Chín giờ hơn.
Giờ làm việc.
Đổng Học Bân ngồi trong phòng làm việc của mình xử lý văn kiện, xoạt xoạt, rút ra nhìn, sau đó ký tên có ký tên, bỏ qua có bỏ qua.
Bên ngoài không ngừng có âm thanh truyền đến.
Đứa nhỏ này thật đẹp.
Hì hì, nhất là không sợ người lạ.
Thật không tồi, cho tôi ôm một cái.
Nhỏ giọng một chút, đừng để Đổng sở trưởng nghe.
Các người làm việc đi, tôi làm xong rồi, cho tôi ôm một chút.
Cũng không biết bởi vì liên quan đến thân phận của Đổng Học Bân hay là tất cả mọi người thật sự rất thích tiểu Thiên Thiên, mỗi người tựa như đều muốn giành ôm tiểu Thiên Thiên, tiểu Thiên Thiên cũng phát ra tiếng cười vui vẻ, cười khanh khách liên tục, xem ra chơi với mọi người rất vui, cũng rất hài lòng.
Đổng Học Bân vừa nghe, cũng không quản nữa, quả thật có không ít công việc, hơn nữa quan hệ của hắn với Phương Văn Bình rất kém, thật sự không thể để cho cấp trên nắm được nhược điểm, cho nên cũng cẩn thận làm việc, thật sự là không có thời gian chăm sóc đứa nhỏ, có bọn họ, Đổng Học Bân cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Sau một lúc.
Oa oa oa!'
Sao lại khóc?
Để tôi xem, à, là đái dầm.
Tã đâu? Ở đây này, vừa rồi Đổng sở trưởng có để đó.
Tôi đi phòng vệ sinh thay cho, các người đừng động.
Bên trong Trương Lê Lê lớn tuổi nhất tiếp nhận trọng trách, thật ra trước đây cô ấy cũng có kinh nghiệm trong phương diện này như La Hải Đình, La Hải Đình cũng bận trong phòng làm việc, bận như Đổng Học Bân, cũng không có thời gian, cho nên đương nhiên là Trương Lê Lê tới. Về phần Hàn Phỉ thì thật ra rất xung phong nhận việc, nhưng cô ấy là một người chưa kết hôn, đương nhiên không có kinh nghiệm như Trương Lê Lê, và cũng không có ai phản đối cái gì.
Đổng Học Bân ở trong phòng nghe được, tiểu Hàn thì hắn lo lắng, nhưng Trương Lê Lê thì hắn vẫn rất yên tâm, vì vậy cũng không quản, tiếp tục làm việc.
Khoảng chừng mười phút sau.
Trương Lê Lê bỗng nhiên trở về, Tiêu rồi tiêu rồi!
Làm sao vậy Trương đại tỷ? Hàn Phỉ kỳ quái nói: Đứa nhỏ đâu?
Trương Lê Lê vội la lên: Lúc tôi đi phòng vệ sinh vừa lúc gặp phải Phương Văn Bình Phương chủ nhiệm, cô ấy hỏi đứa nhỏ của tôi là của ai. Tôi nói là của người thân của Đổng sở trưởng. Kết quả Phương chủ nhiệm liền phê bình tôi một lần, nói ai cho đem đứa nhỏ đến đơn vị? Nói cái gì mà vấn đề nguyên tắc và quy định.
Hàn Phỉ ngạc nhiên nói: Sau đó đâu?
Trương Lê Lê nói: Sau đó Phương chủ nhiệm nói đưa đứa nhỏ cho cô ấy, rồi ôm tiểu Thiên Thiên đi, tôi muốn ngăn cản. Nhưng. Nhưng tôi cấp bậc không đủ. Cũng. . .
Hàn Phỉ cả giận: Phương chủ nhiệm cũng quá bất cận nhân tình!
La Hải Đình nghe vậy cũng từ phòng làm việc đi ra, Phương chủ nhiệm đem đứa nhỏ đi?
Trương Lê Lê ừm một cái, Tôi vừa đổi xong tã cho Thiên Thiên thì. . . Đều do tôi. Ài.
Đổng Học Bân cũng nghe được, đẩy cửa đi ra, vẻ mặt âm trầm, biểu tình vô cùng không tốt, Thiên Thiên ở đâu? Phòng làm việc?
Trương Lê Lê nói: Tôi cũng không biết, hẳn là phòng làm việc của Phương chủ nhiệm?
Đổng Học Bân phát hỏa, bước nhanh chạy ra khỏi khu làm việc của sở hai, La Hải Đình và Trương Lê Lê bọn họ ngăn cản vài lần cũng không cản, Đổng sở trưởng giống như là đi đòi nợ máu vậy, mẹ nó, bà gây phiền phức cho tôi cũng thì thôi, bà con mẹ nó gây phiền phức cho con gái của tôi? Đừng nói với tôi cái gì có quy củ hay không! Nhà ai mà không có chút việc! Mang một đứa nhỏ đến đây thì làm sao? Tôi không thể đem đứa nhỏ để trên đường? Quả thật là cố tình gây sự!
Đổng sở trưởng!
Đổng sở trưởng ngài đừng!
