Đại sảnh.
Trên bàn bài.
Đổng Học Bân và Chu Hổ đều ngồi xuống.
Phía sau Trầm Tiểu Diễm thấp giọng nói: Trương tổng, ngài nghĩ phần thắng của Đổng tiên sinh bao nhiêu?
Trương Long Quyên cười, Tên nhóc này nói sẽ không thua, đó chính là có không ít phần thắng, bất quá đối phương là thần bài, có thể là năm phần, không đánh một trận vẫn là không biết.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Nhưng hắn đều không hiểu gì về trát kim hoa,làm sao đánh?
Trương Long Quyên hỏi ngược lại: Tiểu Đổng cũng không biết chơi mạt chược, không phải vẫn thắng?
Trầm Tiểu Mỹ nói: Hắn không biết mạt trượt là giả vờ mà? Hơn nữa các người đều nói thần bài thần bài, còn có thể gian lận? Gian lận thì sao mà chơi?
Trầm Tiểu Diễm hơi trầm ngâm, Thuật gian lận của Đổng tiên sinh hẳn là cũng không kém.
Trầm Tiểu Mỹ có chút đổ mồ hôi, Ặc, vậy lần này là so đấu thuật gian lận hả?
Trương Long Quyên cười ha ha, Tôi thấy thật đúng là, thú vị, thú vị.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Chúng ta đều thắng nhiều như vậy, cần gì phải đánh trận không nắm chắc?
Trương Long Quyên nói: Tiểu Đổng cũng không nghĩ như vậy, hắn nếu tự tin như thế, để hắn thử xem sao, thắng thua cũng không sao cả, coi như chơi vui thôi.
Ngài thật ra nghĩ rất thoáng. Trầm Tiểu Mỹ có chút bội phục cô ấy.
Trầm Tiểu Diễm thở dài nói: Đổng tiên sinh đều đã đáp ứng Chu Hổ rồi, chúng ta vẫn là nhìn thôi, nhìn rốt cuộc là thuật gian lận của thần bài lợi hại hay là Đổng tiên sinh tốt hơn.
Xung quanh rất nhiều khách đều đến xem náo nhiệt.
Nhưng tất cả người chân chính có nhãn lực cũng đều nhìn ra, người thanh niên này và thần bài quyết đấu, rất có thể căn bản là không phải quyết đấu về kỹ thuật đánh bài và thành phần vận khí, mà là thuần túy so đấu thuật gian lận, xem ai lợi hại hơn, cái đặc sắc này, loại thi đấu này cũng không phải tùy tiện là có thể thấy. Bất quá cũng là danh khí của thần bài quá lớn. Cho dù thấy được Đổng Học Bân vài ván thiên ù mãn phiên, mọi người cũng không cảm thấy Đổng Học Bân có bao nhiêu phần thắng, dù sao từ kinh nghiệm hay là danh khí mà nói. Đổng Học Bân đều kém quá xa thần bài Chu Hổ, hơn nữa cái này cũng không phải mạt trượt, mà là thần bài am hiểu nhất, muốn dùng gian lận thắng thần bài quá khó khăn.
. . .
Bàn đánh bài.
Chia bài tới.
Chu Hổ nói: Đem nhiều bộ bài tới.
Chia bài nghe vậy, lại đem tới rất nhiều bộ bài không giống nhau.
Chu Hổ cười nói: Tiểu tử, cậu chọn bài đi, bộ nào đều được.
Đổng Học Bân nhún nhún vai, Ngài lớn tuổi, ngài chọn đi, tôi cái nào đều không sao cả.
Mọi người vừa nghe Đổng Học Bân nói lời này, đều nghĩ hắn khẩu khí quá lớn, nếu như biết lợi hại của thần bài. Mọi người nghĩ Đổng Học Bân khẳng định không dám nói như vậy.
Nhưng Đổng Học Bân thật đúng là không sao cả.
Thần bài? Là tiên bài tới Đổng Học Bân cũng không sợ!
Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ mấy người lúc này cũng đều đi lên, vây quanh phía sau của Đổng Học Bân, chuẩn bị quan sát gần gũi.
Những người khác cũng đều vây quanh đến đây.
Bất quá ngoại trừ Tống Ngọc Hổ và Ngụy tổng mấy người đứng ở phía sau Chu lão. Những người khác tự nhiên đều đứng ở hai bên. Không có khả năng để người bên ngoài trực tiếp thấy bài của bọn họ.
Được rồi, vậy bộ này. Chu lão tùy tiện cầm lấy một bộ bài.
Chia bài tiếp nhận tới, mở đóng gói ra đem tất cả bài mở ra cho bọn họ kiểm tra, chờ bọn họ nhìn không có vấn đề, lúc này mới bắt đầu xào bài.
Xoát xoát xoát. . .
Xoát xoát xoát. . .
