Trời tối sầm.
Cơm cũng dọn lên.
Trong nhà, bốn người vào bàn, ăn chúc mừng.
Tạ Tuệ Lan biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng thật ra mẹ già Loan Hiểu Bình là người cao hứng nhất, con dâu quan càng lúc càng lớn, bà ấy cũng rất tự hào, nhìn Cù Vân Huyên một chút, lại nhìn Tạ Tuệ Lan, người khác đều nói con trai bà có năng lực thân thủ lợi hại và vân vân, thật ra Loan Hiểu Bình đối với con trai có bao nhiêu bản lĩnh lớn cũng không nhìn trúng, theo bà thấy, con trai đời này làm cho bà vui mừng cũng là tìm hai vợ tốt như vậy.
Cù Vân Huyên dùng trà thay rượu cạn một ly cùng Tạ Tuệ Lan, Chúc mừng.
Cảm ơn. Tạ Tuệ Lan cười cười, cũng uống một chút với cô ấy, Cũng chúc mừng em, nghe nói, em làm dẫn chương trình tại đài truyền hình rất xuất sắc, hình như đài truyền hình tỉnh đều không chỉ một lần mời em qua? Có một tổ chuyên mục ở đài trung ương cũng gọi điện thoại cho em? Muốn cho em đi?
Cù Vân Huyên dịu dàng sờ sờ đầu con gái trong lòng, Còn đang bàn, không nhất định đi.
Ồ, Vân Huyên cũng muốn thăng chức? Đổng Học Bân nhanh chóng một ly kính cô ấy, Chuyện tốt mà, sao không đi?
Cù Vân Huyên mỉm cười, Công tác ở đài đã đủ bận, ra về cũng không có đúng giờ, nếu như đi đài trung ương, em làm gì có thời gian chăm sóc con gái ngoan.
Đổng Học Bân nhất thời xung phong nhận việc nói: Để cho anh để cho anh!
Loan Hiểu Bình là người đầu tiên phản đối, Con thôi đi, con cũng là một đứa nhỏ, biết chăm sóc đứa nhỏ cái gì.
Đổng Học Bân không phục nói: Hắc, sao con lại không biết, con tuyệt đối không thành vấn đề.
Con gái nuôi của em nếu như học theo anh, trưởng thành còn không biết là cái dạng gì. Tạ Tuệ Lan cũng không đồng ý, đồng thời cười nói: Tạ tỷ anh cũng nói trước, con trai em sau khi sinh ra cũng phải theo em, bằng không cho mẹ chăm cháu trai cũng được, anh không được, với cái thối tính tình của anh, hở một chút thì đánh nhau trở mặt, nếu như con trai học theo anh, trưởng thành còn được sao?
Loan Hiểu Bình và Cù Vân Huyên đều cười.
Đổng Học Bân ngậm ngùi nói: Hắc, anh không thích nghe các người nói nữa, anh làm sao chứ? Còn không tin? Không tin anh sẽ giữ Thiên Thiên hai tháng cho các người nhìn.
Cù Vân Huyên lo lắng nói: Anh đừng.
Đổng Học Bân phiền muộn nói: Mẹ, mẹ xem hai nàng kìa!
Loan Hiểu Bình nói: Tuệ Lan Vân Huyên nói cũng có đạo lý, cậu lười nhác quen rồi, làm gì biết chăm sóc đứa nhỏ, trừ phi con với hai người vợ của con ở cùng nhau, các người cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ mẹ mới yên tâm.
Đổng Học Bân nói: Tuệ Lan phải đi phía nam, làm sao mà ở cùng nhau được.
Đúng vậy, phải đi phía nam, ài, con nói một chút, các con cũng thật là, thật vất vả đoàn tụ vài ngày lại phải đi, cái này đối với đứa nhỏ sau này khẳng định cũng có ảnh hưởng, đứa nhỏ vẫn là phải do cha mẹ hai người chăm sóc mới tốt, mẹ thấy hai đứa thẳng thắn. . . Quên đi, biết hai đứa bận chuyện công tác không ít, rất nhiều việc đều không phải do bản thân quyết, mẹ cũng không nói nhiều, các người trẻ tuổi tự mình nhìn mà làm đi. Loan Hiểu Bình nhìn con dâu, nói: Đúng rồi Tuệ Lan, con chừng nào thì điều đi? Ngày dự sinh mắt thấy càng ngày càng gần, con hiện tại đi?
Vậy khẳng định sẽ không. Tạ Tuệ Lan cười nói: Sinh xong đứa nhỏ.
Cù Vân Huyên nhìn cô ấy, Xong tháng phải đi phía nam? Có phải gấp quá hay không?
