Quyền Tài

Chương 1368: Chương 1368: Tạ Tuệ Lan muốn tới?




Buổi trưa.

Chính phủ huyên.

Phòng làm việc thường vụ phó huyện trưởng.

Sau khi trở về từ họp biểu dương, Đổng Học Bân ngồi nhìn văn kiện trong phòng làm việc của mình, đều là của mấy ngày nằm viện không xử lý, bên trong có báo cáo kế hoạc chuẩn bị tu sửa ký túc xá cho chính phủ huyện của Đổng Học Bân, tùy tiện lật lật, Đổng Học Bân luôn cảm thấy không thỏa mãn, không nói cái khác, tài chính của bọn họ có hạn, chỉ ba mươi triệu mà thôi, cái phần tài chính dự tính này đã vừa đúng ba mươi triệu rồi, nếu như có thêm phí dụng gì thì đúng là không có biện pháp bù đắp, hơn nữa một công trì lớn như vậy cũng không chỉ riêng trực tiếp sửa một tòa nhà đơn giản như vậy, bên trong còn có tâm tình của nhân viên và người nhà nữa, khởi công cũng không có khả năng triển khai toàn bộ, phải có tuần tự trước sau, nhà nào đơn vị nào chổ nào, sửa cái nào trước cái nào sau, cái này đều phải trù tính cả, quả thật không dễ làm.

Cốc cốc.

Có người gõ cửa.

Mời vào Đổng Học Bân ngẩng đầu.

Người vào là Diêu Thúy, cô ấy cầm trong tay một phần cơm đi tới đặt trên bàn của Đổng Học Bân : Biết cậu bận rộn chưa ăn gì, nên mang lên cho cậu

Đổng Học Bân cười nói : Cảm ơn

Diêu Thúy ngồi xuống : Ăn lúc còn nóng đi, đừng để nguội

Đổng Học Bân hỏi : Được, cô ăn chưa? Cùng nhau ăn?

Diêu Thúy mỉm cười nói : Tôi đã ăn ở căn tin rồi

Đổng Học Bân gật đầu, buông văn kiện không nhìn nữa, bắt đầu ăn, thức ăn của căn tin cũng bình thường, chỉ có thể coi như là miễn cưỡng lắp đầy bao tử.

Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân nhớ tới một việc, chỉ chỉ đống văn kiện trên bàn : Bảo phòng làm việc làm lại cho tôi, không lý tưởng, kêu bọn họ sửa lại đi

Diêu Thúy chớp mắt : Vấn đề nằm ở đâu?

Đổng Học Bân nói : Tài chính phải tính toán lại

Diêu Thúy lấy bút ra ghi lại : Được, tôi nói với bọn họ

Còn có trình tự khởi công cũng có vấn đề, tình huống biến chất của ký túc xá không như nhau, mọi người đều muốn tranh thủ cho mình, sẽ sản sinh rất nhiều vấn đề, cái này khẳng định không được

Được, trở về tôi sẽ bảo bọn họ sửa

Làm ra nhiều phương án đi, đến lúc đó đưa hết cho tôi

Diêu Thúy lại hỏi thăm thân thể của hắn vài câu, rồi mới mở cửa đi.

Công trình ký túc xá lần này Đổng Học Bân vô cùng coi trọng, cũng coi như là công tác có phân lượng đầu tiên có ý nghĩa chân chính sau khi tiền nhiệm, hắn khẳng định rất coi trọng phần chiến tích này, cũng muốn cho ra một kết quả thỏa mãn, bất quá Đổng Học Bân chỉ giỏi mấy cái đánh đánh giết giết và chơi chiêu mà thôi, những cái này không ai so được với hắn, những mà nói đến công tác nghiêm túc thì, thằng nhãi này làm sao mà hiểu được. Nói ra cũng buồi cười, Đổng Học Bân tiến vào thể chế cũng nhiều năm rồi, thật sự chưa từng làm chuyện gì đàng hoàng cả, cho nên cái phần công tác này tới, hắn lại luống cuống.

Reng reng reng.

Điện thoại trên bàn vang lên.

Đổng Học Bân tiếp : A lô, ai vậy?

Tôi Khương Phương Phương Là tiếng nói của Khương huyện trưởng.

Đổng Học Bân nghiêm mặt : Khương huyện trưởng, ngài tìm tôi?

Cũng không có chuyện gì, công tác xử lý thế nào? Cho cậu nửa tháng ngày nghỉ rồi, không cần phải gấp gáp công tác, cứ nghỉ ngơi trước đi

Thân thể không có việc gì, cũng là công trình ký túc xá chưa có định ra được

Cái này không vội, trong vòng tháng này có thể định ra một phương án đại khái là được, vấn đề chi tiết đến lúc đó rồi nghiên cứu

Nhưng hiện tại phương án đại khái còn chưa ra, tôi bảo người bên dưới làm quy hoạch một chút. Bất quá vấn đề rất lớn, bằng không ngài xem thử?