Trong lúc xào bài, Chu lão nói với Đổng Học Bân cười: Tôi cũng rất nhiều năm không đánh bài, ngày hôm nay thấy kỹ thuật của cậu, tay mới có chút ngứa, không nhịn được muốn đánh với cậu vài ván.
Đổng Học Bân nói: Vậy là vinh hạnh của tôi.
Xào bài kết thúc, nữ chia bài bắt đầu chia bài.
Mọi người trong lúc nhất thời đều mở to hai mắt nhìn, một hình ảnh cũng không muốn buông tha.
Một lá. . .
Hai lá. . .
Ba lá. . .
Bài của Chu lão đã đủ.
Bài của Đổng Học Bân cũng đủ.
Thế nhưng khiến cho tất cả mọi người giật mình chính là, Chu lão ngay cả bài cũng không nhìn, cầm ở trong tay sờ sờ, vỗ vỗ, trực tiếp ném ra mười triệu thẻ bạc. Thẻ bạc đã chuẩn bị xong, Tống Ngọc Hổ giúp Chu lão đem thẻ bạc để vào trong bài đánh bài, rầm một chút.
Không xem bài?
Chơi bài úp?
Vậy nếu như đối phương muốn nhìn bài, đặt cược sẽ tăng gấp bội!
Đổng Học Bân thấy thế chớp mắt, hắn lúc đầu muốn mở ra nhìn một chút cũng không động, tay gõ vài cái trên bài của mình, . . . Theo!
Trầm Tiểu Mỹ cũng đem thẻ bạc ra.
Chu lão nhìn hắn, lại bỏ thêm gấp đôi thẻ bạc, Hai mươi triệu!
Đổng Học Bân mí mắt cũng không chớp một chút, . . . Theo hai mươi triệu!
Chu lão cười, Có khí phách, vậy mở bài đi?
Đổng Học Bân cũng không nói nhiều, trực tiếp đem bài mở ra, Q chuồn, K chuồn, A chuồn!
Sảnh một nước!
Mọi người một mảnh xao động!
Chu lão nở nụ cười, đem bài vuốt vuốt, lập tức nhẹ nhàng búng ra trên mặt bàn, là con 5 chuồn, 5 cơ, 5 bích, là Báo tử!
Chu lão thắng!
Thần bài quả nhiên thắng!
Chu lão nói: Xin lỗi nha tiểu tử?
Tống Ngọc Hổ sớm biết rằng Đổng Học Bân không có khả năng thắng được Chu lão, đem thẻ bạc thắng tới thu về, cũng cười nhìn Đổng Học Bân.
Trầm Tiểu Diễm cau mày.
Trầm Tiểu Mỹ cũng hít vào một hơi, có chút lo lắng.
Đổng Học Bân nhìn Chu lão thật sâu, thật ra hắn mới là người tương đối ngoài ý muốn, hình như là đã sớm biết Chu lão có bài gì, cho nên Đổng Học Bân mới nghĩ sảnh một nước là thắng ổn, thế nhưng khi thấy Chu lão cuối cùng biến bài không hề có dấu hiệu, bài cũ thành Báo tử, Đổng Học Bân cũng vui vẻ một chút, được, quả nhiên là gian lận, thật ra hắn quá sơ suất một ít.
Ván thứ nhất chỉ là thử.
Hai người giao thủ, Đổng Học Bân thua mất một chút.
Xung quanh không khỏi có người khe khẽ nói nhỏ.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Đúng vậy, đó chính là thần bài, không có thua qua.
Tiểu tử này cũng ảo, bài cũng không tồi.
Sảnh một nước đối với Báo tử? Cái này đều là bài gì hả? Hay là hai người đều dùng gian lận?
Dùng thì thế nào? Các người ai nhìn ra chỗ gian lận nào? Không nhìn ra thì không thành vấn đề.
Một ván bài thử nước, mọi người đã có thể cảm giác ra một đại khái, thần bài không hổ là thần bài, quả nhiên là gươm quý không bao giờ cùn, vẫn là lợi hại như vậy!
Thẻ bạc của Đổng Học Bân lập tức biến thành khoảng sáu trăm triệu.
Mới một phút đồng hồ trôi qua thì thua hơn ba mươi triệu, cái này còn nhanh hơn mạt trượt.
Đổng Học Bân không thèm để ý, nhìn Chu lão nói: Quả nhiên là thần bài. Bài tốt.
Chu lão lắc lắc tay, Tôi cũng không phải thần bài gì cả, đều là bạn bè trước đây tâng bốc. Tiểu tử cậu mới là Trường Giang sóng sau đè sóng trước .
Ván thứ hai bắt đầu.
Nhà trên vẫn là Chu lão.
Sau khi cầm bài, Chu lão vẫn không xem, Năm mươi triệu. Trực tiếp ra cái giá cao nhất.
Lần này. Đổng Học Bân cũng không chuẩn bị mở bài trước, mà là ném thẻ bạc nói: Mở bài đi. Ai kêu đối phương mở bài, đại đa số là muốn đặt gấp đôi, nhưng Đổng Học Bân cũng không quan tâm đến điều đó.
