Quyền Tài

Chương 1751: Chương 1751: Phương Văn Bình lại uống say!




Buổi tối. Ăn cơm xong.

Hàn Phỉ quả thật là đủ thú vị, thấy mấy người khách khác không có ý đi, lại thấy Đổng Học Bân liên tiếp nhìn đồng hồ, hình như là buổi tối còn có chuyện khác, Hàn Phỉ liền đứng dậy, làm nũng nói: Mẹ, con mệt rồi, con đi ngủ đây.

Mẹ Tiểu Phỉ bất đắc dĩ nói: Lúc này mới mấy giờ?

Hàn Phỉ chu miệng nói: Dù sao con muốn đi ngủ.

Đứa nhỏ này. Mẹ Tiểu Phỉ chỉ cái trán cô ấy một chút, Vậy đi ngủ đi.

Những khách khác vừa nghe, lúc này mới đứng dậy, Chúng tôi cũng đi về trước đi, không quấy rối tiểu Phỉ của chúng ta nghỉ ngơi, ha ha.

Hàn Phỉ cũng đúng là có thể nói, Chú Liễu, các người ngồi thêm một chút, đừng lo cho con.

Người trung niên kia cười nói: Không ngồi, ngày nào đó qua nữa, con nghỉ ngơi đi.

Hàn Phỉ tròng mắt vừa chuyển, Đổng sở trưởng, ngài không thể đi, trong đơn vị còn có chút việc tôi phải nói cùng ngài, có công tác báo cáo.

Đổng Học Bân cười nói: Vậy. . . Được.

Những khách khác đều lục đục cáo từ rời khỏi.

Hàn Phỉ cũng làm bộ nói gì đó với Đổng Học Bân.

Bọn người vừa đi, Hàn Phỉ mới cười hì hì trở về phòng mình, cũng không biết có phải là đi ngủ thật hay không.

Hàn Chính Hà vừa nhìn, thật ra trong lòng cũng đều rõ ràng, huống chi tính tình của con gái ông còn không biết sao? Cũng không nhịn được nở nụ cười một chút, Học Bân, uống thêm chút trà đi.

Đổng Học Bân cũng không khách khí, Được.

Hàn Chính Hà ngồi xuống, Có việc sao? Có việc cứ nói.

Nghe vậy, Đổng Học Bân do dự một chút, vẫn là nói: Là có chút chuyện, tôi cũng không gạt ngài, tôi gần đây muốn đi huyện Tiêu Lân chỗ đó hoạt động một chút, chủ yếu là luật công tác của ủy ban kỷ tôi làm không thích ứng. Cảm thấy vẫn là cơ sở thích hợp với tôi, nhưng cái này ở Thiểm Bắc, điều động có chút lớn, cho nên nếu như không có bộ tổ chức trung ương bên này cho phép và phối hợp, tôi chỗ đó cũng không dễ thao tác, tôi nghĩ ngài có thể hay không. . .

Huyện Tiêu Lân?

Đúng vậy.

Chỗ đó thiếu người?

Ặc, tạm thời hình như không có.

Hàn Chính Hà nghe xong, ừ một tiếng, nhưng cũng không có hỏi nhiều.Cậu đã nói, bên tôi khẳng định là không thành vấn đề, nhưng tiền đề là bên kia phải có ghế trống, hơn nữa phải có chức vụ đón cậu, cậu đi qua đơn giản cũng là bí thư huyện uỷ hoặc là huyện trưởng. Không thiếu thì tôi cũng không có biện pháp.

Đổng Học Bân nói: Cái này tôi sẽ liên lạc.

Hàn Chính Hà gật đầu, Vậy không thành vấn đề, chờ cậu liên hệ xong rồi, bên kia thiếu người, hơn nữa sau khi cậu cẩn thận suy nghĩ, cậu gọi điện thoại cho tôi là được. Ông cũng không quan tâm Đổng Học Bân vì sao muốn xuống chức một chút cũng phải đi một huyện nhỏ nhậm chức, ông cũng không cần biết. Dù sao quan hệ của hai người còn chưa tới cái mức kia, Hàn Chính Hà nói nhiều một câu Cậu suy nghĩ kỹ càng đi .

Đổng Học Bân vội nói: Vậy cảm ơn ngài.

Hàn Chính Hà xua tay nói: Không phải chuyện lớn, không cần cảm ơn.

Hàn Chính Hà nói nghe dễ, trên thực tế loại sự tình này không có khả năng không phải chuyện lớn. Đây chính là điều động liên tỉnh, còn là lúc Đổng Học Bân vừa đề bạt lên sở trưởng sở hai không đến hai ba tháng, ngay cả Tạ Quốc Bang đều không dễ thao tác, cho nên cũng có thể nhìn ra cái điều động này có bao nhiêu phức tạp. Bên trong dính dáng nhiều lắm, nhưng Hàn Chính Hà một lời đồng ý. Hiển nhiên là vì chuyện Hàn Phỉ lần trước đề bạt, nhà bọn họ rốt cuộc thiếu Đổng Học Bân một người không lớn không nhỏ nhân tình của, lần này cho dù là thừa của Đổng Học Bân tình, có qua có lại mà.

