Ngày hôm sau.
Sáng sớm
Đổng Học Bân nằm ở trong phòng bệnh lúc mở mắt ra, cảm giác cánh tay có chút đau, nghiêng đầu vừa nhìn, một ống truyền máu đang cắm trên tay.
Đổng chủ nhiệm!
Tỉnh dậy rồi!
Đổng chủ nhiệm tỉnh!
Mau gọi bác sĩ tới! Nhanh!
Hai người y tá trong phòng nhất thời kinh hô một tiếng, một người y tá lập tức chạy đi ra.
Đổng Học Bân chớp chớp mắt, suy yếu vô lực nói: Tôi ở đâu? Đây là bệnh viện Đệ Nhị?
Y tá nói: Phải, từ đêm qua đến bây giờ, ngài đã hôn mê mười mấy tiếng đồng hồ.
Đổng Học Bân nhìn quan bên cạnh, trên cái ghế bên cạnh có một người trung niên đang ngồi, trên tay là ống tiêm, một đầu khác cắm vào cổ tay Đổng Học Bân, Cái này. . .
Cô y tá giải thích nói: Ngài mất máu quá nhiều, đây là người thứ năm tới hiến máu cho ngài.
Vừa nghe lời này, Đổng Học Bân vội muốn ngồi xuống, Vị đại ca này, sao có thể không biết xấu hổ.
Ngài đừng ngồi lên đừng ngồi lên. Cô y tá nhanh chóng đè hắn lại, Trước chờ bác sĩ tới.
Người trung niên mỉm cười, hiền hậu nói: Tiểu Đổng chủ nhiệm đừng khách khí, lúc địa chấn ngài liều chết quên mình cho dân chúng khu Nam Sơn chúng ta, mạng của vợ tôi đều là ngài cứu, chúng tôi cũng không phải người có không lương tâm, nhóm máu hai ta lại giống nhau, vậy còn có cái gì nói? Truyền đi, có thể truyền bao nhiêu thì truyền bấy nhiêu, chỉ cần ngà không có việc gì là được rồi, nếu không trở lại sau về tôi cũng không có cách ăn nói với vợ của tôi, ha ha!
Đổng Học Bân vội nói: Cảm ơn, cảm ơn.
Cô y tá cười nói: Đổng chủ nhiệm nhân duyên thật tốt, ban đêm ngày hôm qua chúng tôi đem tin tức công bố ra bên ngoài, mười mấy người đều chạy tới bệnh viện tranh nhau hiến máu cho ngài. Chúng tôi mới biết được khu Nam Sơn chúng ta cũng có nhiều máu Rh âm tính như vậy, bên trong rất nhiều người cũng không có lập hồ sơ, cuối cùng còn có một ông cụ nhóm máu O, bảo chúng tôi dùng máu của ông ta cho ngài, chúng tôi nói ông ấy quá lớn tuổi, hơn nữa nhóm máu O cũng không đúng, nhưng cụ ông không chịu, nói máu O là máu vạn năng. Chết sống bắt chúng tôi dùng máu của ông ấy, chúng tôi khuyên nửa ngày mới mời ông cụ về, thật ra trong lòng chúng tôi đều rất cảm động.
Đổng Học Bân thở dài nói: Mọi người nâng đỡ.
Đều là đương nhiên. Người trung niên cười ha ha nói.
Cô y tá cũng nói, Đúng vậy, là đương nhiên. Tôi còn có nhiều bạn học tại bệnh viện Đệ Nhất, khi địa chấn bệnh viện lún, là ngài cứu bọn họ trở về, tôi vẫn còn chưa kịp nói cảm ơn cùng ngài, nếu như tôi cùng nhóm máu với ngài, tôi cũng hiến cho ngài.
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Tôi là đảng viên, là cán bộ quốc gia. Tôi cứu dân chúng là đương nhiên, là công tác chức trách của tôi, nhưng mọi người cứu tôi không phải là đương nhiên, là tình cảm, cả đời tôi đều nhớ kỹ.
Người trung niên không khỏi nói: Đổng chủ nhiệm à, lời này tôi không thích nghe, dựa vào cái gì ngài cứu chúng tôi là đương nhiên chúng tôi cứu ngài thì không nên? Cán bộ quốc gia cũng là người, nhân tâm đều là bằng máu bằng thịt. Có cái gì không giống? Ngài là lãnh đạo tốt, vợ của tôi nói, ngài tuyệt đối là sống lâu trăm tuổi!
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Vậy mượn lời may của vợ anh.
Lúc này, mấy người bác sĩ đẩy cửa bước nhanh vào phòng bệnh, lập tức làm một kiểm tra toàn diện cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân hỏi: Đúng rồi, chuyện tôi nằm viện, không cho vợ và mẹ của tôi biết?
Bác sĩ nhìn hắn.Vốn là muốn thông báo, bất quá ban đêm tôi kiểm tra thấy tình trạng thân thể của ngài đã ổn định, nen không gọi điện thoại, bằng không chúng tôi hiện tại thông báo một tiếng?