Tạ Tuệ Lan ăn đồ ăn, Công tác cần, cũng không có biện pháp, vị trí đều đã xác định rồi, đi sớm cũng sớm khai triển công tác, nếu không dễ ra chuyện xấu. Dừng một chút, cô ấy nói: Mẹ, con vừa rồi suy nghĩ một chút, chuyện bên này còn hai ngày nữa cũng có thể xử lý xong, đến lúc đó con cùng Tiểu Bân trở lại kinh thành, bệnh viện ở thành phố Phần Châu dù sao không có tốt như kinh thành, bên kia mẹ con cũng đã liên hệ bệnh viện trước hai tháng, con nghĩ vẫn là trở lại kinh thành chờ sinh.
Loan Hiểu Bình gật đầu, Được, cái này bảo hiểm một chút, vậy hai đứa qua vài ngày nữa đi, mẹ thu dọn hành lý cho, đều xong rồi.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Đừng phiền phức, cái này không phải có Tiểu Bân sao, cho hắn thu dọn đi.
Đổng Học Bân nói lầm bầm: Chuyện tốt không nghĩ đến anh, chuyện không tốt liền nhớ tới. Nói xong, hắn đoạt lấy con gái trong tay Huyên di tới, nhai nhai rau đút cho con gái ăn, thấy Thiên Thiên ăn rất ngon, Đổng Học Bân không khỏi cười hôn con gái một cái, Vẫn là con gái của ba tốt, ha ha, nhanh, cười với ba ba một cái, ba ba cõng con đi ra ngoài chơi.
Reng reng reng.
Điện thoại di động vang lên.
Của ai thế? Loan Hiểu Bình hỏi.
Đổng Học Bân mới nhớ tới là của mình, không thể làm gì khác hơn là đem Thiên Thiên giao cho Huyên di, vừa nhìn dãy số, hắn liền đứng dậy rời đi, Con đi tiếp điện thoại.
Tạ Tuệ Lan cười cười uống nước trà, Còn thần thần bí bí hả?
Đổng Học Bân chột dạ không ngớt, Không có, anh thần bí cái gì.
Cù Vân Huyên cũng ôm đứa nhỏ nhìn hắn một cái, bất quá cô ấy vẫn là thương Đổng Học Bân, giúp hắn nói đỡ một câu, Khẳng định là đồng sự cũ liên hệ hắn, sự cố giao thông đặc biệt lớn ngay cả báo tỉnh đều đăng, người khác phỏng chừng cũng đều nhìn thấy.
Tạ Tuệ Lan mị hí mắt, Em cứ hướng về hắn.
Đổng Học Bân làm bộ không nghe thấy, bước nhanh vào phòng bếp tiếp điện thoại, thấp giọng nói: A lô, chị Ngu.
Đầu kia Ngu Mỹ Hà ngữ khí nhu nhược nói: Học Bân, tôi ... tôi không quấy rối cậu chứ? Tôi cũng là xem báo biết cậu gặp phải tai nạn xe cộ, cho nên, cho nên lo lắng, Thiến Thiến cũng rất lo lắng cậu, giục tôi gọi điện thoại hỏi cậu một chút, cậu, cậu ở nhà à?
Ừm, đang ăn, tôi không sao cả chị Ngu, chút tràng diện ấy tôi còn để vào mắt à? Đùa sao, chị và Thiến Thiến có khỏe không?
Chúng tôi đều khỏe, cũng là. . . Cũng là Thiến Thiến nhớ cậu.
Ha ha, vậy chị có nhớ tôi không?
. . . Cũng nhớ.
Được, vậy tối mai tôi đi tìm chị.
. . . Ừm, có thể.
Được, ban ngày tôi phải xã giao, bữa tiệc xong tôi sẽ đến.
Nhanh chóng nói vài câu rồi cúp điện thoại, Đổng Học Bân sau khi ra phòng bếp còn giả vờ làm vẻ mặt ngưng trọng, muốn bịa một lời nói dối, nhưng mà, Tạ Tuệ Lan ngay lập tức vạch trần hắn.
Của nữ hả?
Không phải, của nam.
Nam còn cần chạy vào phòng bếp tiếp điện thoại?
Ai da, điện thoại tương đối quan trọng, là. . .
Tạ Tuệ Lan vuốt bụng vung tay lên, Con trai sắp sinh, em hiện tại cũng lười quản anh, anh yêu ai lêu lổng với ai thì cứ lêu lổng đi, em muốn quản cũng quản không được.
Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: Em coi em kìa, một cú điện thoại thôi mà em đã làm khó dễ anh.
Tạ Tuệ Lan ngoắc ngoắc khóe môi, Đó là em biết nhân phẩm của tên nhóc anh, thấy phụ nữ đẹp là con mắt cứ đăm đăm, đúng hay không? Em đều lười nói anh.
Đổng Học Bân trừng mắt, Con mắt anh đăm đăm lúc nào chứ!
Tạ tỷ anh hiện tại không rảnh quản anh. Tạ Tuệ Lan vuốt bụng ăn no.
Loan Hiểu Bình hiển nhiên cũng là biết phẩm tính của con trai, Tuệ Lan, Vân Huyên, hai con ăn nhiều một chút đi, tên nhóc này cũng là đức hạnh như vậy, quay đầu lại mẹ sẽ dạy nó!