Im ắng.
Bầu không khí trên đường đã gấp gáp cực kỳ.
Hồ Hán Bân và cảnh sát nhân dân cũng không có gọi cái gọi là trợ giúp nữa, bởi vì bọn họ biết, với sức chiến đấu của Đổng Học Bân biểu hiện, dù là đem tất cả cảnh lực của vùng ngoại thành bọn họ đến đây, có lẽ cũng không phải đối thủ của người ta, bọn họ đã quá đánh giá thấp đối phương.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Cảnh sát đều ngây ngốc đứng.
Dân chúng chớp con mắt nhìn.
Ngay cả nhân viên y tế của xe cấp cứu cũng đều không dám động, bọn họ cũng cảm thụ được bầu không khí khẩn trương của hiện trường, cho nên cũng không có đi cứu tài xế xe dù.
Co cứng lại rồi.
Hình như không có cách nào khác giải quyết.
Nhưng ngay tại lúc này, Đổng Học Bân biểu tình hơi đổi, thay đổi một sắc mặt, cười tủm tỉm nhìn Hồ Hán Bân và cảnh sát, Tôi lập lại lần nữa, muốn còng tay tôi, các người nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi trước đó đáp ứng quay về đồn công an với các người, vậy tôi khẳng định sẽ đi với các người, các người nếu như không tin lời của tôi nói vậy tôi cũng không có cách nào, bằng không như vậy đi, các người nói cho tôi biết đồn công an các người ở đâu, tôi tự mình đi qua? Tôi đã không chỉ một lần nói qua, chuyện này không để yên, ngày hôm nay các người cũng là không cho tôi đi cũng không được, chuyện xe dù, chuyện các người cùng tội phạm cấu kết, còn có chuyện xe khách muốn đụng chết tôi, thế nào đều phải cho tôi một công đạo? Không có công đạo tôi sẽ không đi, các người yên tâm, cũng không cần dùng cái ánh mắt kia nhìn tôi, con người tôi nói được thì làm được.
Tất cả mọi người nhìn hắn, tràng diện đã bị Đổng Học Bân một người khống chế, tất cả mọi người bị khí tràng trước đó của Đổng Học Bân làm cho kinh sợ.
Đổng Học Bân đem tàn thuốc ném xuống đất, nói: Thế nào? Tôi là tự mình đi đồn công an các người, hay là ngồi xe cảnh sát của các người cùng đi hả?
Hồ Hán Bân thử nói: Lên xe.
Đổng Học Bân cười cười, đi qua.Tốt.
Dưới cái nhìn cảnh giác của cảnh sát nhân dân, Đổng Học Bân thật đúng là đi qua xe cảnh sát chỗ đó.
Đám cảnh sát nhân dân đều cảm thấy rất kỳ quái, tất cả mọi người không dám động vào cậu, cậu còn có thân thủ lợi hại như vậy, hiện tại muốn chạy quả thật dễ dàng, sao còn có thể nguyện ý chủ động theo chúng tôi quay về đồn công an hả? Cậu cái này không phải có bệnh sao? Chẳng lẽ là sợ cơ quan công an phát lệnh truy nã cậu? Ừm, tám phần mười là như thế này. Dù sao đám cảnh sát nhân dân là lý giải như thế, người cho dù lợi hại, cũng không có khả năng đối kháng với quốc gia. Cậu hiện tại đánh cảnh sát, chuyện tình còn ầm ĩ lớn như vậy, cũng phải có một kết quả, nếu không cậu cả đời cũng sống yên ổn không được. Nghĩ đến thần nhân trước mắt này có chuyện để sợ, lo lắng của đám cảnh sát nhân dân cũng thoáng ổn một ít. Bất quá xuất phát từ bản năng, lúc Đổng Học Bân đi tới bọn họ rất nhiều người vẫn là sờ cảnh côn hoặc là súng trên lưng, thậm chí có vài người còn lui lại mấy bước, trạng thái tinh thần căng thẳng, gặp qua cái hình ảnh kia, bọn họ đã không ai dám đến gần Đổng Học Bân trong phạm vi vài mét.
Nhưng bọn họ không biết chính là, Đổng Học Bân căn bản là không phải sợ. Hắn sẽ sợ? Vậy quả thật là vô nghĩa, người của đồn công an vùng ngoại thành căn bản không biết bọn họ rước lấy một lưu manh gì!
Mãi đến khi Đổng Học Bân thật sự lên xe cảnh sát, người của đồn công an đồng thời thở phào nhẹ nhõm, rất nhiều người đều lau mồ hôi trên trán. Vừa rồi thật khẩn trương.
Lúc này, nhân viên y tế mới đi tới kiểm tra tình huống của tài xế xe dù, cũng may, cũng là hôn mê bất tỉnh. Xương đùi gãy, băng bó đơn giản một chút nhân viên y tế cũng nói cho cảnh sát nhân dân người này không có nguy hiểm tính mạng.
