Trong tỉnh.
Bốn giờ.
Phương gia, phòng vệ sinh.
Đổng Học Bân giơ tay lên ngửi ngửi mùi trên áo, có chút mùi của bột giặt, có mùi của long não khử độc trong ngăn tủ, nhiều hơn là mùi vị trên người của Phương Văn Bình, tuy rằng không thơm lắm, nhưng ngửi vào cũng rất thoải mái, đặc biệt dễ ngửi, dù sao cũng không có người nhìn, Đổng Học Bân liên tiếp hít vào vài hơi, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn tìm móc treo phơi đồ của mình trong WC, mở cửa ra phòng vệ sinh.
Phương đại tỷ?
. . . Ừm.
Chúng ta có máy sấy khô không?
Chổ này là phương bắc, cậu nghĩ sao?
Không có thì thôi, tôi chỉ là sợ quần áo không khô.
Phía nam dùng máy sấy khô tương đối nhiều, bởi vì độ ẩm trong không khí khá lớn, quần áo không dễ khô, cho dù là phơi khô, có thể cũng sẽ có mùi ẩm, nhưng không khí phương bắc tương đối khô ráo, không sợ những cái này, cho dù là mùa đông, chỉ cần không để quần áo kết băng ở bên ngoài, phơi bên trong cũng có thể khô, không có mùi ẩm, dùng máy sấy khô tự nhiên ít.
Một cái. . .
Hai cái. . .
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đem quần áo phơi ra ngoài lan can, đương nhiên, quần lót và mấy thứ khác của mình Đổng Học Bân không thể không biết xấu hổ treo riêng, là kẹp trong áo sơmi, như vậy tuy không dễ khô, nhưng ít nhất cũng giữ mặt mũi, nếu không cũng quá tùy ý.
Phơi xong quần áo của mình, Đổng Học Bân nhìn về phía Phương Văn Bình đang ở trên sô pha xem báo, Phương đại tỷ, tôi không chú ý trong máy giặt có quần áo của bà, cũng giặt sạch luôn rồi, bà xem quần áo của bà. . .
Phương Văn Bình nhìn hắn, Quần áo gì?
Đổng Học Bân ặc nói: Cũng là. . . Quần áo. Hắn khó mà nói là đồ lót của người ta.
Hồi ức một chút, Phương Văn Bình có lẽ cũng nghĩ tới, nhíu nhíu mày. Đứng dậy đi tới, Không cần cậu quản. Tiến vào phòng vệ sinh, lát sau đi ra, Phương Văn Bình trong tay đã cầm một cái móc, treo đồ lót màu da của cô ấy, bất quá Phương Văn Bình không phơi ở tầng dưới, mà là trực tiếp lên lầu, tựa hồ là lên trên sân thượng, sau một lúc lâu mới xuống.
Bên dưới, Đổng Học Bân mặc thu y của Phương Văn Bình luôn luôn động tay hoặc là động chân, không phải quần áo của mình mặc vào đúng là khó chịu, huống chi là quần áo của phụ nữ, còn là không có áo khoác trực tiếp mặc ở trên người, thằng nhãi này có chút không yên. Nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được áo ngủ hoặc là áo khoác có thể mặc vào, hắn cũng đành chịu, thẳng thắn đem lễ vật mình vừa mua, dời trọng tâm câu chuyện đi.
Phương Văn Bình vừa tới, Đổng Học Bân đem một cái hộp đưa qua, Tặng bà, sinh nhật vui vẻ. Chúc thân thể bà khỏe mạnh, từng bước thăng chức.
Phương Văn Bình à một tiếng, tiếp nhận tới để trên bàn.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Bà mở nhìn đi, nhìn xem thích không.
Phương Văn Bình lông mày nhíu thật chặt. Nhưng vẫn đưa tay mở, chỉ bất quá trong động tác mở hộp lộ ra một vẻ rất không nhịn được, khiến cho Đổng Học Bân muốn bao nhiêu phiền muộn có bấy nhiêu phiền muộn. Hộp mở, một cái đồng hồ đeo tay lộ ra. Phương Văn Bình vẫn là biết xem hàng, Omega? Phụ nữ đi ra từ loại gia đình này đều là sống an nhàn sung sướng. Cơ bản đều lớn nhỏ giống nhau, phụ nữ hình thái này phần lớn có mấy đặc điểm -- người thì lớn, tính tình thì lớn, kiến thức lại rộng, ba cái này là tính cách chủ yếu, giống Tạ Tuệ Lan vợ của Đổng Học Bân như đúc.
Đổng Học Bân nói: Ừm, Omega, đi ngang qua nhìn thấy không tồi, cảm thấy cũng rất thích hợp với bà, nên mua, tôi kêu bọn họ điều chỉnh dây đồng hồ, bà mang thử đi?
