Quyền Tài

Chương 1946: Chương 1946: Tạ lão gia tử nói.




Buổi trưa.

Trong biệt thự.

Chuyện bên này thương lượng xong không khác biệt lắm, ý tứ đại khái của trong nhà cũng cơ bản nhắn nhủ cho Đổng Học Bân, Đổng Học Bân tự mình tiêu hóa một phen, cũng đại khái ngầm hiểu, ngay cả cha mẹ của Tạ Nhiên Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân trên biểu tình đều dường như không quá cam tâm tình nguyện, nhưng trên thực tế hẳn là vẫn nguyện ý thấy hôn sự này được thúc đẩy, nếu như Tạ gia và Phương gia kết thân gia, Tạ Nhiên sau này tất nhiên sẽ nhận được một ít trợ lực đến từ Phương gia, cho dù không có trợ lực, cho dù Phương gia không hỗ trợ, vậy chỉ cần không làm trở ngại dù không giúp gì chẳng khác nào là hỗ trợ, Tạ Nhiên là nhân vật lĩnh quân đời thứ ba của Tạ gia, hiện tại tuy rằng cánh còn chưa đủ cứng, còn đang tôi luyện và phát triển, nhưng vài chục năm sau sẽ trở thành nhân vật hạch tâm của Tạ gia, cho nên người trong nhà khẳng định cũng muốn đem chuyện tương lai lo lắng vào, từ cái góc độ này, cháu gái của Phương gia quả thật là một đối tượng kết hôn rất thích hợp Tạ Nhiên, bớt một kẻ thù thì bớt một bức tường, nhiều bạn bè thì nhiều thêm đường, Phương gia nếu có thể từ trạng thái thù địch chuyển biến thành thân gia với Tạ gia, vậy cái này đã không phải là việc hai nhà kết thân thông thường, hiện tại chỉ xem Phương gia có nguyện ý việc hôn nhân này hay không.

Dù sao Đổng Học Bân đánh giá là khó.

Vì sao? Nguyên nhân rất đơn giản.

Rất nhiều thứ trên chính trị cũng không nhất định đều là lợi ích, bên trong còn dính dáng vấn đề mặt mũi và tâm tình.

Tạ gia hiện tại có thể đồng ý Tạ Nhiên cưới Phương Thủy Linh, đó bởi vì Tạ Nhiên là nam, mà Phương Thủy Linh là nữ, là người nhà Tạ gia cưới cháu gái của Phương gia bọn họ, cái này trên tình thế lúc đầu cũng là chiếm chủ động, hơn nữa Tạ tỷ và Phương gia đấu vài chục năm, vẫn đều là Tạ gia chiếm ưu thế nhiều hơn một chút, bọn họ bản thân đang trong một vị trí tương đối mà nói là người thắng, có vài thứ tự nhiên buông được. Nhưng Phương gia thì không giống, vẫn bị Tạ gia đè đầu, bây giờ còn muốn đem cháu gái trong nhà gả cho bọn họ? Cái này không phải vấn đề trên lợi ích, trên tâm lý cũng khiến người ta cảm thấy không dễ nghe, chuyện hôn sự lần này được nhiều thế lực nhìn chằm chằm như vậy. Phương gia không thể không lo lắng đến mặt mũi của bản thân, cho nên cho dù biết hai nhà hội hợp ắc cùng có lợi, nhưng cũng không có khả năng đơn giản đáp ứng.

Phiền phức.

Chuyện dính dáng bên trong nhiều lắm.

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút đều đau đầu, chuyện này nếu như dựa theo ý tứ của hắn thì hắn cũng không muốn đáp ứng, nhưng hiện tại không có cách, người trong nhà đều nói như vậy, Đổng Học Bân không đi cũng phải đi, căn bản đẩy không được.

Vậy lúc nào con đi? Đổng Học Bân hỏi.

Tạ Quốc Lương trầm ngâm nói: Buổi chiều đi đi, chuyện tình đã ầm ĩ. Phương gia bên kia cũng đều biết rõ, đi sớm một chút thì tốt một chút.

Đổng Học Bân gật đầu, Được, con đã biết.

Hàn Tinh cười nói: Vậy gọi bọn nhỏ vào đi, chị đi làm cơm.

Từ Lệ Phân đứng dậy nói: Chị dâu. Em giúp chị.

Được, vậy Diễm Trân cũng đến đây đi, ba chúng ta vừa lúc tâm sự, đã lâu không nói chuyện nhiều. Hàn Tinh kéo Hạ Diễm Trân và Từ Lệ Phân cùng đi ra phòng bếp.

Tạ Nhiên Tạ Tĩnh và Phương Thủy Linh bọn họ đều vào nhà.

Tạ Hạo vừa tiến đến thì gào to: Anh rể, anh chừng nào thì giết đi qua?

Đổng Học Bân tức giận nói: Giết cái gì mà giết, anh là đi đại biểu trong nhà cầu hôn. Cũng không phải tiêu diệt cứ điểm kẻ địch.

Tạ Nhiên thành khẩn nói: Anh rể, thêm phiền phức cho anh, chuyện của em cùng Tiểu Linh đều dựa vào anh, cho dù không được. . . Cũng không trách anh.

