Buổi sáng.
Phòng họp nhỏ.
Đổng Học Bân ngồi ở chỗ của mình, cũng không có thấy sắc mặt của, người bên ngoài mà là vài lần đều nhìn về phía Khương Phương Phương, liên tiếp nháy mắt ra dấu cho cô ấy.
Khương Phương Phương tự uống trà, cũng không có chú ý tới.
Đổng Học Bân cười khổ, trong lòng cũng càng ngày càng sốt ruột, làm sao bây giờ.
Đồng dạng theo Khương hệ bí thư ủy ban kỷ luật Bồ An thật ra có chú ý tới, chớp mắt nhìn hắn.
Đổng Học Bân cũng cấp tốc nháy mắt với Bồ An, sau đó lại lắc đầu.
Bồ An và Giản Hướng Vinh hai người mới nhập vào Khương hệ cũng không rõ ràng, Đổng huyện trưởng làm gì thế này?
Đổng Học Bân cũng có chút quấn quýt, điện thoại di động đều tắt hết, cái này nói như thế nào đây, căn bản không nói được!
Lúc này, Mông Duệ đã buông xuống tách trà, thanh thanh tiếng nói, vững vàng nói: Được rồi, họp đi.
Đổng Học Bân tới trễ cũng không có ảnh hưởng đến hội nghị tiến trình, mọi người yên tĩnh, ánh mắt cũng đều nhìn Mông bí thư.
Bí thư huyện uỷ Mông Duệ hơi trầm ngâm một chút, lập tức ánh mắt đảo qua, phân biệt nhìn mọi người, mới nói: Nội dung hội nghị ngày hôm nay, nói vậy mọi người cũng đều đã biết, nếu có chuyện tình khác, để cuộc họp thường uỷ lần sau, ngày hôm nay chỉ là thảo luận số tiền của trung ương rốt cuộc nên vận tác thế nào, vận tác như thế nào là thích hợp nhất, tôi tin tưởng mọi người cũng đều có suy nghĩ, nói thoải mái đi, đều nói đi.
Bồ An nhìn nhìn Đổng Học Bân.
Giản Hướng Vinh cũng nhìn Đổng huyện trưởng.
Chính kiến của Khương huyện trưởng là sửa đường, phải tu, một ngày cũng không thể làm lỡ, đây là chuyện mưu phúc lợi vì dân chúng, sớm đã nói với Bồ An và Giản Hướng Vinh. Bọn họ cũng thương lượng chi tiết cụ thể, nên sửa đường nào trước, có thể dùng bao nhiêu tài chính thì thích hợp, Bồ An và Giản Hướng Vinh tự nhiên cũng đều đồng ý, cũng biết Khương huyện trưởng khẳng định nói chuyện với Đổng Học Bân, loại chuyện sửa đường này thuộc về công trình dân sinh của chính phủ, tuy rằng Bồ An và Giản Hướng Vinh là thường ủy huyện ủy. Chuyện gì đều có thể nói vào, nhưng bọn họ nói ra cũng không quá đẹp, dù sao một người là bí thư ủy ban kỷ luật. Một người là bộ trưởng mặt trận thống nhất, chức vụ của hai người bọn họ và công trình sửa đường này cũng không có nhiều dính dáng, lúc này Đổng Học Bân thường vụ phó huyện trưởng hoặc là Khương huyện trưởng nói ra hiển nhiên là tốt nhất. Sau đó bọn họ mới có thể phụ họa đồng ý.
Nhưng hai người nhìn nửa ngày, Đổng huyện trưởng vẫn không lên tiếng.
Đổng Học Bân hình như không nhìn thấy, cúi đầu cầm ly của mình uống.
Bồ An và Giản Hướng Vinh liếc nhìn nhau, đều nghĩ Đổng huyện trưởng ngày hôm nay có chút khác thường hả? Với tác phong làm việc và phương thức làm việc của Đổng huyện trưởng, lúc này sợ rằng đã sớm đứng ra phất cờ hò reo cho Khương huyện trưởng? Sao ngày hôm nay một chút động tĩnh cũng không có? Ổn như thế?
Khương Phương Phương cũng không nhịn được nhìn sang hắn.
Đổng Học Bân trong lòng có khổ không nói được, vẫn đang uống nước.
Đợi hơn mười giây, một người lên tiếng cũng không có.
Mông Duệ lúc đầu muốn trước nhìn ý kiến của Khương hệ, dù sao trước đó Khương Phương Phương cũng không có nói qua cái gì, ông cũng không biết Khương hệ rốt cuộc có chủ ý gì, hiện tại vừa nhìn Đổng huyện trưởng có thể gào to nhất trong Khương hệ không hề lên tiếng, cũng có chút buồn bực, liền đem ánh mắt rơi vào Trương Vạn Thủy, Trương bí thư, ông nói đi?
Trương Vạn Thủy ừ một tiếng, Tôi thấy vẫn là sửa đường đi.
