Quyền Tài

Chương 1662: Chương 1662: Ở lại.




Buổi tối.

Chín giờ hơn.

Thời gian không còn sớm, Đổng Học Bân ma xui quỷ khiến mang chị La vào phòng bắc, nghiêng người vào, đi phòng ngủ chủ.

Cửa đóng lại, bầu không khí nhất thời trầm mặc.

Đổng Học Bân cũng không biết nên làm sao, vội nói: Tôi pha trà cho chị, uống hồng trà hay là uống lục trà? Trà lài trong nhà cũng có, bất quá trà lài không phải trà ngon, chỉ có hồng trà và lục xanh tương đối tốt hơn. Trà ngon nhà hắn tương đối nhiều, nhưng cũng không phải cái gì đều có.

La Hải Đình ngồi ở bên giường, Đều được.

Đổng Học Bân nói: Đừng, nói một cái đi.

Vậy lục trà đi. La Hải Đình mỉm cười nói.

Được. Đổng Học Bân lên tiếng, đi pha trà.

La Hải Đình ở một bên nhìn, Nhà ngươi thật là lớn, ở mười mấy người không thành vấn đề chứ?

Không khác biệt lắm, mười mấy người phỏng chừng phải chen một chút, bảy tám người khẳng định không thành vấn đề, mỗi người một giường đều đủ. Đổng Học Bân đem trà đưa cho cô ấy.

Cảm ơn. La Hải Đình nhấp nước trà.

Nhìn đôi môi khêu gợi của cô ấy, Đổng Học Bân nuốt nuốt nước bọt, cũng uống một hớp trà, tâm tư phập phồng.

Làm?

Lên hay không hả?

Lên thì thích hợp chứ?

Đổng Học Bân lâm vào hoàn cảnh quấn quýt.

La Hải Đình cũng không nói cái gì nữa, cầm tách trà uống trà.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Đổng Học Bân cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nhào tới? Vậy khó tránh quá đường đột, dù sao hai người vẫn đều chỉ là mờ ám, chưa từng làm rõ cái gì. Người ta lại là người có chồng, còn không biết có đáp ứng hay không, không đi? Công tác trước đó đều làm không công rồi, tâm tình bị Phương Văn Bình chọc giận đến chết của cũng không có cách nào phóng ra, hắn sẽ nghẹn chết mất.

Lên?

Hay là không lên?

Cái này thật sự là một vấn đề!

Đổng Học Bân phiền táo miễn bàn, lúc đầu một tách trà nửa tiếng đồng hồ mới có thể uống xong, sau vài phút hắn uống không còn gì, chỉ có thể đi pha tách khác.

La Hải Đình nói: Sáng mai cậu cũng nghỉ ngơi?

Sáng mai chủ nhật, nghỉ ngơi. Đổng Học Bân đáp.

La Hải Đình ừ một tiếng, Lần trước còn nói mang chị đi dạo kinh thành?

Vậy khẳng định. Đổng Học Bân nói: Không thành vấn đề. Sáng mai chị muốn đi chỗ nào?

Chổ nào đều được. Chị nghe cậu an bài, ha ha. La Hải Đình buông tách trà, nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cách mười giờ cũng không tính quá xa.

Reng reng reng.

Điện thoại lại vang lên nữa.

La Hải Đình vừa nhìn. Không khỏi nhíu mày. Đứng dậy rời đi một ít. Đưa lưng về phía Đổng Học Bân đứng ở cửa tiếp điện thoại, A lô, lại làm sao vậy. . . Ừm. . . Ừm. . . Ăn xong rồi. Chuẩn bị quay về khách sạn. . . Được rồi, nói nhiều quá, tôi biết mấy giờ. . . Cúp. . . Ừm.

Điện thoại cúp.

Đổng Học Bân hỏi, Chồng chị?

Ừm, lại hỏi tôi đâu, cứ lo lắng. La Hải Đình bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi trở lại, váy dài rơi xuống.

Đổng Học Bân thấy cô ấy tựa như có ý đi về, vừa nhìn đồng hồ vừa tiếp điện thoại, cái này rốt cục không nhịn được, biết mình nếu không áp dụng chút hành động, chị La khẳng định sẽ quay về khách sạn, vì vậy hắn cắn răng, tâm hung ác, cứ như thế đi qua ngồi kề bên chị La, một đưa tay, từ phía sau ôm lưng của cô ấy, động tác thật ra không lớn, độ mạnh yếu cũng rất nhẹ, bất quá sờ trên lưng chị La cũng ngắt vài cái.

