Một bài ...
Ba bài ...
Năm bài ...
Hợp ca vẫn còn tiếp tục.
Trong phòng chỉ còn Đổng Học Bân và Phương Văn Bình hai người.
Bình tĩnh mà xem xét, Phương Văn Bình là một phụ nữ rất có mị lực thành thục, nhất là ngày hôm nay không phải thời gian làm việc, cô ấy vì sinh nhật cháu gái, ăn mặc cũng rất là mới, áo da lông màu trắng, váy dài màu sắc rất tươi, trên chân cũng mang một đôi giày cao gót màu cà phê, hơn nữa gương mặt xinh đẹp và vóc người đẫy đà ngực tấn công mông phòng thủ, cả người cũng không nhịn được tản ra một mị lực mê hoặc. Đổng Học Bân cũng không nhịn được nữa nhìn cô ấy nhiều vài lần, đáng tiếc đẹp thì đẹp, nhưng tính cách của bà mụ này thật sự khiến cho hắn không dám khen tặng, nếu như Phương Văn Bình vẫn là tính cách rất đầy tình thương giống như mới vừa rồi dỗ dành cháu gái, vậy mới là đẹp mắt, nhưng hiện tại, Đổng Học Bân cũng lười nhìn cô ấy, một người phụ nữ có mị lực như thế, cũng đều đã đến tuổi này, sao lại có tính tình hỗn đản như thế, mỗi lần nghĩ vậy, Đổng Học Bân đều không biết nói gì, bất quá hắn không có nghĩ tới, tính cách lưu manh của hắn cũng so với Phương Văn Bình cũng chẳng tốt hơn chổ nào.
Tiếp tục? Phương Văn Bình nói.
Tới đi, ai sợ ai hả. Đổng Học Bân nói.
Phương Văn Bình giọng điệu ra lệnh nói: Cậu bấm bài đi.
Đổng Học Bân nhìn thoáng ua, Muốn hát thì tự mình bấm, tôi thiếu nợ bà hả?
Trong quá trình không ngừng đấu khí như vậy, bọn họ đã hát không ít bài hát, sau khi hát xong, hai người cũng không có tâm tư ca hát nữa, đều uống nổi rượu.
Nhìn đồng hồ, Phương Văn Bình nhíu mày nói: Sao vẫn chưa trở lại?
Đổng Học Bân thật ra cũng buồn bực, Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh đi WC cũng không cần chậm như thế, có phải là đã xảy ra chuyện? Đánh nhau với người ta?
Cũng sẽ không đâu?
Hai người bọn họ không phải người kích động.
Phương Văn Bình cũng không ồn ào với hắn, Hai người bọn họ đi ra ngoài lúc nào?
Đã hơn hai mươi phút? Đổng Học Bân ổn định tinh thần, lấy ra điện thoại di động gọi cho Tạ Nhiên, Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Phương Văn Bình đã gọi cho Phương Thủy Linh, Tắt máy?
Tạ Nhiên cũng tắt điện thoại. Đổng Học Bân nhíu mày.
Nhấn chuông phục vụ, bọn họ đem nhân viên phục vụ kêu đến đây.
Tiên sinh nữ sĩ, xin hỏi có cái gì cần? Người phục vụ nói.
Đổng Học Bân lập tức nói: Vừa rồi phòng chúng tôi có hai người đi ra ngoài, một nam một nữ, tuổi cũng không lớn hơn hai mươi, cậu có nhìn thấy không?
Phương Văn Bình cường thế nói: Cậu đi tìm xem.
Người phục vụ chớp mắt mấy cái, Có phải là Tạ tiên sinh mướn phòng không?
Là hắn. Đổng Học Bân nói: Người đâu? Sao nửa ngày chưa trở về?
Người phục vụ à một tiếng, Cảm ơn tiên sinh vừa rồi đã tính tiền, cùng một vị nữ sĩ đi trước.”
Phương Văn Bình sắc mặt hơi đổi, Đi? Cái gì đi?
Người phục vụ ặc nói: Tôi thấy bọn họ đi ra ngoài, bọn họ không nói cùng hai vị? Vậy tôi cũng không biết.
Không có việc gì. Đổng Học Bân vừa nghe cũng đại khái rõ ràng ý của Tiểu Nhiên và Tiểu Linh, rõ ràng là muốn cho mình cùng mụ họ Phương hòa hoãn quan hệ, lần này Phương Thủy Linh đột nhiên tổ chức sinh nhật âm lịch còn kéo Phương Văn Bình tới, Đổng Học Bân cũng đã rõ ràng, nhưng không ngờ rằng hai người này lại có thể đi sớm như vậy, ngay cả bắt chuyện cũng không nói một tiếng, Đổng Học Bân trong lòng nói các người thật dụng tâm lương khổ, nhưng hắn cùng Phương Văn Bình sao có thể hòa hoãn mâu thuẫn được, hai người ai nhìn ai cũng không vừa mắt, còn mắng qua vài lần, cái này sao có thể hát vài bài nhạc là có thể giảm bớt?
