Quyền Tài

Chương 703: Chương 703: Ôn thần quả nhiên là ôn thần




Ngân hàng dừng khoản cho vay lại, quả thực là dồn Tống Thanh Minh vào đường cùng, hắn lập tức mở cuộc họp hội nghị khẩn cấp để tìm biện pháp, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả. Bây giờ cái mà công ty rượu cần nhât chính là khoản vay này, tìm ngân hàng khác? Điều đó là không thể, nơi đầu tiên Tống Thanh Minh tìm để vay vốn chính là ngân hàng công thương, mấu chốt nhất là các khoản cho vay đã không được, còn có lỗ hổng không nhỏ, việc này, các ngân hàng khác tuyệt đối không có khả năg cho công ty rượu của họ vay.

Làm sao bây giờ?

Sẽ phá sản sao??

Sắc mặt Tống Thanh Minh mặt sắc trắng bệch, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ chưa đến một ngày, thay đổi quá lớn nàylàm cho Tống Thanh Minh căn bản không thể chấp nhận.

Rốt cuộc sao lại thế này?

Chính mình lại đắc tội với Thống đốc ngân hàng từ khi nào chứ?

Đột nhiên, Tống Thanh Minh nghĩ tới Đổng Học Bân, nghĩ tới hắn ngày hôm qua trong điện thoại có nói với mình câu đó!

Tôi chờ đến lúc anh phải cầu xin tôi, những lời nói này tựa như một cây đao, hung hăng đâm vào ngực Tống Thanh Minh, làm cho sắc mặt hắn mặt lập tức thay đổi, Chủ nhiệm Đường nói qua, Thống đốc ngân hàng đề cập đến vấn đề chất lượng biển quảng cáo không hợp cách, trước đó Tống Thanh Minh còn không hiểu một cái biển quảng cáo nho nhỏ bị sập, còn không có rơi xuống hết, còn không có tai nạn chết người, như thế nào lại đột nhiên khiến cho ngân hàng chú ý? Tiện đà ảnh hưởng đến việc cho vay? Hiện tại Tống Thanh Minh rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận, là Đổng Học Bân của văn phòng đường phố Quang Minh ở bên trong giở trò quỷ!

Đổng Học Bân! Mày cũng quá thiếu đạo đức đi!

Đồ khốn! Mày chính là muốn chặt đứt tài chính của tao sao! Chặt đứt mạng tao sao!

Tống Thanh Minh tức giận đùng đùng, lập tức gọi điện thoại cho ngân hàng, muốn một lần nữa đem sự tình đàm phán lại, nhưng lúc này đây, ngay cả Chủ nhiệm Đường cũng không nghe điện thoại của hắn, bên ngân hàng công thương bỗng thay đổi thái độ! Không có tiền, công ty rượu liền xong đời, cố gắng nhiều năm của Tống Thanh Minh cũng sẽ mất không!

Con mẹ nó! Tên họ Đổng đáng chết này!

Không chừa lại cho tao một chút đường sống sao!

Tống Thanh Minh không nói hai lời, lập tức lái xe theo hướng đến văn phòng đường phố.

Văn phòng đường phố Quang Minh.

Đổng Học Bân đang ở văn phòng thản nhiên xem văn kiện, cửa bỗng nhiên có người gõ, nói mời vào, Chu Diễm Như bước vào.

“Chủ nhiệm, phía dưới có người tìm ngài” Sắc mặt Chu Diễm Như có chút cổ quái.

Đổng Học Bân vừa ngẩng đầu, cười nói: “Tống Thanh Minh?”

Chu Diễm Như ngẩn ra, trong lòng tự hỏi sao ngài lại biết, “Là hắn”.

“Bảo hắn chờ đấy, nói tôi tạm thời không rảnh, một giờ sau nói tiếp” Ngày hôm qua vội vã không đồng ý với việc tháo dỡ biển quảng cáo mà Đổng Học Bân nói, hôm nay hắn phải rất kiên nhẫn.