La Hải Đình thân thể căng lại.

Bởi vì là phía sau, Đổng Học Bân cũng nhìn không thấy cô ấy là biểu tình gì, giương mắt nhìn một cái, đưa đầu qua, cúi đầu hôn lỗ tai cô ấy.

Một cái.

Hai cái.

Ba cái.

Tay cũng chậm chậm đi xuống, sờ lên chân chị La.

Chân của La Hải Đình rất đầy thịt, xúc cảm mười phần, tuy rằng cách làn váy, bất quá sờ lên cảm giác vẫn là vô cùng tốt, trắng mịn.

La Hải Đình vẫn không động, cũng không biết là biểu tình gì.

Đổng Học Bân dần dần thấy chưa đủ, nếu đã hạ thủ, vậy không có gì cố kỵ, tay tiếp tục mò xuống, hầu như khom lưng mò lấy vớ chân đen và giày cao gót của cô ấy, bất quá cái này không phải mục đích, mục đích của Đổng Học Bân là đem váy của cô ấy nhấc lên, tay nắm lại, chộp lấy làn váy của chị La, từng chút từng chút kéo lên, vớ chân trên đùi của chị La cũng dần dần lộ ra, một đôi đùi đẹp đầy ắp hầu như không có gì che đậy, dần dần lộ ra trước mắt Đổng Học Bân, hắn nhìn mà tim đập không ngớt.

Vóc người thật không sai.

Thân thể của lão La quả nhiên rất câu người.

Tay của Đổng Học Bân trượt một vòng từ trên xuống dưới tại đùi của cô ấy, sờ xong đầu gối sờ qua đùi của cô ấy, sờ đủ hơn mười giây.

Một lát sau, Đổng Học Bân cúi đầu, ghé vào bên tai La Hải Đình dùng tiếng nói nhỏ nói: Chị La, buổi tối ngày hôm nay. . . Đừng đi.

La Hải Đình quay đầu lại, cũng nói nhỏ: Chổ này của cậu không có việc gì?

Không có việc gì. Nghe vậy, Đổng Học Bân một trận xao động, Buổi tối không người tới, chỉ một mình tôi ở, chị ngày mai hãy đi, hai ta đi dạo kinh thành.

La Hải Đình à một tiếng, Vậy chị đi tắm, ban ngày đi ra ngoài họp, còn chưa có tắm rửa.

Ừm. Đổng Học Bân chỉ chỉ bên ngoài, nói: Phòng đông là phòng tắm, có nước nóng, nếu không tôi dẫn chị đi?

Không cần, cậu ngủ trước đi, chị tự tìm. La Hải Đình đứng dậy, vuốt vuốt làn váy bị Đổng Học Bân xoa đến nhăn, buông tới, lại vuốt vuốt áo trên lưng, lúc này mới chậm rãi bước đi ra ngoài, trên mặt vẫn là tương đối bình tĩnh, cũng nhìn không ra cái dị dạng gì.

Mắt thấy La Hải Đình đi ra đóng cửa lại, Đổng Học Bân còn cảm thấy cô ấy có thể là tìm cớ rút lui, dựa vào giường, vén rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài một chút, chị La quả nhiên đi vào phòng đông, khóa cửa lại, không bao lâu, tiếng vòi phun nước chảy từ bên trong vang ra, thật sự đi tắm. Đổng Học Bân kích động, trong lòng khô nóng khó nhịn, càng nghĩ càng ngứa, cuối cùng cũng cởi hết quần áo, chui vào chăn, tựa ở bên tường, vuốt tóc chờ chị La.

Năm phút đồng hồ. . .

Mười phút. . .

Hai mươi phút. . .

Kẹt, phòng cửa mở.

Đổng Học Bân nhất thời tinh thần rung lên, cũng không ẩn nấp gì, cứ như thế nhìn qua.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, không bao lâu, cánh cửa cũng bị người từ bên ngoài mở ra, sau đó cánh cửa phòng ngủ chủ, đi vào trước cũng không phải thân ảnh của La Hải Đình, mà là một mùi thơm ngào ngạt, hẳn là dầu gội đầu và sữa tắm, rất thơm. Sau đó, La Hải Đình chỉ bọc một cái khăn tắm thì từ bên ngoài đi vào phòng, thoải mái đem váy và vớ chân của mình để trên ghế, cúi lưng, đồ lót áo ngực cởi ra, khoát lên trên ghế.

Trên giường Đổng Học Bân nhìn động tác của cô ấy bên kia, tim đập cũng càng thêm nhanh.