Khương Phương Phương sắc mặt không thay đổi. Vẫn đang nhợt nhạt cầm tách trà phẩm trà, Bồ An và Giản Hướng Vinh hơi ngẩn ra, sửa đường? Lại có thể đưa ra sửa đường? Bọn họ biết, Mông Duệ nếu cho Trương Vạn Thủy nói trước, là sớm có quyết định, từng có giao lưu cùng đám người Trương Vạn Thủy. Đại khái cũng là đem mâu thuẫn lợi ích của nội bộ Mông hệ điều giải được rồi, cái phương án sửa đường này, hẳn là ý của Mông bí thư.
Mông Duệ dừng lại một chút, Sửa đường hả?
Trương Vạn Thủy nói: Đúng vậy, tình trạng giao thông của huyện chúng ta tất cả mọi người rõ ràng, ngay cả đường của thị trấn đều vô cùng khó đi, nếu trung ương cho chúng ta tiền, tôi thấy tiền vẫn là dùng vào đây tương đối thích hợp, đây là công trình dân sinh, không thể làm lỡ, ừm, tôi cũng biết tiền này sửa đường là không đủ, nhưng có thể sửa một chút thì một chút đi, tôi thấy trước tiên đem đường trong thị trấn sửa trước, hẳn là khoảng hai mươi triệu không khác biệt lắm.
Bộ trưởng bộ tuyên truyền Trình Phú Quang nói: Tôi đồng ý đề nghị của Trương bí thư, là phải sửa.
Bộ trưởng bộ tổ chức Liêu Hải Uy nói: Sửa là khẳng định, tôi nghĩ hai mươi triệu là không đủ? Hai mươi triệu đại khái cũng chỉnh sửa và hồi phục lại một chút những đoạn đường chủ yếu của thị trấn, còn cái khác đâu?
Chủ nhiệm phòng huyện ủy Giang Hải nói: Muốn sửa thì đều sửa đi, thiếu thì tăng thêm, dù sao cũng không phải công trình có thể hoàn thành trong năm nay, một năm không được thì hai năm.
Phó huyện trưởng Từ Bá Dương nói: Đường thị trấn, nên sửa sớm!
Người của Mông hệ đều lên tiếng, tất cả đều đồng ý sửa đường, hơn nữa rất mạnh miệng.
Bồ An và Giản Hướng Vinh vừa nghe, tất cả đều nhíu mày, lúc đầu còn tưởng rằng chỉ bọn họ và Khương huyện trưởng nghĩ đến cái này, nhưng hiện tại vừa nghe mới rõ ràng, còn có khác nhau rất lớn. Mông hệ đề nghị là muốn sửa đường thị trấn, không phải của hương trấn, đoạn đường của thị trấn tuy rằng cũng có vấn đề như vậy, nhưng trong toàn bộ huyện khẳng định là tốt nhất, dù sao cũng là thị trấn, cho dù đường không tốt, ít nhất cũng có thể đi xe, nhưng hương trấn thì không giống, chỗ đó ngay cả xe cũng không thông, chỉ có thể dựa vào đi bộ, chỗ đó mới là vấn đề chủ yếu! Người của Mông hệ nói đây là công trình dân sinh, Bồ An và Giản Hướng Vinh cho rằng không phải, nhiều lắm coi như là một công trình dân tâm, sửa đường của hương trấn mới là dân sinh!
Một người dân sinh!
Một người dân tâm!
Khác nhau một cấp bậc!
Không có sinh, làm sao có tâm? ?
Nghe bọn họ nói xong, người của Khương hệ cũng đại khái biết ý của Mông bí thư bên này, Mông bí thư bọn họ không biết đường của hương trấn rất quan trọng sao? Không có khả năng, vậy vì sao còn kiên trì mặc kệ tình huống của hương trấn, mà là trực tiếp muốn sửa ở thị trấn? Rõ ràng là muốn mau chóng đem chiến tích chứng thực tới tay! Đường của hương trấn khó sửa, rất nhiều chỗ xe đều rất khó đi, tự nhiên cần nhiều nhân lực vật lực tài lực, cứ như vậy, thời gian kéo dài, không phải hai năm ba năm đều sửa không tốt, tiền của bọn họ không nhiều, thứ hai có thể cũng là chờ không được, lúc này mới muốn sửa đường của thị trấn trước mau chóng lấy được tư bản chính trị. Nhưng Khương huyện trưởng không giống, còn hơn Mông bí thư, Khương Phương Phương còn trẻ, cô ấy không nóng nảy, cũng không cần phải gấp, kiên định đem đường của hương trấn sửa thông trong nhiệm kỳ, đây mới là vì dân sinh, vì chỉnh thể của toàn bộ huyện phát triển.
Nghe xong, Mông Duệ khẽ gật đầu, Có phương án cụ thể không?
Trương Vạn Thủy lấy ra vài phần văn kiện, cho phân biệt gửi xuống, giao cho các thường ủy, Tôi cho làm điều tra, đường khẳng định phải sửa, đây là con đường xuyên qua toàn bộ huyện, nhất là phía tây, tình hình giao thông vẫn rất kém, tôi thấy cần gia tăng thích hợp, về phần đường nam bắc, nếu như tài chính dư cũng phải sửa, tài chính trong huyện bây giờ còn có bốn mươi triệu, nếu như đều dùng hẳn là đủ, khoản công trình và dự toán tôi đã tính ra, mọi người xem.