Đổng Học Bân vỗ vỗ cánh tay của hắn.Giao cho anh đi.

Phương Thủy Linh cũng khách khí vài câu cùng Đổng Học Bân, sau đó chớp mắt mấy cái, qua bên kia chủ động đi nói chuyện phiếm cùng đám người Tạ Quốc Bang Tạ Quốc Lương, đừng xem Tạ Quốc Lương trước đó không có ấn tượng tốt đối với Phương nhà. Cũng từng cực lực phản đối qua việc hôn nhân này, nhưng còn không đến mức tính toán cái gì cùng một người tiểu bối. Có thể thật ra trong lòng cũng là rất vừa mắt đứa nhỏ Phương Thủy Linh này, cũng trò chuyện với Tiểu Linh, nói chuyện với nhau.

Tạ Quốc Kiến cười nói: Nên ăn rồi, đều rửa tay đi, hôm nay thím lớn của mấy đứa tự mình xuống bếp, mấy đứa nhỏ có lộc ăn rồi.

Con đi hỗ trợ. Phương Thủy Linh lập tức đứng dậy, không buông tha một chút cơ hội biểu hiện, có thể cùng là do Phương gia không có thái độ gì, khiến cho Phương Thủy Linh cảm thấy rất có lỗi.

Đổng Học Bân nói: Con cũng đi ra sau giúp hỗ trợ.

Tạ Quốc Bang ngăn cản hắn, nói: Tiểu Bân, con đi lên lầu gọi lão gia tử ăn cơm đi, thuận tiện xem thân thể cho lão gia tử, con cũng đã lâu không trở về. Lần trước lão gia tử bệnh rất lợi hại nằm trên giường không dậy nổi, vẫn là Đổng Học Bân diệu thủ hồi xuân, sau mười phút để Tạ lão gia tử có thể tự mình xuống lầu, cho nên trải qua chuyện lần kia, mọi người đối với y thuật của Đổng Học Bân cũng có một nhận thức sâu khắc, rất tín nhiệm.

Đổng Học Bân nói được, lên lầu.

Trên lầu, ngoài phòng của Tạ lão gia tử, Đổng Học Bân gõ gõ cửa rồi mở cửa tiến vào.

Tạ lão gia tử đang một mình ở trong phòng len lén uống rượu, thấy là Đổng Học Bân, cười vẫy tay, Tiểu Bân tới, tới, uống với ta một chút.

Đổng Học Bân cười khổ, Ngài sao lại uống rượu, lần trước thân thể vừa mới ….

Tạ lão gia tử cười nói: Chỉ một chung thôi, một ly cũng không đến, đến đây ngồi.

Đổng Học Bân ngồi qua, Ông nội, con bắt mạch cho ngài, nhìn thân thể ngài.

Tạ lão gia tử cũng không nói cái gì, đưa tay qua, Lần trước tên nhóc con trị bệnh cho ta, tới hiện tại hầu như chưa từng tái phát lại, không có việc gì ta còn ra ngoài đi bộ một km, thân thể cảm giác càng ngày càng tốt.

Đổng Học Bân vội nói: Đừng, ngài kiềm chế chút, ngàn vạn lần đừng vận động mạnh. Trong lúc xem mạch, Đổng Học Bân thuận tiện rút lui thời gian thân thể của lão gia tử, giúp ông tận lực khôi phục. Tạ lão gia tử là trụ cột trong nhà, tuyệt đối không thể ngã, Ông nội, buổi chiều con phải đi Phương gia cầu hôn, thương lượng chuyện của Tiểu Nhiên bọn họ, con cái này còn không biết nói như thế nào nữa, ngài cho con chủ ý đi.

Tạ lão gia tử nhấp một miếng rượu, Ha ha, chủ ý thì không có, tên nhóc con tùy cơ ứng biến đi.

Nhưng con không biết nên làm sao. Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói.

Con không biết? Lúc trước tên nhóc con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn kết hôn với tiểu Tuệ Lan của ta, không phải cũng đem ta thuyết phục sao. Tạ lão gia tử nói.

Trời.

Ai con cóc hả!

Đổng Học Bân cực kỳ không nói gì, biết lão gia tử đây là còn nhớ thù của mấy năm trước, lần kia mình chỉ vào mũi lão gia tử mà quở trách.

Tạ lão gia tử cười nói: Ngay cả ta đều có thể thuyết phục, mấy lão già kia của Phương gia phỏng chừng cũng không vấn đề, tên nhóc con có bổn sự này, nếu không con cho rằng Quốc Lương bọn họ vì sao để con đại biểu nhà chúng ta đi cầu hôn? Ha ha, tên nhóc con lúc nên hỗn đản thì hỗn đản lên, nên nghiêm túc thì nghiêm túc lên, cho nên xử lý chuyện này so với Quốc Lương bọn họ thích hợp hơn.

Đổng Học Bân cười nói: Con coi như ngài khen con.

Lúc đầu cũng là khen tên nhóc con. Tạ lão gia tử cười lớn vuốt vuốt râu mép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.