Chu Diễm Như sợ chậm trễ công việc, “Hắn có thể đến là bởi vì chuyện biển quảng cáo, ngài”.

“Không có thời gian, cứ nói như vậy với hắn” Đổng Học Bân mặt không chút thay đổi.

Chu diễm Như càng thêm buồn bực “Vậy… Được…”

Dưới lầu.

Vương Ngọc Linh vừa đến cơ quan tăng ca, vừa bước vào liền thấy Tống Thanh Minh đứng ở cửa tòa nhà văn phòng.

Lúc này, Chu Diễm Như cũng xuống lầu, ôn hoà nói: “Chủ nhiệm Đổng không thời gian, bảo anh chờ chút”.

Tống Thanh Minh trong lòng tức giận, biết đây là Đổng Học Bân lên mặt với mình, cũng không có cách nào, trên đường đến đây hắn trước sau cũng đã nghĩ kỹ rồi, hắn vạn lần không nghĩ tới Đổng Học Bân có thể quen Thống đốc Ngân hàng Công thương thành phố, quan hệ còn mười phần tốt đẹp, hiện tại sinh mạng của công ty rượu đều ở trong tay Đổng Học Bân, Tống Thanh Minh không thể vội vàng, cho dù bị mất mặt, hắn có tức giận cũng phải nuốt vào trong bụng.

“Được, vậy tôi chờ ở dưới này” Thái độ của Tống Thanh Minh rất tốt.

Ngược lại sắc mặt Chu Diễm Như trở nên hồ nghi, giống như chưa từng thấy qua Tống Thanh Minh như thế.

Vương Ngọc Linh cũng nghe thấy những lời này, lập tức lôi Chu Diễm Như đi vào phía trong tòa nhà, “Chị Diễm như, sao lại thế này? Sao hắn lại đến đây?”

“Chị cũng không biết” Chu Diễm Như xem xét bên ngoài, “Thái độ cũng rất kỳ quái”.

“Nói đúng đấy, ngày hôm qua tên họ Tống này còn kiêu ngạo không được, hôm nay sao lại như vậy?”

“Lát nữa sẽ biết, Chủ nhiệm Đổng đang làm khó hắn, nói một giờ nữa mới gặp hắn”.

Nửa giờ trôi qua.

Bên ngoài Tống Thanh Minh rốt cuộc cũng không đủ kiên nhẫn để chờ, vừa rồi còn muốn sau khi gặp Đổng Học Bân, cũng sẽ để cho hắn ta biết mình không phải là người dể bị khi dễ như vậy, nhưng ba mươi phút đợi chờ này, cũng đem ngạo khí của Tống Thanh Minh biến mất không còn một ít nào, cả người cũng bớt phẫn nộ mà chuyển sang bình tĩnh hơn một ít, được, hắn không phải muốn dỡ bỏ cái biển quảng cáo va vào người kia sao? Dù sao chuyện cũng đã thế này, tôi sẽ chiều theo ý anh!

Tống Thanh Minh gọi điện cho đội trưởng thành quản Hạ, “Alo, đội trưởng Hạ, chỗ tôi có chút vấn đề, cái biển quảng cáo kia, chúng ta nghe theo ý của văn phòng đường phố dỡ bỏ đi”.

Sau đó không lâu.

Văn phòng bí thư.

Chu Diễm Như dẫn Tống Thanh Minh bước vào, Vương Ngọc Linh cũng không biết là có phải muốn xem náo nhiệt không “rất đúng lúc” ôm một phần văn kiện đến để báo cáo công tác.

Đổng Học Bân giả khuông giả dạng cười nói: “Ai da, ông chủ Tống tới rồi? Ngại quá, vừa rồi tôi phải xử lý một số việc”.

“Không vấn đề gì” Tống Thanh Minh cũng không ngồi, “Chủ nhiệm Đổng, trước kia có lẽ chúng ta có một chút hiểu lầm, buổi sáng tôi nghĩ lại, chuyện này quả thật chúng tôi làm việc có chút không ổn, khiến cho văn phòng đường phố của mọi người thêm không ít phiền toái, thật sự có lỗi, vừa rồi tôi đã chủ động chấp pháp với đội trưởng đội quản lý đô thị, biển quảng cáo của chúng tôi quả thật tồn tại một số vấn đề, chúng ta đã trình báo thủ tục dỡ bỏ rồi”.

