Quyền Tài

Chương 1772: Chương 1772: Phương Văn Bình thân phận bại lộ.




Tiểu Dương.

Tiểu Lý.

Tiểu Tôn.

Loại xưng hô này bình thường đều là địa vị xã hội kém khá lớn, hoặc là tuổi tác kém khá lớn lúc mới có thể gọi như thế, nhưng Phương Văn Bình nhìn qua cho dù lớn hơn Dương phó sở trưởng vài tuổi, vậy cũng không thể hơn mười tuổi nhiều như vậy, nhiều lắm là hai ba tuổi, Dương phó sở trưởng người ta là phó sở trưởng sở cảnh sát tỉnh, ngài thì ngược lại, có thể gọi lãnh đạo lớn tuổi như vậy là tiểu dương? ?

. . .

Ặc. . .

Cái này. . .

Một mảnh kinh ngạc!

Nhưng lại cứ, làm cho người ta càng thêm nghẹn họng nhìn trân trối chính là, Dương phó sở trưởng nghe xong chỉ là cười khổ một tiếng, lại có thể không tức giận, ngược lại còn chủ động đi qua, Chuyện của ngài tôi còn có thể không để bụng sao? Chủ yếu là lộ trình quá xa, đường cũng không dễ đi, tôi phải vượt mấy cái đèn đỏ mới đến kịp, ngài xem trên người tôi còn đầy mồ hôi nè? Sợ Phương Văn Bình không tin, nói xong còn lau một cái cho cô ấy nhìn thấy, Nhìn thấy không, thật không phải tôi không để tâm.

Phương Văn Bình không nhịn được vung tay lên, Đừng giở cái trò này với tôi, nhanh chóng giải quyết vấn đề. Thoạt nhìn, quan hệ hai người tựa như vô cùng tốt, hẳn là người quen.

Được, tôi cho làm ngay. Dương phó sở trưởng quay đầu lại trầm mặt, nhìn Thành phó cục trưởng nói: Lão Thành, ông không phải nói trước khi tôi đến sẽ giải quyết xong sao? Cái này đã là lúc nào rồi? Sao còn chưa có động tĩnh?

Thành Đại Lỗi ặc nói: Đang tranh thủ xử lý.

Trực tiếp đem người khống chế lại! Dương phó sở trưởng ra lệnh, nói: Đương sự ép mua ép bán còn có những đối tượng châm ngòi thổi gió bên trong, đều bắt lại hết.

Chu đồn trưởng chột dạ nói: Người vừa đưa đến bệnh viện, đều bị thương tương đối nặng.

Bệnh viện? Dương phó sở trưởng lúc ái này mới nhìn đến vết máu và gậy gộc đầy đất.

Phương Văn Bình nói: Tranh thủ một chút đi. Đang chờ ngủ.

Lúc đầu cái xưng hô tiểu Dương đã đủ làm cho kinh ngạc, nhưng câu nói tiếp theo của Dương phó sở trưởng càng ngữ ra kinh người, Yên tâm, Phương tỉnh trưởng ngài phân phó, tôi có thể chậm trễ sao?

Tỉnh trưởng?

Phương tỉnh trưởng? ?

Lời này giống như một tia sấm sét nổ tung!

Chu đồn trưởng và đồng chí của đồn công an nghe xong, quả thật là hai mắt tối sầm!

Má nó! Cái gì cùng cái gì hả? Trước mắt đó là một. . . Tỉnh trưởng? ?

Hèn chi người ta sau khi bị ép mua ép bán căn bản là không có bất luận thái độ thỏa hiệp và thương lượng, thì ra người này là một lãnh đạo của cấp tỉnh!

Thành phó cục trưởng vừa tới cũng hít vào một ngụm khí lạnh, gã cũng rõ ràng, sao người này lại có thể dám gọi Dương phó sở trưởng là tiểu dương, sao cô ấy vừa xảy ra chuyện Dương phó sở trưởng dĩ nhiên từ xa tự mình chạy tới xử lý. Như thế xem ra, thân phận của người trẻ tuổi còn lại khẳng định cũng không tầm thường? Hèn chi hai người nói đều không khách khí như vậy, thì ra người ta căn bản không đem một cán bộ cấp xử như mình để vào mắt, nghĩ tới đây, Thành phó cục trưởng cũng không dám tức giận. Gã ngược lại còn sợ người ta có ý kiến với gã.

Thế cục thay đổi quá nhanh!

Một kết quả không ai nghĩ tới!

Đám dân tộc thiểu số bên ngoài cũng nghe mà có chút choáng váng. Bọn họ không ngờ rằng hai người mà đám người của mình vừa rồi vây quanh mắng nửa ngày còn muốn động thủ. Lại có thân phận như thế!

Tiêu rồi!

Cái này. . .

Vậy phải làm sao bây giờ?

Người gây chuyện đều luống cuống!

Có thể thấy, đã có nhiều người dân tộc thiểu số thấy tình thế không ổn chậm rãi lui về phía sau, đây là muốn chạy.

