù sao anh là con rể cũng không phải là con.
Nửa tiếng...
Một tiếng...
Bỗng nhiên, cửa bị người khác đẩy ra.
Đổng Học Bân nhìn lại, ngẩn ra: Tiểu Tĩnh, sao vậy?
Tạ Tĩnh khóc lóc, xuỵt xoạt mũi không ngừng: Anh rể.
Ai da, mau vào đi Đổng Học Bân vội rót chén trà nóng đưa cho cô, Tạ Tĩnh không uống, hắn buông chén trà xuống nói: Xảy ra chuyện gì?
Tạ Tĩnh khóc nói: Tôn Khải vừa gọi điện thoại cho em. Trường học bọn họ đã khai trừ anh ấy rồi.
Đổng Học Bân ngạc nhiên: Đây không phải là đang nghỉ đông sao? Nhanh như vậy sao?
Bố em đã gọi điện cho hiệu trưởng của anh ấy. Hiệu trưởng bọn họ lập tức tìm một cái lí do khai trừ Tôn Khải. Nói có nhiều phụ huynh nói anh ấy dạy không chăm chỉ.
Đổng Học Bân cười khổ trong lòng, trong lòng nói vậy em tìm anh đến đây là có ý gì?
Tạ Tĩnh thấy Đổng Học Bân không nói tiếp, khóc càng ngày càng ghê hơn: Bố em thật quá đáng. Tôn Khải tuy rằng không trách em, nhưng trong lòng em, em...
Đổng Học Bân buồn bực nói: Em đã nói với ba Tuệ Lan chưa?
Em đã nói rồi, đại thúc đại thẩm cũng không quan tâm. Nhất định là ba em đã nói với Đại thúc rồi.
Tạ Quốc Bang là Bí thư uỷ ban thành phố Bắc Kinh, ông đã không quan tâm việc này, Đổng Học Bân lại càng không nên: Vậy em hỏi Tuệ Lan xem?
Hỏi rồi Tạ Tĩnh khóc nói: Chị của em cũng không đồng ý việc Tôn Khải và em. Chị nói nếu em và Tôn Khải chia tay, chị mới có thể xin bố em cho Tôn Khải trở lại trường học, còn có thể giúp Tôn Khải làm một lãnh đạo, nhưng…
Đổng Học Bân vò đầu nói: Vậy lão gia tử bên kia thì sao?
Ông nội của em lại càng không quan tâm, ông cũng không thích Tôn Khải.
“Vậy phải làm sao bây giờ?
Tạ Tĩnh khóc sướt mướt nhìn anh nói: Anh rể, anh giúp em tìm một trường học cho Tôn Khải đi, để anh ấy làm một chức quan nhỏ thôi, để anh ấy dần dần phát triển, em không muốn chia tay với anh ấy.
Tôi biết là kiếm tôi có chuyện mà.
Đổng Học Bân lập tức xua tay nói: Chị em còn ở sở quản lí giáo dục thành phố Phần Châu, cô ấy cũng không đồng ý, anh làm sao dám sắp xếp người vào đó được ? Hơn nữa ba em và lão gia tử bọn họ…
Anh rể
Tiểu Tĩnh chuyện này anh thật sự...
Anh rể, xin anh đó, em biết anh có cách mà Tạ Tĩnh nức nở không thôi, vô cùng thương tâm.
Khuyết điểm của Đổng Học Bân chính là dễ mềm lòng, vừa nhìn thấy Tạ Tĩnh như vậy, Đổng Học Bân cũng thấy khó chịu, ngồi lên sô pha châm điếu thuốc hút một hơi, cuối cùng dụi tàn thuốc nói: Em đây không phải là khiến anh đắc tội người khác sao.
Tạ lão gia, Tạ Quốc Bang, Tạ Quốc Kiến, thậm chí cả Tạ Tuệ Lan đều đồng ý với cách làm của Tạ Quốc Lương, Đổng Học Bân nếu giúp Tạ Tĩnh, vậy có nghĩa là làm trái lời mọi người.
Anh rể.
Hài…
Anh rể.
Đổng Học Bân chịu không nổi, xua tay nói: Được rồi, được rồi, sáng mai bảo Tôn Khải đi với anh, Bắc Kinh bên này không được, anh giúp nghĩ cách cậu ta tìm trường học, để cho cậu ta làm lãnh đạo là được chứ gì? Anh xem xem đã, nhưng chuyện này ngàn vạn lần đừng nói với bọn chị em.
Nghe vậy, Tạ Tĩnh nhất thời ngạc nhiên vui mừng nói: Cảm ơn anh rể, cảm ơn anh.
Tạ Tĩnh chỉ biết tìm Đổng Học Bân nhất định là được, rơi bao nhiêu lâu nước mắt cuối cùng không có uổng phí.
Thấy cô từ khóc đến cười thay đổi lớn như vậy, Đổng Học Bân cũng thật bất đắc dĩ chỉ chỉ cô: Em, lại hại anh rồi.