Bốn mươi triệu?
Tất cả đều dùng?
Cái này không phải chơi hét giá sao? ?
Huyện bọn họ sau khi trả nợ cũng chỉ thừa lại bốn mươi triệu, Bồ An cũng không ngờ khẩu vị của Trương Vạn Thủy lớn như vậy, mở miệng ra đem tất cả tiền hút qua, đây chính là tiền do Đổng huyện trưởng cực cực khổ khổ đi trung ương lấy về, cuối cùng dưới tình huống bị thành phố chặt, dưới tình huống tất cả mọi người nghĩ lấy về mười triệu đã không sai rồi, cũng là Đổng huyện trưởng đi thành phố đem tiền lấy lại, thậm chí còn thiếu chút đã đánh mất tính mệnh, các người ngược lại, không chỉ một chút tình cũng không nhận, còn một phân tiền cũng không muốn cho người khác? Còn muốn đem số tiền này dùng trên chiến tích của các người?
Lúc đi trung ương các người làm gì?
Lúc đi thành phố đòi tiền các người làm gì?
Chuyện đòi tiền các người đều đẩy ba đẩy năm, lúc dùng tiền các người tất cả đều có tinh thần? ?
Đổng Học Bân nghe xong cũng giương mắt nhìn Trương Vạn Thủy, càng ngày càng nghĩ đám người này quá không phóng khoáng, coi chút tiền làm cho các người ầm ĩ!
Còn muốn hết?
Mẹ nó! Cho ông mặt phải không?
Cho dù sửa đường cũng là chuyện của chính phủ huyện chúng tôi, một mình ông phó bí thư nhúng tay cũng nhiều lắm?
Mông Duệ vẫn hơi chú ý một chút, nhìn Trương Vạn Thủy, tựa như cũng hiểu được lời này có chút quá, liền nói: Công trình sửa đường quả thật là lửa sém lông mày, bất quá ngân sách cụ thể một hồi rồi nói sau, dù sao chúng ta nhiều tiền như vậy, cũng nên thống nhất tìm cách tốt.
Trương Vạn Thủy gật đầu, không nói nữa.
Bầu không khí của phòng họp có chút im lặng, rất tĩnh.
Tuy rằng nói công trình sửa đường nếu như có thể bắt tới, toàn bộ lãnh đạo huyện sẽ được lợi, nhưng dù sao cũng là người của Mông hệ nói ra, sẽ có khác nhau, đến lúc đó công trình quyết định, Mông bí thư đem phó bí thư Trương Vạn Thủy đưa ra phương án trước tiên bổ nhiệm làm tổng chỉ huy công trình cũng là thuận lý thành chương, chờ công trình sau khi vận tác còn có thể có một loạt thao tác, đem số tiền này vận tác rồi, hiển nhiên cũng là người của Mông hệ được lợi lớn nhất.
Thế nhưng chuyện đến bây giờ, người của Mông hệ đều có chút kỳ quái, trong lòng luôn cảm thấy có chút không thích hợp cho lắm.
Sao tĩnh như thế?
Cái này cũng quá tĩnh?
Người của Khương hệ ngày hôm nay đều bị làm sao vậy?
Đổng Học Bân đâu? Đổng Học Bân sao cũng không hé răng? ?
Rất nhiều người của Mông hệ đều ngoài ý muốn nhìn Đổng Học Bân, không đúng, thằng nhãi này là người có thể lăn qua lăn lại nhất, bình thường lời này đâu làm khó được hắn? Phỏng chừng không đợi bọn họ nói xong Đổng Học Bân đã ồn ào! Sao ngày hôm nay một câu cũng không nói? Cái này cũng quá khác thường?
Mông Duệ tiếp theo liền nhìn về phía Khương Phương Phương, Khương huyện trưởng còn có đề nghị gì?
Khương Phương Phương đem tách trà đặt xuống, nhìn nhìn Đổng Học Bân, bắt đầu nói.
Bồ An và Giản Hướng Vinh cũng rõ ràng, Đổng huyện trưởng không hé răng, chỉ có thể là Khương huyện trưởng nói ra, tại công trình sửa đường, người của khương hệ phải tranh thủ một chút quyền chủ động. Thế nhưng khiến cho tất cả mọi người không ngờ rằng chính là, nhìn thấy Khương huyện trưởng muốn mở miệng, Đổng Học Bân vẫn không nói được một lời lại nói!
Đổng Học Bân cũng không có cách, chỉ có thể giành trước ho khan một tiếng, thấy lực chú ý của mọi người đều rơi vào trên mặt mình, Đổng Học Bân mới nói: Tôi có một đề nghị, tôi kiến nghị vẫn là đem tất cả cơ quan ký túc xá của huyện sửa lại đi, rất nhiều nơi đều đã rất cũ, hẳn là nên sửa một chút, không được thì xây cái mới, chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm đối với sinh mạng và an toàn của mọi người!
...