Tôi hiện tại cũng không có thời gian xem, cậu định trước đi, đến lúc đó báo cho tôi là được, buổi chiều tôi phải đến thành phố một chiếu, vừa xử lý xong chuyện trong huyện, còn phải báo cáo tình huống ký túc xá với thành phố, phỏng chừng phải ngày mai mới có thể trở về, phương án cậu tự quyết định là được

Vậy ... được rồi Đổng Học Bân xoa xoa trán, cái phần chiến tích này hầu như là đến không, bất quá bây giờ xem ra cũng không dễ như vậy.

Khương Phương Phương bỗng nhiên nói : Tôi tìm cậu có chuyện khác

Đổng Học Bân nói : Ừm? Ngài nói đi

Cậu xác định thân thể của cậu không có việc gì?

Thật không sao, vết thương đều lành rồi

Vậy được, buổi chiều hoặc buổi tối ngày hôm nay, theo nhật trình định vào ngày hôm qua thì phải đi an ủi tâm tình của người nhà và người bị thương, có thể còn muốn điều tra tình huống của các ký túc xá khác, là một an ủi ý nghĩa chính trị, có đài truyền hình và ký giả tòa soạn đi theo, Mông bí thư và lãnh đạo tương quan sẽ đi, bất quá tôi phải đi thành phố một chuyến, nếu như thân thể của cậu không có việc gì, vậy đại biểu cho chính phủ huyện đi

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút : Được

Đi làm trò mà thôi, cho công chúng một công đạo, Đổng Học Bân cũng rõ ràng.

Khương Phương Phương nói : Mông bí thư bọn họ đều là muốn mang theo phu nhân cùng đi, như vậy tình cảm cũng thân thiết hơn, cậu xem bên cậu, vợ cậu có tới hay không?

Mang theo vợ?

Hắn thật ra cũng muốn, nhưng mà mang chổ nào theo?

Đổng Học Bân cười khổ : Cô ấy còn bận hơn tôi nữa, hơn nữa buổi chiều phải đi an ủi? Cô ấy cũng tới không kịp, từ chổ cô ấy ngồi máy bay đến đây cũng ba bốn tiếng

Không sao, cậu đi cũng như nhau

Được, vậy một hồi tôi về thay quần áo

Vừa cúp điện thoại không bao lâu, thư ký của Mông bí thư là Trương Phong gọi điện thoại đế, cũng nói chuyện này, Đổng Học Bân đương nhiên là đáp ứng, thật ra nếu không có cú điện thoại khi nãy của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân cũng không muốn đi, hắn không thích loại tác tú chính trị này, cảm thấy có chút giả dối, nhưng mà nếu Khương huyện trưởng phải đi thành phố có việc, chính phủ huyện bên này khẳng định sẽ không có người đi thế, chỉ có Đổng Học Bân mà thôi, hắn là thường vụ phó huyện trưởng, là người đứng thứ hai của chính phủ huyện.

Nhìn thời gian, cũng sắp một giờ rồi.

Đổng Học Bân cũng không vội vã trở về thay quần áo, mà là mở máy tính lên xem tin tức, xem coi có chuyện gì trong lúc mình nằm viện.

Một trang ...

Năm trang ...

Mười trang ...

Đột nhiên, một tin tức đập vào mắt của Đổng Học Bân.

Đây là tin tức về việc một thành phố khác muốn đến thành phố bọn họ điều tra nghiên cứu giáo dục, vừa mới gửi lên chưa được vài phút, Thành phố Mai Hà bọn họ tuy rằng kinh tế không được, thành phố không được, các phương diện đều lạc hậu, nhưng mà chỉ riêng công tác giáo dục ở đây thì vẫn không tồi, mỗi năm đều có không ít học sinh đậu vào những trường đại học danh tiếng, có thể bởi vì quá nghèo, nên các học sinh cũng tương đối nổ lực học tập, cũng chính là vì điểm này, cho nên cấp trên mới không ít lần cung cấp tài chính giáo dục cho bọn họ, dùng để triển khai sự nghiệp giáo dục, những cái này cũng chính là nét nổi bật của thành phố Mai Hà bọn họ.

Thành phố khác đến chổ bọn họ điều tra, cái này không kỳ quái.

Nhưng khiến cho Đổng Học Bân ngây người chính là, cái thành phố khách này lại chính là thành phố Phần Châu!

Bởi vì không phải là tin tức quan trọng, cũng không có độ quan tâm cao, cho nên cũng không viết nhiều, nhưng Đổng Học Bân lại biết, Tạ Tuệ Lan chính là người phụ trách về giáo dục của thành phố Phần Châu!

Trời đất!

Hay là vợ của mình mang đội tới?

Nghĩ đến cái kinh hỉ mà Tạ Tuệ Lan nói qua điện thoại, Đổng Học Bân cũng vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.