Đại viện huyện uỷ.
Tiếng mắng còn quanh quẩn!
Trong đại viện một mảnh lặng ngắt như tờ!
Đổng Học Bân nhìn người tới đòi tiền, lớn tiếng nói: Sau này xin khoản chi đi trình tự báo cục tài chính! Nếu có người chờ không được! Tới phòng làm việc của tôi tìm tôi!
Không ai dám lên tiếng.
Bỗng nhiên, một chiếc xe của cục công thương đi vào.
Xe dừng lại, một người cán bộ của cục công thương đi xuống, liếc mắt thì nhìn thấy Đổng Học Bân, còn chưa có phát giác bầu không khí hiện trường không đúng, lập tức đi tới, Đổng huyện trưởng, tôi đang tìm ngài đây, đơn vị của chúng tôi. . .
Một người cán bộ của cục khoa học kỹ thuật nháy mắt ra dấu cho hắn.
Một cán bộ quan hệ cũng không tệ với hắn cũng nhanh chóng kéo hắn.
Người cán bộ của cục công thương lúc này mới có phản ứng thấy không thích hợp, ặc một tiếng, cũng không lên tiếng.
Đổng Học Bân nổi nóng thoá mạ, làm tất cả người tới đòi tiền chấn động, cái này trở mặt trở mình cũng quá độc ác, ai cũng không ngờ rằng đường đường là một thường vụ phó huyện trưởng dĩ nhiên chỉ vào mũi mắng chửi người, nhưng mất hứng thì mất hứng, vẫn không người dám chọc Đổng Học Bân vào lúc này.
Đổng huyện trưởng có tác phong gì?
Mọi người đã có lý giải!
Đổng huyện trưởng vừa mới tới hai tháng, thực tế ở bên này công tác mới một tháng mà thôi, thì ầm ĩ ra bao nhiêu chuyện? Tất cả mọi người có nghe thấy! Cuộc họp thường uỷ khẩu chiến quần hùng quở trách tất cả thường ủy huyện ủy! Trước mặt mọi người đụng xe hôn lễ của nhà phó bí thư huyện ủy Trương Vạn Thủy! Đi trung ương lấy được một khoản tiền cực lớn! Đại náo cục tài chính thành phố! Cuối cùng còn dưới tình huống toàn thân gãy xương đánh hai mươi người!
Đây là khí phách gì?
Đây là tác phong gì? ?
Đây là dạng hung hãn gì? ?
Đây là phương thức làm việc của Đổng huyện trưởng!
Hiện tại Đổng huyện trưởng phát hỏa, lúc này cũng không ai chạy đi chọc hắn!
Không người hé răng. Đổng Học Bân cũng không đứng trong đại viện nữa, quay lại Trần Tiểu Mỹ nói: Trở về sớm một chút đi, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.
Trần Tiểu Mỹ cáo từ, đã đi.
Đổng Học Bân cũng cùng đám người Diêu Thúy vào ký túc xá chính phủ huyện.
Thấy Đổng Học Bân trở về, mấy người cán bộ vừa rồi bị mắng mới liếc nhìn nhau.
Thế nào?
Còn có thể thế nào.
Ài, đi về trước đi.
Không có cách, mấy người đều lái xe rời đi.
Còn lại mấy người cán bộ thôn và cục trưởng cục dân chính cũng đều thừa dịp Đổng Học Bân đi ra ngoài len lén đi. Hiển nhiên không có khả năng ở lại nghe chửi. Về phần một ít cán bộ khác chuẩn bị đòi tiền và vừa tới muốn đi đòi tiền, nhìn thấy Đổng Học Bân mắng chửi người không nể tình như thế, cũng không dám nói cái gì nữa. Toàn bộ làm bộ tới đại viện huyện uỷ làm việc, cuối cùng tìm cớ xám xịt rời đi.
. . .
Buổi chiều.
Hai giờ.
Xe của bí thư huyện uỷ Mông Duệ đã trở về, sau khi xuống xe. Mông bí thư vào ký túc xá, vừa lên lầu vừa nhìn một chút, có chút nhíu mày. Tháng này người tới đòi tiền nhiều lắm, mỗi ngày cũng không có dừng lại qua, ngày hôm nay thật ra ông đi ra ngoài cũng là vì trốn thanh nhàn, thật sự là không có cách, vì tiền, đám người này thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả cha của Mông bí thư đều bị đưa đến, khiến cho Mông Duệ đau đầu.
Ngày hôm nay lại có mấy người?