Đừng đừng. Đổng Học Bân ngăn cản nói: Chưa nói là tốt, đỡ mọi người lo lắng.
Sau một lúc lâu. Cảnh phụ Cảnh mẫu vội vã đi vào phòng bệnh, bác sĩ vừa nhìn cũng không có việc gì, mang theo y tá đi ra.
Lâm Bình Bình con mắt hồng hồng nói, Chủ nhiệm!
Cảnh Tân Khoa đi tới nắm tay của Đổng Học Bân kích động nói: Cậu không có việc gì? Thật tốt quá! Đêm qua thật sự lam chúng tôi sợ hãi! Nếu như cậu có chuyện gì, chúng tôi. . .
Đổng Học Bân nói: Tôi có thể có chuyện gì? Nguyệt Hoa bí thư có khỏe không?
Cảnh phụ tiến lên nói: Nguyệt Hoa đã thoát ly nguy hiểm tính mạng, đang nằm viện quan sát, bác sĩ nói tình huống coi như không tồi, nhờ có con.
Đổng Học Bân nói: Là bệnh viện cứu chữa đúng lúc, không có quan hệ lớn với con.
Cảnh mẫu nghe vậy con mắt lại ươn ướt, Chúng tôi đều nghe bác sĩ nói, một mình con hiến máu của năm người, nếu không như vậy, Nguyệt Hoa sớm không được, Tiểu Đổng, dì cảm ơn con!
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Dì đừng như vậy, con thật sự không làm cái gì, hiến chút máu mà thôi.
Bất quá người trong phòng đều rõ ràng, cái này tuyệt đối không phải hiến một chút máu, mà là đủ 2000 CC, người khác mất máu nhiều như vậy đều phải chết ít nhất hai lần!
Đổng Học Bân đây là đem mạng cứu Nguyệt Hoa!
Sức nặng của 2000 CC máu, bọn họ đều rõ ràng!
. . .
Đến buổi trau7, Đổng Học Bân đều mềm cả người căn bản không động đậy.
Cảnh mẫu vừa nhìn thì muốn đích thân lưu lại chiếu cố hắn, Cảnh Tân Khoa biết mẹ cả đêm không ngủ, vội vàng bảo cha và mẹ trở về, cuối cùng là Lâm Bình Bình chăm sóc cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nói: Còn chưa có chúc mừng cô cùng Tân Khoa đâu, nghe nói muốn kết hôn?
Lâm Bình Bình vui đùa nói: Chưa định ngày, tôi còn phải lo lắng.
Sao cô ở khu Nam Sơn? Không ở huyện Duyên Đài?
Chị Nguyệt Hoa điều tôi đến cục chiêu thương khu Nam Sơn công tác, phó cục trưởng.
Thăng quan hả? Không tồi không tồi.
Vậy cũng không so được với ngài, tốc độ thăng chức của ngài. . . Ha ha, quá khoa trương.
Buổi chiều, thuộc hạ cũ và đồng sự trước đây của Đổng Học Bân nhận được tin, đều chạy đến bệnh viện thăm hắn.
Chu Diễm Như và Vương Ngọc Linh của văn phòng đường phố, Bành Cương của đồn công an, Ngô Lượng Ngô bí thư của uỷ ban kỷ luật khu, Chu Trúc Phí Phàm của phòng ban mình, vân vân, cầm rất nhiều hoa quả đến.
Đổng Học Bân từ từ xã giao, cũng biểu thị cảm ơn.
Lần này Đổng Học Bân đến đây tra án, ngoại trừ khu ủy và ủy ban kỷ luật, rất nhiều người còn không biết, như thế rất tốt, Đổng Học Bân ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy, khu Nam Sơn đã hận không thể để mọi người đều biết.
Mọi người lại một lần nữa bị công phu gây sự của ôn thần làm chấn động!
Cái này hầu như thành lệ cũ, ôn thần đi tới đâu đều phải gặp chuyện không may! Một lần ngoại lệ cũng không có!
Bạn nhìn đi, Đổng Học Bân mới đến đây bao lâu hả? Một ngày mà thôi! Kết quả khu Nam Sơn lúc đầu bình yên vô sự nhất thời huyết vũ tinh phong!
Bí thư khu uỷ bị mưu sát bằng tai nạn xe cộ!
Đổng Học Bân một người hiến máu của năm người!
Cái nào không phải chuyện kinh thiên động địa?
Tính toán từ ngày Đổng Học Bân lúc trước tới khu Nam Sơn tiền nhiệm, hình như tất cả sự kiện có thể gây rung động trong khu đều là ôn thần làm ra!
Hắn không ở chuyện gì cũng không có.
Hắn vừa đến chuyện gì đều có thể xuất hiện!
Đối với cái này, mọi người đã có chút chết lặng, Đổng Học Bân đúng là là ôn thần! Không có cái danh xưng nào thích hợp với hắn hơn cái này!
. . .