Chu lão cười, chậm rãi đem bài chà trong tay, cuối cùng nhẹ nhàng đặt trên bàn, KKK, lại là một Báo tử!
Còn là đại Báo tử!
Đổng Học Bân chà cũng không chà, trực tiếp đem bài mở ra. AAA!
Cũng là Báo tử! Hơn nữa đè chết Chu lão! Là Báo tử cao nhất!
Chu lão con ngươi co rụt lại, cũng nhìn Đổng Học Bân thật sâu.
Đổng Học Bân cười một tiếng, Đa tạ lão gia tử.
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ hầu như đều ngừng hô hấp lại.
Mọi người nhìn mà có chút kinh hồn khiếp đảm. Hiện tại dù có ngốc cũng có thể đã biết, trát kim hoa của hai người, không có khả năng mỗi lần đều ra bài tốt như vậy!
Hơn nữa bọn họ cũng chưa từng nhìn bài!
Hai người đều gian lận?
Đây là. . . đấu thuật gian lận? ?
Nếu không Báo tử sao có thể ra dễ dàng như vậy! ?
Đổng Học Bân trong nháy mắt thay đổi tình thế. Thẻ bạc đã biến thành bảy trăm triệu hơn!
Cái này con mẹ nó là thuật gì hả? Cái này cũng quá lợi hại? Sao bọn họ đều không nhìn ra?
Kỹ thuật của thần bài mọi người đã sớm có nhận thức, cho nên còn nghĩ không có gì, nhưng Đổng Học Bân lại có thể có một kỹ thuật tương xứng cùng thần bài!
Cái này. . .
Mọi người đều lộ ra kinh sắc!
Ván tiếp theo bắt đầu rất nhanh.
Người thắng là người đầu tiên gọi bài, Đổng Học Bân cũng cho ra mức thẻ bạc cao nhất, Năm mươi triệu.
Chu lão không chút nghĩ ngợi gọi người bỏ năm mươi triệu thẻ bạc, . . . Theo năm mươi triệu.
Đổng Học Bân lại ném thẻ bạc, Năm mươi triệu.
. . . Theo. Chu lão tiếp tục theo.
Đổng Học Bân không muốn bị động, thẳng thắn trực tiếp ném ra một trăm triệu, Mở bài.
Chu lão cầm lấy bài nhìn một chút, sau đó chà chà, cuối cùng đặt ở trên bàn, AAA! Chính là Báo tử cao nhất!
Phần thắng định rồi!
Tống Ngọc Hổ và tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Mà khi Đổng Học Bân đem bài nhấc lên, mọi người lại một lần nữa hít khí lạnh, tràng diện thoáng cái yên tĩnh xuống, một bầu không khí quỷ dị cấp tốc lan tràn!
235! ( 235 - bệnh tâm thần, tiếng chửi lóng của Trung Quốc) Đổng Học Bân lại có thể là 235!
Bài gần như nhỏ nhất trong trát kim hoa! Cho dù là tùy tiện một con 6 cũng đều có thể đạp chết nó! Thế nhưng. . . 235 cũng có thể giết Báo tử! Chỉ có 235 có thể!
Thần bài thua!
Lại một lần thua!
Đổng Học Bân đã được gần một tỷ đô la rồi !
Tống Ngọc Hổ cả kinh nói: Chu lão!
Chu lão con mắt cũng mị lên, Bài tốt.
Đổng Học Bân cười, nhìn nữ chia bài mắt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Lấy lại bình tĩnh, nữ chia bài lập tức xào bài phân bài.
Ván thứ tu, Chu lão cũng không dám chủ quan nữa, bài chia xong ông ta cầm lên nhìn, phía sau Tống Ngọc Hổ sắc mặt không thay đổi, cũng nhìn không ra bài thế nào.
Đổng Học Bân vẫn không xem bài, trực tiếp đặt năm trăm triệu.
Chu lão nhìn hắn, ném ra một trăm triệu thẻ bạc, mở bài của Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân thậm chí ngay cả nhìn cũng không có nhìn, trực tiếp đem bài mở ra, AAA! Báo tử cao nhất!
Chu lão nhìn nhìn con mắt của hắn, khe khẽ thở dài, cũng không mở ra, đem bài của mình ném ra ngoài, bỏ bài, Kỹ thuật tốt, không cần chơi.
Đổng Học Bân nói: Ngài đây là tâng bốc tôi, tiếp tục vài ván?
Chu lão cười khổ một tiếng, lắc lắc tay, Già rồi, già rồi.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có chút không phản ứng được!
Thần bài thua?
Chu Hổ dĩ nhiên chịu thua? ?
Sao có thể! Thần bài không phải không có thua qua sao? ?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Đổng Học Bân, người thanh niên này ngay cả bài cũng lợi hại như vậy? Có thể bức thần bài chịu thua không chơi! ?
. . .