Sau đó chợt nghe chị La nói: Chị ngủ ở đâu?

Đổng Học Bân ho khan, Ngủ ở đây đi, giường lớn, đủ chỗ.

À. La Hải Đình cũng không nói gì, chỉ à thật yên lặng, Phòng tắm nước nóng nhà cậu rất nóng.

Đổng Học Bân ừm một cái, Đúng vậy.

Được rồi, lúc chị tắm rửa có đổ không ít nước, chị cũng không tìm được đèn ở đâu, chưa kịp lau, không có việc gì chứ? La Hải Đình hỏi.

Đổng Học Bân lập tức nói: Không có việc gì không có việc gì, không cần lau, ngày mai làm.

La Hải Đình mang dép đi tới bên giường, ngồi xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ, cô ấy lấy điện thoại ra, tắt điện thoại đi, sau đó cũng không cần Đổng Học Bân nói cái gì, chị La vén chăn lên nhẹ nhàng chui vào, túm góc chăn, nằm lên gối đầu, tâm tình rất ổn.

Đổng Học Bân không có tố chất tâm lý tốt như chị La, hắn không ngờ rằng La Hải Đình cái gì cũng không nói mà đáp ứng ở lại, còn ngủ cùng giường với mình, con mắt cũng không có chớp một chút, Đổng Học Bân không khỏi hít sâu, ngược lại có chút không yên ổn.

Chị La.

. . . Ừm?

Chị nằm vào trong một chút?

À, được.

Thân thể nóng hổi dưới chăn càng ngày càng gần, Đổng Học Bân bên này đã có thể cảm thụ được nhiệt độ đầu kia, kih một cái đùi trơn trượt đụng phải đầu gối của Đổng Học Bân, hắn không nói hai lời, hơi nghiêng thân, đem La Hải Đình ôm lấy, tay còn bắt đầu gấp gáp kéo rớt khăn tắm của chị La.

La Hải Đình không lên tiếng, đưa tay nhấn đầu giường một cái, tắt đèn.

Trong phòng nhất thời tối sầm, cái gì đều không nhìn thấy, một lát sau con mắt của Đổng Học Bân mới thích ứng với bóng đêm, nương ánh trăng lần thứ hai hạ thủ.

Vóc người của chị thật tốt. Đổng Học Bân vừa sờ vừa khen.

La Hải Đình cười ha ha, Nhưng so ra kém với vợ cậu, già rồi.

Không thể nào. Đổng Học Bân nói: Chị cái này mà gọi là già? Chị xem với người cùng tuổi chị, nào có ai bảo dưỡng tốt như chị đâu.

La Hải Đình cười nói: Có sao?

Có, quá có. Đổng Học Bân còn có thể nói cái gì? Khen thôi.

Lăn qua lăn lại nửa ngày, hàn huyên nửa ngày, hai người cũng không có đi vào chủ đề, mà là vẫn đảo lòng vòng ở bên ngoài, Đổng Học Bân cuối cùng nhìn đồng hồ, cũng biết không khác biệt lắm, trong lòng thật ra cũng là không có ý vòng vo, chị La đều như vậy, đã có thể nói rõ thái độ!

Làm sao bây giờ?

Lên thôi!

Đổng Học Bân cũng không khách khí, hắn hôm nay tâm tình vẫn là bình thường, từ trong ra bên ngoài nghẹn một cơn tức và áp lực, chị La đến đây, làm cho Đổng Học Bân mất khống chế, xoay người đem chăn trên người của La Hải Đình kéo xuống ới.

Ánh trăng yếu ớt.

La Hải Đình và Đổng Học Bân ánh mắt nhìn nhau.

La Hải Đình cũng không có chủ động gì, đầu hơi nghiêng, nhìn về một chỗ khác.

Kết quả là, Đổng Học Bân cũng bất chấp tất cả, đem chị La trầm lặng vẫn không nhúc nhích kéo ra, bắt đầu “ăn tươi” cô ấy!

Hô!

Hô. . .

La Hải Đình thở hổn hển từng hơi.

Có lẽ bởi vì ưu thế trên tâm lý, Đổng Học Bân vẫn đều rất khách khí cũng không có ôn nhu đối với chị La, ngược lại là rất không nhẹ không nặng, có đôi khi còn một vỗ một cái lên đùi La Hải Đình một chút, nhất thời đều có thể thấy dấu, chị La vẫn bụm mặt nghiêng đầu hướng một bên, vẫn không hé răng.

Đêm nay, Đổng Học Bân coi như đã ghiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.