Phương Văn Bình khẳng định cũng là hiểu rõ ràng, sắc mặt không tốt lắm.
Đổng Học Bân cũng có chút tức giận, thấy người phục vụ đi, hắn gọi đối phương nói: Cho tôi một chai Chivas, năm nào cũng được!
Được, lập tức tới. Người phục vụ đi.
Đổng Học Bân không vui nói: Hai đứa này làm cái gì vậy!
Phương Văn Bình lạnh nhạt nói: Khẳng định là Tạ Nhiên các người ra chủ ý!
Thôi đi. Đổng Học Bân nhìn cô ta, Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Linh, bà nói ai ra chủ ý?
Phương Văn Bình cứng rắn nói: Tiểu Linh nhà chúng tôi trong bụng cũng không nhiều ý nghĩ xấu như Tạ gia các người.
Đổng Học Bân hắc một tiếng, Bà nói cái kiểu gì thế? Rõ ràng cũng là cháu gái bà làm ra chuyện này! Còn đổ cho người nhà chúng tôi? Ha ha!
Phương Văn Bình khinh miệt nói: Là ai ra chủ ý trong lòng cậu rõ ràng, nếu như không có Tạ Nhiên nhà các người khuyến khích, Tiểu Linh của tôi có thể không tiếp điện thoại của tôi?
Đổng Học Bân bĩu môi nói: Tôi nếu như là cô ấy tôi cũng không tiếp điện thoại của bà, ai mà có một bà cô như bà cũng khổ cả đời, tôi cho bà biết, chủ ý này khẳng định là Tiểu Linh nhà các người ra, Tiểu Nhiên chúng tôi cho dù phải đi, cũng không có khả năng đem điện thoại di động tắt đi không tiếp điện thoại của tôi, hắn còn chưa có lá gan này.
Cốc cốc cốc.
Phòng cửa mở.
Người phục vụ đi vào, đem rượu đặt xuống, Chivas tới, ừm, vừa rồi Tạ tiên sinh đã tính tiền, nhưng cái này là gọi riêng, cho nên còn phải. . .
Đổng Học Bân không nhịn được nói: Không thiếu các người tiền đâu!
Người phục vụ lúng túng nói: Tôi chỉ là nói một tiếng, hai ngài chậm rãi dùng.
Đổng Học Bân tự rót cho mình một ly, cầm lên uống, một hơi uống cạn.
Phương Văn Bình ngồi trên sô pha gọi mấy cú điện thoại, có thể vẫn là cho cháu gái của cô ấy, kết quả mỗi lần đều là đen nghiêm mặt buông điện thoại di động xuống, hiển nhiên vẫn là gọi không thông, cuối cùng cô ấy cũng tức giận, cầm lấy chai rượu tự rót cho mình một ly, ngưỡng cổ thống khoái uống cạn, Tự cậu ca đi! Nói xong thì nghiêng người lấy túi xách, đem điện thoại di động ném vào, đem đồ thu dọn, đây là muốn đi.
Đổng Học Bân cười nói: Tửu lượng được đấy?
Phương Văn Bình thản nhiên nói: Lúc tôi biết uống rượu, tên nhóc cậu còn chưa có sinh ra.
Lời này Đổng Học Bân tin, Phương Văn Bình quả thật không phải cùng một niên đại với hắn, nhưng Đổng Học Bân đương nhiên là không phục, Bà đừng có chém gió, uống rượu? Ha ha, Đổng Học Bân tôi uống rượu còn chưa có thua qua ai!
Phương Văn Bình ồ nói: Với cái tướng tá chút xíu như cậu, còn có thể uống rượu à?
Không phục thử xem! Đổng Học Bân đem cái lỵ mạnh lên, rót đầy, sau đó cũng không nói lời vô ích, cầm lấy uống cạn một hơi, lại thị uy cái ly đặt trên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Phương Văn Bình vừa nhìn, bật cười không ngớt, đem túi xách ném lên sô pha, một lần nữa ngồi xuống, cũng là tự mình rót đầy rượu, cạn sạch, đây chính là Chivas tinh khiết, không có đá cũng như đồ pha vào, số độ không nhỏ, sau khi uống xong Phương Văn Bình cũng mặt không đỏ tim không đập nhanh, không nhìn ra nha, thật đúng là tửu lượng rất không tồi, tính luôn rượu trước đó, cô ấy đã uống vài ly rồi.
Đổng Học Bân là một người thích uống rượu, bình thường uống, nhiều năm như vậy, tửu lượng của hắn cũng tăng trưởng, hiện tại sớm không phải người trước đây hai ly thì say, huống chi đối thủ là một nữ đồng chí, lòng tự trọng của Đổng Học Bân cũng không cho phép hắn dùng REVERSE, thẳng thắn uống rượu với cô ấy.