Chu Diễm Như và Vương Ngọc Linh vừa nghe, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, như thế nào cũng không nghĩ tới Tống Thanh Minh lại có thể tới giải thích, ngày hôm qua hắn cũng không nói những lời này!

Đổng Học Bân lại cười nhìn hắn bằng một con mắt.

Rất giỏi cho một Tống Thanh Minh nhà ngươi, đến bây giờ còn lòng dạ hẹp hòi với tôi sao? Chỉ vì một cái biển quảng cáo kia sao? Ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi đó sao?

Đổng Học Bân cũng không cho hắn một chút mặt mũi, ngày hôm qua Đổng Học Bân đã cho hắn quá nhiều, “Một cái chỉ sợ không đủ cho ông chủ Tống? Tôi đã nói rồi, khác đường khác khu, tôi quản không được, nhưng tất cả các biển quảng cáo nằm trong phạm vi quản lý của chúng tôi, phải toàn diện chỉnh đốn, nhất là của quý công ty!”

Reng reng reng, trên bàn điện thoại vang.

“Tôi tiếp điện thoại” Đổng Học Bân đưua tay nhấc máy, “Alo, Đổng Học Bân nghe”.

“Chủ nhiệm Đổng, là Lâu Diễn đội chấp pháp thành quản, người của chúng tôi đã nhanh chóng đến xã khu Liễu Hạnh, chuẩn bị thực thi việc dỡ bỏ biển quảng cáo”.

Đổng Học Bân thoáng nhìn Tống Thanh Minh, nở nụ cười, “Đội trưởng Hạ? sao đột nhiên lại muốn dỡ bỏ biển quảng cáo? Sao trước đó chúng tôi không nhận được tin tức gì?”

đội trưởng Hạ nhíu mày nói: “Cái biển quảng cáo kia tồn tại chút vấn đề, đã điều tra xong, ngày hôm qua không phải bên đường phố các anh báo xin phê chuẩn sao?”

Đổng Học Bân ha ha hai tiếng, “Ngày hôm qua chúng ta có liên hệ với đội tự quản thành phố, có điều ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay”.

“Chủ nhiệm Đổng, các anh có ý tứ gì?” Hạ Diễn có phần phiền não, ngày hôm qua còn yêu cầu chúng tôi dỡ bỏ, hiện tại lại có thái độ gì chứ?

Đổng Học Bân tính tình là có thù tất báo, lúc bảo các người dỡ bỏ các người không phối hợp, tôi nói nói cái gì các người cũng không làm, đến lúc Tống Thanh Minh nói các người lại còn coi như thánh chỉ? Như cấp trên của các người, “Các anh sắp đến sao? Tôi thấy vẫn là các anh nên trở về đi, đây là việc của văn phòng đường phố chúng tôi, tự chúng tôi có thể xử lý tốt, sẽ không làm phiền đến ban quản lý đô thị”.

Đội trưởng Hạ lạnh lùng nói: “Chúng tôi đã đến rồi...”

“Đến rồi thì đến rồi” Đổng Học Bân cười nói: “Thật ngại quá, hôm nay ngày nghỉ của văn phòng đường phố chúng tôi, nhà ăn không mở, cũng không có cách nào sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho mọi người, mời trở về đi vẫn là hơn”.

Đội trưởng Hạ tức giận nghĩ, con mẹ nó! Văn phòng đường phố Quang Minh, Đổng Học Bân! Quả nhiên là danh bất hư truyền!

Đổng Học Bân hạ điện thoại xuống, cười ha ha nhìn Tống Thanh Minh.

Chu Diễm Như và Vương Ngọc Linh liếc nhau, nhìn nhau cười khổ.