Phương Văn Bình nói: Bao nhiêu tiền?
Ài, không bao nhiêu tiền. Đổng Học Bân chưa nói.
Phương Văn Bình mang vào, ừm, khá thích hợp, rất vừa, hơn nữa cái đồng hồ này so với cái Cartier cô ấy của có thể càng thích hợp phong cách của cô ấy hơn một ít.
Đổng Học Bân chờ mong nói: Bà cảm thấy thế nào?
. . . Cũng được. Phương Văn Bình trả lời rất có lệ.
Đổng Học Bân cũng không tính toán, biết cô ấy cũng là cái tính cách này, hắn thấy ánh mắt của Phương Văn Bình, cảm thấy lão Phương đối với cái lễ vật này tám phần mười là thoả mãn, nếu không sẽ không cởi ra mà vẫn mang trên tay như thế, Đổng Học Bân cũng cho rằng ánh mắt của mình vẫn là có thể, Bà không muốn bánh kem, tôi cũng không mua, vậy sinh nhật của bà sẽ ăn như thế nào? Tiểu Linh bình thường mừng sinh nhật của bà ra sao? Buổi tối ăn cái gì? Phương Văn Bình lần này đột nhiên gọi mình tới, Đổng Học Bân cũng là trở tay không kịp, bởi vì ít nhất phải nói sớm một tiếng, nhưng bà thì ngược lại, ngay cả nói trước cũng không có, cùng ngày lại đột nhiên kêu anh em đến đây làm sinh nhật cho bà, Đổng Học Bân cũng không biết làm sao luôn.
Buổi tối ăn cái gì? Phương Văn Bình lập lại một lần.
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt nói: Đúng vậy, ăn cái gì?
Phương Văn Bình thản nhiên nói: Ăn cái gì thì nhìn cậu biết làm cái gì, cậu không phải mua đồ ăn rồi sao? Cậu cứ làm theo sở trường của cậu đi.
Đổng Học Bân kinh ngạc nói: Hả? Tôi làm cơm hả?
Phương Văn Bình nói: Vậy cậu nghĩ rằng tôi gọi cậu tới để làm gì?
Đổng Học Bân nói: Trời đất, không ngờ gọi tới cũng là làm cơm cho bà?
Phương Văn Bình nhìn hắn nói: Cậu cảm thấy tôi biết làm cơm sao?
Đổng Học Bân trong lòng nói cũng phải, nếu như trông cậy vào bà hai ta buổi tối đều sẽ chết đói, bất quá sao không thể đi ra ngoài ăn hả? Hiện tại là phó tỉnh trưởng? Không tiện đi ra ngoài để cho người ta thấy? Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng rõ ràng, một người phó tỉnh trưởng trong tỉnh bản thân cũng là quan lớn số một số hai, trên cơ bản đi tới địa phương nào người ta cũng đều nhận thức, đó chính là trên TV bình thường, Phương Văn Bình lần này không muốn mừng sinh nhật cùng người khác, tìm Đổng Học Bân hắn một người coi như là quen thuộc, hai người nếu như đi ra ngoài bị người ta nhận ra, cũng không quá thỏa đáng.
Được, bà hôm nay là thọ tinh lão, tôi không tính toán với bà.
Đổng Học Bân đối với phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp, đều là không cứng lòng nổi, Được rồi, vậy tôi đi làm vài món ăn, hiện tại cũng không còn sớm, nên làm, bà có cái gì thích ăn không? Đổng Học Bân buổi trưa cũng chưa ăn, cũng muốn ăn sớm một chút.
Phương Văn Bình thản nhiên nói: Tôi không sao cả.
Vậy tôi đi nhìn thử. Đổng Học Bân nói.
Phương Văn Bình ừ một tiếng, tiếp tục xem báo, ra vẻ không có ý muốn phản ứng tới Đổng Học Bân.
Đại khái là thái độ như thế, chổ nào giống như gọi Đổng Học Bân tới mừng sinh nhật của cô ấy a, cũng may Đổng Học Bân sớm quen với vẻ không coi ai ra gì của Phương Văn Bình, đây là một mỹ phụ khí ngạo tới cực điểm của, ngoại trừ chính cô ta, cô ấy căn bản là không đem người khác coi là gì, Đổng Học Bân sớm nhìn thấu cô ấy, hơn nữa bây giờ còn có chút mờ ám, nếu là trước đây, Đổng Học Bân hầu như là nói một câu với cô ấy thì Phương Văn Bình sẽ trở mặt với hắn ngay.
Khó hầu hạ.
Đổng Học Bân lắc đầu, chỉ có thể tự an ủi và điều giải, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, tìm đồ làm cơm.