Bà một ly.
Tôi một ly.
Hai người lại phân cao thấp!
Phương Văn Bình nâng ly nói: Tới! Cạn nào!
Đổng Học Bân chút nào không kém nói: Cạn! Tôi còn không tin!
Tiếp tục, không được? Phương Văn Bình lại rót một ly.
Không được? Bà nói giỡn à? Tới! Uống! Đổng Học Bân nói: Tôi uống còn không chết bà sao?”
Còn muốn uống chết tôi? Phương Văn Bình cười ha ha nói: Bản lĩnh khoác lác của tên nhóc cậu tôi thật ra rất bội phục!
Nửa tiếng đồng hồ ••••••
Một tiếng đồng hồ ••••••
Thời gian đã chín giờ rưỡi.
Phương Văn Bình vừa uống, vừa lại cầm micro hát vài bài.
Cuối cùng Đổng Học Bân cũng đoạt lấy một cái micro, cùng cô ấy hát, một vài bài nhạc xưa tuy rằng hắn hát không được đầy đủ, nhưng cũng biết một ít, đều là từ chỗ mẹ già học được.
Hát và hát.
Uống và uống.
Bỗng nhiên, Đổng Học Bân có chút không được, hắn đã không biết mình cùng Phương Văn Bình uống bao nhiêu, thằng nhãi này mặc dù tửu lượng luyện ra một ít, nhưng cũng không có đến mức ngân cân không say, hiện tại uống cạn một chai rượu tây rồi, ngay cả số độ của chai Chivas thấp hơn rượu trắng một ít, nhưng cũng không khác biệt lắm, Đổng Học Bân cảm giác mình muốn ói ra, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ không dùng REVERSE gian lận, vội vàng đở sô pha đứng lên, lảo đảo đi ra phòng, tìm được phòng vệ sinh bên cạnh đẩy cửa đi vào, tìm một cái lổ mà nôn ra.
Nôn xong.
Cảm giác cũng tốt hơn nhiều.
Đổng Học Bân loạng choạng bước chân đi tới trước bồn rửa tay, đem nước lạnh tưới mặt, tuy nói đầu vẫn rất mơ hồ, nhưng so với vừa rồi còn thoải mái hơn một ít.
Trong phòng.
Đổng Học Bân chậm rãi trở về, lúc đầu hắn còn tưởng rằng sẽ bị Phương Văn Bình khinh bỉ một phen, ai biết mới vừa vào bên trong, hắn thấy Phương Văn Bình đã ngã xuống trên sô pha, nhắm mắt lại, cũng không biết là đang ngủ hay là làm sao, micro cũng rơi xuống mặt đất.
Đừng nói là đã chết nha?
Đổng Học Bân dọa giật mình một cái, nhanh chóng đi lên, nhưng hắn cũng uống say, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã, thật vất vả lảo đảo đi tới trước mặt cô ấy, Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, không khỏi đem ngón tay đẩy vai cô ấy một cái ... không có phản ứng, lại đẩy đẩy.
Phương Văn Bình!
Họ Phương kia!
Nói một tiếng coi! Chết chưa hả?
Cái đệch! Sẽ không uống say xảy ra chuyện chứ?
Còn chém gió rằng mình có thể uống? Bà có thể uống cái gì!
Đổng Học Bân nhanh chóng cố sức hung hăng đẩy cô ấy một cái, thật đúng là muốn lay tỉnh dậy.
Nhưng mà sau khi Phương Văn Bình mơ mơ màng màng mở mắt ra, chuyện đầu tiên làm cũng là không hề có dấu hiệu cúi đầu, nôn ra một bãi!
Hơi thứ hai. . .
Quần áo của Đổng Học Bân lập tức bị dính.
Đương nhiên, phần lớn vẫn là nôn trên người của Phương Văn Bình, váy dài nhất thời bị dơ, áo lông cũng như vậy.
Phương Văn Bình là thật sự uống say.
Đổng Học Bân làm sao không phải vậy? Vừa nhìn thấy một màn kinh tởm như thế, vừa thấy trên người mình cũng bị nôn trúng, Đổng Học Bân nhất thời cũn cảm thấy buồn nôn, vừa nôn xong hắn lại không nhịn được, nhanh chóng chụp lấy một cái khay đựng trái cây khi nãy, cắm đầu vào đó mà nôn!
Một đống hỗn độn.
Hai người một người thảm hơn so với một người.
Khăn ... khăn! Phương Văn Bình nôn xong, đưa tay, hít vào nói: Nhanh ... chút!
Đổng Học Bân cũng không nhìn cô ấy, chính hắn đều không lo được cho chính mình, đưa tay tìm một chút, đem một hộp khăn giấy trên bàn ném cho Phương Văn Bình trên sô pha, sau đó tự mình nôn.
Cái tràng diện kia, quả thật đừng nói nữa!