Tống Thanh Minh giờ phút này cũng coi như chính mắt chứng kiến tác phong làm việc của Đổng Học Bân, thở dài một cái.

“Ông chủ Tống, còn có chuyện gì sao?” Đổng Học Bân chậm rãi nói: “Không có việc gì xin mời về đi, việc biển quảng cáo không cần vội, thực sự không vội”.

Mày không vội nhưng tao vội!

Khoản vay cho nhà máy làm sao bây giờ??

Tống Thanh Minh nhìn thấy thái độ của Đổng Học Bân đối với bên quản lý đô thị, mới thật sự thấy sợ, hắn thực sự sợ Đổng Học Bân trở nên giận dữ, trực tiếp kéo dài một tháng hai tháng thẳng đến lúc cồng ty rượu phải phá sản, công ty rượu mất rồi, biển quảng cáo tự nhiên sẽ bị hạ xuống, loại chuyện thiếu đạo đức này, Tống Thanh Minh cảm thấy Đổng Học Bân thực sự có thể làm được. Nghĩ đến Đổng Học Bân từng nói “Tôi đợi đến lúc anh sẽ phải cầu xin tôi dỡ xuống” Tống Thanh Minh liền hận chính mình.

Thật sự là chính mình đã phải đến xin hắn dỡ xuống!

Cái gai lớn nhất Nam Sơn này, quả nhiên mình không thể trêu chọc được!

Mày nói tao nhàn hạ không có việc gì, để tao kinh doanh tốt được không? Con mẹ nó, mày muốn tao làm cái gì chứ!

Chờ Tống Thanh Minh vừa đi, Chu Diễm Như nhân tiện nói: “Chủ nhiệm, nếu không để đội tự quản thành phó quản dỡ bỏ, vậy…”

Đổng Học Bân cười nói: “Yên tâm, sẽ có người dỡ bỏ”.

Cái biển quảng cáo va vào người đã được sửa chữa rồi, chuyện này nhìn có vẻ không lớn không lớn, nhưng toàn bộ ánh mắt người dân khu Nam Sơn đã chú ý đến.

Coi thường chỉ thị của văn phòng đường phố, vẫn có chấp giữ khư khư biển quảng cáo?

Cái biển cáo cáo này chỉ lập được một ngày, dã hết lần này đến lần khác đánh vào mặt văn phòng đường phố Quang Minh

Rất nhiều đối thủ cũng như kẻ thù của Đổng Học đều đang xem náo nhiệt, vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Nhưng đúng vào lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng lần này Đổng Học Bân sẽ bị mất mặt, chẳng có ai có thể ngờ rằng lại có chuyện xảy ra, Tống Thanh Minh, ông chủ của công ty rượu lại có thể sau khi sửa biển quảng cáo cả một buổi chiều, lại bỏ tiền ra tìm một đội thi công đến, chính mình chủ động dỡ bỏ biển quảng cáo xuống, không chỉ như thế, tất cả các biển quảng cáo thuộc khu quản lý của văn phòng đường phố Quang Minh cũng đều được dỡ bỏ hết, quả thực là sét đánh không kịp bịt tai liền trực tiếp đem tháo biển quảng cáo của chính công ty mình xuống, việc ngược đời này làm cho tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối!

Tống Thanh Minh điên rồi sao?

Ngày hôm qua còn hùng hổ, hôm nay như thế nào đột nhiên lại thế?

Sửa biển quảng cáo cũng là hắn! Hạ biển quảng cáo xuống cũng là hắn! Đem tất cả quảng cáo đều hủy đi? Bị điên rồi sao?

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người hiểu rõtrong này có vấn đề, Tống Thanh Minh khẳng định không phải tự nguyện, đây lại là thủ đoạn của Đổng Học Bân!

Tống Thanh Minh chỉ mất một ngày, thì đã bị họ Đổng thu phục thành dễ bảo?

Rất nhiều người trong lòng đều thấy rùng mình, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa lớn.

Cho dù bị cướp mất quyền lợi, cho dù bị mọi người chèn ép, ôn thần quả nhiên vẫn là ôn thần!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.