San thành bình địa?
Ngài muốn đập bỏ đại viện huyện ủy mới?
Hoắc Nhất Bang trừng to mắt ra, nửa ngày đều không có phản ứng.
Đổng Học Bân nhìn con mắt của ông ta, Nhiệm vụ này tôi giao cho các người, có vấn đề không ?
A, Đổng bí thư, ngài đừng nói giỡn, cái này. . . Cái này sao có thể đập, cái này không phải mới xây xong sao, ngày mai không phải muốn dọn vào sao? Hoắc Nhất Bang đều sắp hôn mê.
Đổng Học Bân lại vẻ mặt nghiêm mặt nói: Ông xem tôi giống như nói giỡn với ông hay sao?
Hoắc Nhất Bang chảy mồ hôi xuống, Thế nhưng, cái này. . . Vì sao phải phá, đang êm đẹp mà.
Đổng Học Bân nhìn chằm chằm ông ta, Vì sao? Không có vì sao, tôi muốn phá, các người phá cho tôi, Hoắc cục trưởng, tôi biết ông có lo lắng, tâm lý cũng có rất nhiều nghi hoặc, bất quá tôi hiện tại không có biện pháp giải thích với ông, tôi cũng không cần phải giải thích với ông, hơn nữa tôi còn có thể nói cho ông, chuyện này là một mình tôi quyết định, cũng không có đi qua thường ủy huyện ủy, thậm chí Trương huyện trưởng và lãnh đạo huyện không ai biết. Dừng lại một chút, Đổng Học Bân lạnh như băng nói: Nhưng tôi mặc kệ ông dùng phương pháp gì, trước chín giờ sáng ngày mai phải đem nơi đây san thành bình địa, xảy ra sự tình không cũng không cần quản, trách nhiệm Đổng Học Bân tôi một mình gánh!
Hoắc Nhất Bang nhanh chóng nói: Bí thư, tôi không phải sợ gánh trách nhiệm, tôi cũng là cảm thấy chuyện này thật sự. . . Nói xong, ông còn dùng sức hít vào , muốn ngửi mùi rượu trên người của Đổng Học Bân, thế nhưng khiến cho Hoắc Nhất Bang thất vọng rồi, một chút mùi rượu trên người Đổng Học Bân cũng không có, căn bản là không uống say, lại nhìn hình dạng nghiêm trang của Đổng bí thư, hiển nhiên là rất tỉnh, nhưng càng là như thế này Hoắc Nhất Bang lại càng khó hiểu!
Đại viện mới không phải huyện ủy kêu xây sao?
Mệnh lệnh mọi người ngày mai dọn tới lúc đó chẳng phải ngài ra sao?
Sao lúc này mới qua vài giờ, lại đòi đập? Còn cái trình tự gì cũng không đi? Trực tiếp khiến cho chúng tôi mạnh mẽ phá bỏ? Cái này cũng quá. . .
Hoắc Nhất Bang tiếp tục nói: Đổng bí thư, phân phó của ngài chúng tôi tự nhiên phải làm theo. Nhưng trên trình tự. . . Còn có cửa lớn ở đây cũng khóa, cái này làm sao phá hả?
Khóa cửa à? Đổng Học Bân nói.
Hoắc Nhất Bang chỉ chỉ hàng rào sắt và cửa gỗ đóng chặt, Đúng vậy.
Đổng Học Bân gật đầu, bỗng nhiên không hề dấu hiệu quay người lại, một cước đá vào cửa lớn, khóa xích trên cửa chỉ kịp nghe thấy những tiếng răng rắc rồi đứt ra, làm cho Hoắc Nhất Bang nghẹn họng nhìn trân trối chính là, hai cửa lớn nặng gần 50kg cứ như thế mở ra, ngã xuống!
Rầm!
Ầm!
Cửa mở!
Chính xác mà nói là bị Đổng Học Bân đạp ngã!
Đổng Học Bân quay đầu nhìn Hoắc Nhất Bang.Bây giờ còn khóa cửa không?
Hoắc Nhất Bang cảm thấy phía sau lưng có mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, thật sự là bị sức đôi bàn chân của Đổng Học Bân làm cho sợ ngây người, ông rốt cục đã biết tin đồn của mọi người đối với Đổng bí thư căn bản không phải là tin đồn, mà là sự thật, mẹ nó chứ. Ngài cũng quá hung hãn? ?
Bên này động tĩnh rất lớn, nhưng xung quanh không có người ở, cho nên cũng không có bất luận phản ứng gì.
Hoắc Nhất Bang đã bị Đổng Học Bân làm cho chấn động, ngảy cả một câu cũng không nói ra được.