Tám giờ hơn.

Đổng Học Bân rời khỏi nhà của Hàn Chính Hà.

Bộ tổ chức trung ương bên này đã xong, hiện tại còn thiếu bên Phương Văn Bình chỗ đó, Thiểm Bắc bên kia là địa giới của Phương gia, nếu như không có người của Phương gia cho phép, Đổng Học Bân muốn đi vào trong đó cơ bản là không có khả năng, ai cũng sẽ không cho phép một người nhà của kẻ thù chính trị đi chỗ bọn họ quấy rối, cái này không phải là chuyện muốn đi đâu thì đi, mà là liên quan đến lợi ích chính trị, huống chi huyện Tiêu Lân bên kia còn chưa có ghế trống tiếp nhận Đổng Học Bân, muốn làm cho người ta đem vị trí bí thư huyện uỷ hoặc là huyện trưởng nhường ra cho một người người của kẻ thù chính trị, cái thao tác này độ khó có thể nghĩ, Đổng Học Bân nghĩ tới nghĩ lui, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng hắn có thể tìm cũng cũng chỉ có Phương Văn Bình, về phần Phương Thủy Linh? Cô ta là người yêu của Tạ Nhiên, cũng dễ nói, nhưng vấn đề là hai bọn họ yêu nhau vốn dĩ là lén lút, còn chưa có công khai, nguyên nhân then chốt nhất là, Phương Thủy Linh không có quyền nói chuyện lớn, một cô gái hơn hai mươi tuổi còn chưa có khả năng quyết định được chuyện của Phương gia, mặc dù cô ấy là cháu gái được thương yêu nhất, nhưng còn Phương Văn Bình thì không giống, cô ta dù rằng tính cách có chút hỗn đản, nhưng dù sao cũng là trưởng bối đời thứ hai của Phương gia, còn làm đến cấp bậc này, lời nói khẳng định là có độ mạnh.

. . .

Chưa đến chín giờ.

Tuyết càng lúc càng nhiều.

Đổng Học Bân đem cửa sổ xe hạ xuống một ít, cảm thụ nhiệt độ của hoa tuyết bay vào mặt, hắn cảm thấy rất thoải mái, híp mắt đem xe chạy đến gia thuộc viện ủy ban kỷ luật trung ương.

Vừa xuống xe, thấy được rất nhiều người quen.

Đổng sở trưởng.

Đã trở về?

Chúc mừng năm mới.

Đổng Học Bân cũng cười chào hỏi với bọn họ, gặp phải một lãnh đạo, cũng nói vài câu với lãnh đạo, hẹn ngày nào đó đi bái phỏng.

Sau đó, Đổng Học Bân thấy người đều đi, mới ho khan một tiếng, không có lên lầu của mình, mà là đi hướng lầu của Phương Văn Bình, đi lên.

Leng keng.

Leng keng.

Hắn nhấn chuông cửa.

Kết quả nửa ngày cũng không người mở cửa.

Đổng Học Bân ngẩn ra, không ở nhà sao?

Hắn liền gọi điện thoại cho Phương Văn Bình, tít tít tít, rõ ràng là tiếng chuông điện thoại di động ở bên kia cánh cửa, hắn có thể nghe rõ ràng, lập tức bên kia có người tiếp.

A lô? Là tiếng nói như ngủ của Phương Văn Bình.

Phương chủ nhiệm, tôi đến cửa nhà rồi. Có việc cầu người, Đổng Học Bân nói cũng hơi lui bước.

Nhà tôi? Cửa? Phương Văn Bình à một tiếng, Chờ. Điện thoại liền cúp.

Sau đó qua năm sáu giây chung, cánh cửa mới mở, đập vào mặt mà đến là ngoại trừ khuôn mặt của mơ mơ màng màng Phương Văn Bình, còn có một mùi rượu nồng đậm!

Rất nhiều!

Cũng không biết cô ấy uống bao nhiêu!

Đổng Học Bân ặc một tiếng, Làm sao vậy? Bà uống bao nhiêu hả? Buổi tối ăn với người ta?

Ăn? Ai nguyện ý ăn với Phương Văn Bình tôi! Phương Văn Bình có chút lớn giọng, cũng không cho hắn vào nhà, một ngón tay chỉ hắn, Chờ, theo tôi đi ra ngoài!

Đổng Học Bân kinh ngạc, Đi ra ngoài làm gì?

Giải sầu, không muốn ở trong nhà, không có ý nghĩa! Phương Văn Bình lảo đảo quay về phòng cầm chai rượu, sau đó thì cùng Đổng Học Bân đi ra.

Đổng Học Bân không nói gì nói: Làm gì hả?

Làm tài xế cho tôi! Đi dạo! Phương Văn Bình thản nhiên nói.

Đổng Học Bân nói: Lúc này nửa đêm rồi đi chỗ nào hả? Còn có tuyết rơi nữa.

Tùy tiện đi chỗ nào đều được! Phương Văn Bình thở ra một hơi, đi thẳng xuống lầu.

Đổng Học Bân trong lòng nói bà không thể uống rượu thì đừng uống, nhanh chóng đóng cửa cho cô ấy, mới cùng đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.