Lúc này chuyện tình ầm ĩ lớn. Nếu như nói trước đó chuyện của xe dù Hồ Hán Bân một người còn có thể đè xuống, có thể dựa vào quan hệ của mình làm như không thấy, nhưng hiện tại tài xế xe dù là trước nhiều mặt người như vậy muốn đụng chết người, cái này xử lý không tốt, dù sao ở đây nhiều dân chúng như vậy nhìn, Hồ Hán Bân nếu như xuất phát từ việc mình nhận thức đối phương không quản không hỏi, cũng sẽ có chút không thích hợp, sau khi suy nghĩ, Hồ Hán Bân vẫn là phân phó một người cảnh sát nhân dân theo xe cứu thương cùng đi bệnh viện, rốt cuộc đem tài xế xe dù khống chế lại, cũng là trấn an dân tâm, bất quá về phần xử lý tài xế xe dù như thế nào và chuyện này, Hồ Hán Bân trong lòng khẳng định cũng là có tính toán, tuy rằng khiếp sợ thân thủ và sức chiến đấu của Đổng Học Bân, cũng có chút sợ hãi trên bản năng, nhưng Hồ Hán Bân biết, chỉ cần tới đồn công an thì căn bản không phải do hắn quyết, xem ra đối phương cũng là không dự định chạy, cái này dễ làm, Hồ Hán Bân có thể đi qua các loại phương pháp chậm rãi thu thập Đổng Học Bân, lần này đánh cảnh sát, Hồ Hán Bân là tuyệt đối nuốt không được cái khẩu khí này, đương nhiên tiện tay trút giật, nếu không truyền ra ngoài, người của mình bị đánh ông ta một người đồn trưởng còn phải nén giận? Mặt mũi của ông ta để chổ nào đây!
Lão Chu! Hồ Hán Bân kêu lên.
Lão cảnh sát nhân dân đi đến đây, Hồ đồn trưởng.
Hồ Hán Bân thấp giọng dặn nói: Ông lên xe với người nọ, cầm súng, lên đạn, tự mình chú ý an toàn một chút, tùy thời giữ cảnh giác.
Lão cảnh sát nhân dân đã sắp khóc, mẹ nó, sao lại kêu tôi đi hả?
Ông ta cũng là người vừa rồi cầm súng chỉ vào Đổng Học Bân, sớm kiến thức tính tình thối và sức chiến đấu của Đổng Học Bân, lúc này cũng có chút chột dạ, nếu như có thể nói, ông ta thật sự không muốn ngồi cùng xe với Đổng Học Bân, quá nguy hiểm, lão cảnh sát nhân dân hiện tại nghĩ đến thảm trạng của chiếc xe khách mà còn có chút hết hồn, một chiếc xe trên cả tấn đều thành cái dạng này, ông ta là một người bằng xương bằng thịt, lỡ như Đổng Học Bân nổi giận lên ông ta làm sao bây giờ. Nhưng mà đồn trưởng đều lên tiếng, lần này người đi ra cầm súng cũng không nhiều, lão cảnh sát nhân dân cho dù không tình nguyện cũng chỉ có thể kiên trì lên xe.
Hồ Hán Bân lại phân phó vài câu tại hiện trường.
Lão Trương, ông thông báo cho huyện cục một chút tình huống của bên này.
Lão Tôn, đừng hút thuốc nữa, liên hệ phòng ban giao thông, gọi xe tới, đem xe khách xử lý đi, không nên ảnh hưởng đường giao thông.
Cuối cùng, Hồ Hán Bân mới ngôi xe cảnh sát bên kia đi qua, nhìn lại, thấy Đổng Học Bân ngồi ở chiếc xe cuối cùng, ông ta liền ngồi chiếc xe đầu tiên.
Cảnh sát nhân dân còn lại cũng bắt đầu lên xe, đều chen vào ngồi xe ở giữa.
Chỉ có Đổng Học Bân vẻ mặt thản nhiên, bắt chéo chân ngồi ở ghế sau, một chút tự giác bị cảnh sát bắt cũng không có, ngược lại càng giống như một người lãnh đạo.
Lão cảnh sát nhân dân cũng lên xe, nhìn hắn, do dự vài cái mới ngồi ở ghế sau, thân thể rõ ràng cảm giác rất căng thẳng, tay phải cũng vẫn sờ lấy khẩu súng, một giây cũng không dám buông ra, càng không dám nhìn con mắt của Đổng Học Bân, dù sao cái cảm giác kia muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu, cả khuôn mặt đang vặn vẹo dưới bầu không khí khẩn trương.
Đổng Học Bân còn trấn an nói: Không sao đâu.
Lão cảnh sát nhân dân cảm thấy bị cười nhạo, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, súng trên tay nắm càng chặt, trong đầu một lần rồi lại một lần lập lại động tác rút súng nhanh nhất.
Không có biện pháp!
Đó chính là một người bằng xương bằng thịt đá lật cả một chiếc xe khách nặng trên cả tấn!