Theo tôi tiến vào. Đổng Học Bân vẫy tay, mang theo Hoắc Nhất Bang cùng nhau đi vào, đưa tay chỉ trỏ những kiến trúc như cung điện này, Đều đập đi. Một cái cũng không được giữ, tôi biết bên trong có bàn ghế điều hòa các loại, bất quá cũng không quản được nhiều như vậy, thời gian không còn kịp rồi. Vật gì không dọn được, trực tiếp phá cho tôi, càng nhanh càng tốt, cái này không phải chỉ hơn mười tầng sao. Không cần phá, với thiết bị và trang bị của cục quản lý đô thị các người bên kia. Ứng phó loại tràng diện này hẳn là cũng đủ, đối với các người mà nói căn bản không phải là vấn đề.
Hoắc Nhất Bang dở khóc dở cười nói: Bí thư, cái này. . .
Đổng Học Bân nghe cũng không nghe, tự nói: Bất quá tôi còn có một yêu cầu, cũng là ông tìm người phải tuyệt đối yên tâm, công tác dỡ bỏ lần này trước khi dỡ bỏ kết thúc tuyệt đối không thể tiết lộ cho bất luận kẻ nào, Hoắc cục trưởng đã công tác nhiều năm như vậy ở cục quản lý đô thị, tôi tin tưởng năng lực và uy tín nắm trong tay của ông, cho nên tôi cũng không tìm ai, tôi ngay cả thư ký cũng không có nói, tìm ông đến đây, ông biết vì sao chứ? Không phải bởi vì tôi tin tưởng, là tôi biết chuyện này chỉ có ông có thể làm được, trừ ông ra không có người khác.
Hoắc Nhất Bang nghe đến đó, cũng không nói.
Đổng Học Bân xoay người nhìn ông ta, Tôi cũng không ép ông, chuyện này theo ông thấy có thể có chút không thể nói lý, đối với những cái này, tôi một câu cũng không muốn giải thích, tôi hỏi ông một lần cuối cùng, nếu như ông cảm thấy không thích hợp, vậy hiện tại có thể đi, nếu như ông cảm thấy ông có thể đảm nhiệm được, vậy ông mang theo người của ông làm thật đẹp cho tôi, cũng là một việc đơn giản như vậy, chính ông quyết định. Cũng không có cho ra cái lợi ích gì, cũng không có khách khí, Đổng Học biểu hiện của Bân rất cường thế, bởi vì hắn chờ không được!
Tìm Hoắc Nhất Bang, thật ra cũng là biện pháp không có biện pháp, Đổng Học Bân không biết ông ta là phẩm tính và tính cách gì, chỉ cần có thể làm chuyện là được. Về phần Mạnh Hàn Mai và các thường ủy huyện ủy khác đầu nhập vào hướng của mình, Đổng Học Bân cũng không dự định nói, cái này cũng là nguyên nhân hắn trước đó cần số điện thoại chỉ là tùy tiện gọi tới một người tiểu khoa viên, bởi vì nhiệm vụ dỡ bỏ lần này dính dáng quá lớn, nếu như phức tạp, cho dù là thoáng lộ ra một chút tin tức, đều có thể dẫn đến dỡ bỏ ngưng lại, bởi vì cho dù là Thường Lâm hoặc là Mạnh Hàn Mai cán bộ của Đổng hệ, lúc này cũng không thể theo Đổng Học Bân cùng nhau Phát điên, bọn họ sẽ không đồng ý dỡ bỏ một đại viện huyện ủy mới vừa xây xong lập tức dọn vào, cái này căn bản là chuyện không có đạo lý, bọn họ sẽ không hiểu, Đổng Học Bân cũng không có biện pháp giải thích.
Vậy làm sao bây giờ?
Vậy chỉ có thể thẳng thắn không nói cho ai hết!
Phá trước rồi nói! Trước đem tai hoạ ngầm giải quyết rồi nói!
Chỉ cần cục trưởng của cục quản lý đô thị có thể theo mình phát điên một lần là đủ rồi, chuyện gì đều giải quyết được, căn bản không cần người khác.
Hoắc Nhất Bang im lặng.
Đổng Học Bân cũng không gấp, chờ ông ta mở miệng.
Vài giây sau, Hoắc Nhất Bang nói: Đổng bí thư, ngài xác định muốn phá nơi này?
Không phải xác định, là ở đây phải phá, hơn nữa các người chỉ có mười mấy tiếng! Đổng Học Bân nói.
Hoắc Nhất Bang cũng không biết mình là làm sao, loại yêu cầu này, cho dù là bí thư huyện uỷ nói ra, ông ta lúc đầu cũng không nên tiếp nhận, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Đổng Học Bân, Hoắc Nhất Bang đột nhiên nắm tay, Được! Nhiệm vụ này cục quản lý đô thị chúng tôi tiếp! Trong cục phần lớn đều là thân tín của tôi! Tôi cam đoan một câu dư thừa cũng sẽ không để cho bọn họ tiết lộ ra! Tôi lập tức gọi người mang thiết bị! Hiện tại thì phá!
Hoắc Nhất Bang không phải một người kích động, nhưng ông ta chưa thấy qua một đôi mắt thản nhiên như thế, lúc này ông ta. . . Đột nhiên muốn đánh cược một phen!