Đổng Học Bân đã đi ra.
Trước phòng làm việc chủ nhiệm phòng thứ chín.
Đổng Học Bân cũng không gõ cửa, mở cửa đẩy ra đi vào, hắn là cái tính tình gì, nhất là chuyện này liên quan đến con gái, Đổng Học Bân muốn há mồm mắng chửi người, mà sau khi thấy tình cảnh bên trong, lời nói bên mép cũng nghẹn trở lại, bản thân cũng sửng sốt một chút.
Phương Văn Bình ở đây.
Tiểu Thiên Thiên cũng ở đây.
Nhưng khiến cho Đổng Học Bân thật không ngờ là, Phương Văn Bình lại có thể ôm tiểu Thiên Thiên ở trên đùi, vẻ mặt tình thương của mẹ và biểu tình cưng chiều, đang chơi đùa với Thiên Thiên, chân nhỏ hơi bẩn của tiểu Thiên Thiên dẫm trên đùi Phương Văn Bình, khiến cho quần cô ấy đều là vết chân, nhưng Phương Văn Bình không chút nào quan tâm.
Nha! Nha!
Gọi a di.
Nha nha nha!
Nhanh lên một chút, gọi a di.
A! A! Y!
Giỏi quá, không khác biệt lắm, gọi liền mạch nào.
. . . A y!
Thật đúng là gọi ra không khác biệt lắm!
Phương Văn Bình thật cao hứng, hôn trán của tiểu Thiên Thiên, nói: Thật nghe lời, a di sao thích con như thế? Ừm? Lúc này, cô ấy mới ngẩng đầu nhìn Đổng Học Bân vừa vào, dường như trở mặt, sắc mặt cũng thay đổi một loại thái độ lạnh như băng, Tôi lần trước đã nói với cậu rồi? Không biết gõ cửa sao? Nơi này là phòng làm việc của tôi, không phải là nhà của cậu! Đi ra ngoài gõ cửa rồi vào lại!
Đổng Học Bân trừng mắt nói: Bà đem con gái nuôi tôi đi tôi còn phải gõ cửa cho bà?
Ai cho cậu mang đứa nhỏ tới đi làm? Phương Văn Bình nghiêm mặt lạnh nói: Không biết quy định của đơn vị hả?
Lúc này đã nhìn ra tiểu Thiên Thiên là đứa nhỏ của ai, tuy rằng vừa rồi bé tức giận ba ba, tuy rằng vừa rồi bé chơi với dì Phương rất vui, nhưng vừa thấy Phương Văn Bình quát nạt ba ba, tiểu Thiên Thiên nhất thời nóng nảy, kêu nha nha bắt đầu giãy dụa lên, còn đi túm áo lông của Phương Văn Bình, móng vuốt của đứa nhỏ này cũng rất lợi hại, một nút buột trang sức trên áo lông của Phương Văn Bình đều bị bé kéo rớt!
Ba ba! Ba ba! Tiểu Thiên Thiên hô.
Đổng Học Bân cảm động muốn chết, nhìn kìa, tiểu nha đầu vẫn là thân với mình hơn, vì vậy vội đi tới hai bước, Ba ba đây, ba ba đây!
Tiểu Thiên Thiên dương nanh múa vuốt nói: Ba ba! Ba ba! Ba ba!
Đổng Học Bân biết đứa nhỏ là muốn hắn ôm, lập tức đi tới.
Phương Văn Bình cũng không cho hắn, vội nói với đứa nhỏ: Dì sai rồi dì sai rồi, không náo loạn, dì ôm một chút có được hay không, hả?
Tiểu Thiên Thiên mặc kệ, chỉ tìm ba ba.
Phương Văn Bình nói: Cái này còn tức giận dì? Được rồi được rồi, dì không phê bình ba ba của con, có được hay không? Cho dì hôn một cái.
Tiểu Thiên Thiên nhìn cô ấy, không hé răng.
Phương Văn Bình chủ động cúi đầu hôn mặt trứng gà của tiểu Thiên Thiên một chút.
Thấy Phương Văn Bình cái dạng này, Đổng Học Bân cũng dừng lại, cũng không đi ôm con gái, hắn đột nhiên cảm giác được Phương Văn Bình hiện tại thật ra cũng rất khả ái, coi vẻ mặt tình thương của mẹ kìa, Đổng Học Bân cũng bị giật mình, không ngờ rằng Phương Văn Bình dĩ nhiên còn có một mặt như thế.
Kêu một tiếng a di.
A. . . Y.
Thật ngoan, ha ha.
Xem ra Phương Văn Bình là thật sự thích đứa nhỏ.
Thấy cô đối với con gái của mình cưng chiều như thế, Đổng Học Bân cũng hết giận, Phương chủ nhiệm, Thiên Thiên tôi có phải là mang về?
Phương Văn Bình vừa nhìn hắn, nghiêm mặt lạnh nói: Buổi chiều trả cho cậu, mang đứa nhỏ tới đơn vị vốn đã không hợp quy củ, tôi trông giúp cậu một chút, cậu trở về đi.
Đổng Học Bân: . . .
Phương Văn Bình nói: Lúc đi đóng cửa lại!