Đổng Học Bân thoáng nhìn. Nhưng cũng không để ý đến bọn họ, mấy phần tử phạm tội chủ yếu đã bị Đổng Học Bân phế đi, có nằm trên xe cứu thương, có đang được đưa đến bệnh viện, bọn họ chạy không được, thật ra Đổng Học Bân cũng không thật dự dự định đuổi cùng giết tận, lần này hắn chỉ là muốn một công đạo mà thôi, anh em chiếm lý, các người không thể đem lời nói của tôi thành lời nói đùa chứ? Không nói? Được! Vậy chúng ta đấu một trận!

Lúc này Chu đồn trưởng cũng không dám trừng mắt với Đổng Học Bân, hoàn toàn mềm xuống, vội vàng nói với thủ hạ: Nhanh đi xử lý! Người đưa đi bệnh viện cũng giám sát lại! Một người cũng không thể để cho bọn họ chạy!

Đổng Học Bân nói: Ông không phải mới vừa nói cảnh lực không đủ sao?

Chu đồn trưởng ặc một tiếng, Vị đồng chí này, trước đó có thể. . .

Ai đồng chí với ông hả? Đổng Học Bân nhìn ông ta nói: Lúc đầu loại sự tình này nếu như ông xử lý, chuyện gì cũng không có, vấn đề của dân tộc thiểu số lúc đầu cũng là vấn đề vướng tay chân, chỗ nào đều như nhau, chúng tôi cũng không phải không biết, nếu nhưq` tâm bình khí hòa nói với chúng tôi, chúng tôi còn có thể không hiểu? Các người thì ngược lại, mở đầu liền ra vẻ thiên vị cho đối phương, công tác kiểu gì thế?

Chu đồn trưởng lau lau mồ hôi, Cậu nói đúng, là chúng tôi sơ sót.

Sơ sót? Các người đây là thất trách! Đổng Học Bân nói: Hôm nay cũng may mà có tôi ở đây, nếu như chỉ một mình Phương tỉnh trưởng, xảy ra sự tình các người gánh nổi trách nhiệm sao? Đổng Học Bân còn nhớ món nợ vừa rồi, lúc này đem cả đám bọn họ ra quở trách một lần.

Chu đồn trưởng nói: Xin lỗi, chúng tôi thất trách. Sau đó lại nói với Phương Văn Bình: Phương tỉnh trưởng, thật sự xin lỗi, là trách nhiệm của chúng tôi, khiến cho ngài bị sợ hãi, ngài yên tâm, việc này chúng tôi khẳng định để tâm, xử lý nghiêm túc, tuyệt đối không buông tha một phần tử phạm tội!

Phương Văn Bình không để ý đến ông ta.

Thành Đại Lỗi vừa nhìn, đi tới nói: Không cần đồn công an các người, việc này thành phố tiếp nhận! Vừa lúc đem làm vụ án điển hình! Sau đó nhìn về phía Dương phó sở trưởng, Ngài xem?

Dương phó sở trưởng ừ một tiếng.

Đã xác định rồi, chuyện tình cũng xử lý rất nhanh.

Có khoảng trống, Dương phó sở trưởng mới nói với Phương Văn Bình: Phương tỷ, chị không bị thương chứ?

Có Tiểu Đổng ở đây, bọn họ còn chưa thể gây thương tổn được tôi. Phương Văn Bình thản nhiên nói.

Dương phó sở trưởng nhìn Đổng Học Bân, cũng không biết là ai, chỉ biết vừa rồi khí thế rất đủ, Tôi nghe nói có sáu mươi người? Đều là một mình cậu đánh? Đối với cái báo cáo này, ông ta không tin, cảm thấy khẳng định là nói quá.

Đổng Học Bân nói: Không phải tôi đánh, còn có thể trông cậy vào đồn công an bọn họ?

Khẩu khí rất lớn? Cậu là ai hả? Dương phó sở trưởng nhìn hắn thật sau, Cậu là?

Phương Văn Bình giới thiệu cho hắn, Ông hẳn là nghe qua, Đổng Học Bân của kinh thành.

Nghe vậy, Dương phó sở trưởng cũng kinh ngạc, Cái người xông vào cục quốc an thành phố?

Là tôi. Đổng Học Bân nắm tay với ông ta, Không ngờ rằng Dương sở trưởng còn nghe qua tôi, vừa mừng vừa sợ.

Tôi cũng công tác qua ở kinh thành, đâu chỉ là nghe qua, tôi ngưỡng mộ đại danh của cậu đã lâu. Thái độ của Dương phó sở trưởng cũng không còn cứng, cười ha ha nói: Tôi vừa nghe người ta báo cáo nói có người một mình chặn đánh sáu mươi người, đánh ngã hai ba mươi người, tôi còn không tin, trong lòng tôi nói ai có thể có cái sức chiến đấu này chứ, thì ra là cậu, vậy tôi sẽ tin, tôi sẽ tin. Ông ta biết bối cảnh của Đổng Học Bân tương xứng với Phương Văn Bình, trong lòng hiểu rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.