Phỏng chừng đều chờ ở bên ngoài?
Mông Duệ lắc đầu. Lên lầu đi phòng làm việc của mình, thế nhưng khi thấy bên ngoài một người cũng không có, Mông bí thư ngược lại sửng sốt, cửa đẩy đi vào, trong phòng thư ký cũng không có người. Mông bí thư rất không thích ứng, nghĩ không đúng, nghi hoặc ngồi xuống phía sau bàn làm việc của mình.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Vẫn không có một ai tới!
Điện thoại trên bàn cũng vẫn không vang!
Mông Duệ nghĩ có chút không đúng, lập tức gọi một cú điện thoại cho thư ký Trương Phong, Tiểu Trương, ở huyện ủy? Tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
Sau vài phút. Trương Phong chạy tới, Mông bí thư, ngài đã trở về?
Mông Duệ ừ một tiếng, đè đè tay cho gã ngồi xuống, Buổi chiều ngày hôm nay không người tìm tôi?
Trương Phong lập tức lật lật ghi chép, Không có. Đột nhiên nhận thấy được Mông bí thư vì sao hỏi như vậy, Trương thư ký cũng cười khổ một tiếng, Đã quên nói cùng ngài, Đổng huyện trưởng đã trở về.
Mông Duệ nói: Buổi trưa trở về phải không? Tôi biết.
Trương Phong dừng một chút, nói: Đổng huyện trưởng không phải phân công quản lý tài chính sao? Hắn đi làm không ít người tìm hắn, ặc, kết quả. . .
Mông Duệ hỏi: Kết quả làm sao?
Trương Phong nói: Kết quả Đổng huyện trưởng phát hỏa, người tới đòi tiền, tất cả đều bị Đổng Học Bân mắng, phía trước chuyện tại phòng làm việc Đổng huyện trưởng tôi không chính tai nghe được, chỉ là nghe người khác nói, nhưng sau đó lão Trần cục tài chính bị người vây trong đại viện, Đổng huyện trưởng nhìn thấy liền đi xuống, đem những người đó mắng đi, cái tiếng mắng kia tất cả mọi người trong đại viện huyện uỷ nghe thấy được, quá hung hãn.
Mông bí thư ngẩn ra, Mắng cái gì?
Trương Phong khụ khụ một tiếng, đại khái nói lại một lần.
Nghe xong, Mông bí thư cũng vui vẻ, Đổng huyện trưởng này!
Trương Phong cười khổ nói: Bất quá hiệu quả cũng rất rõ ràng, Đổng huyện trưởng sau khi trở mặt, cục tài chính và đại viện huyện uỷ bên này không còn người đến đòi tiền.
Mông Duệ khẽ gật đầu, càng ngày càng tán thưởng Đổng Học Bân.
Mông Duệ và Khương Phương Phương ở đây công tác nhiều năm, dính dáng và nhân tình của các mặt khẳng định là không ít, lại liên quan đến tới vấn đề lợi ích của phe phái nội bộ, có vài người tới đòi tiền cũng thật sự đẩy không ra, cũng không thể trực tiếp đẩy, chỉ có thể kéo dài một ngày hai ngày. Đổng Học Bân thì không giống, hắn mới đến huyện Trinh Thủy một hai tháng, người còn chưa có nhận thức toàn bộ, hắn vào vai phản diện là thích hợp nhất. Mà Đổng Học Bân cũng chủ động làm được điểm này, bự đem tất cả áp lực gánh hết, chuyện đắc tội với người tất cả đều là hắn tới, khiến cho Mông Duệ và Khương Phương Phương làm người tốt. Mông Duệ có chút cảm khái, thời khắc mấu chốt có thể đứng ra phân ưu cho lãnh đạo, cán bộ như vậy ai không thích?
. . .
Bên kia.
Điện thoại của Khương Phương Phương gọi tới phòng làm việc Đổng Học Bân.
Khương huyện trưởng.
Khổ cực cậu Đổng huyện trưởng.
Ài, việc nhỏ mà, là bọn họ làm quá mức, vừa có tiền đều xông lên, tiền của chúng ta cũng không phải gió to thổi tới.
Cũng là cho cậu đắc tội với người.
Đổng Học Bân cười ha ha, Tôi cái gì đều sợ, nhưng lại không sợ đắc tội với người, hơn nữa người tôi đắc tội hai tay đều đếm không hết, không quan tâm đến thêm mười người.
Bất quá lần sau chú ý phương pháp, đừng mắng chửi người trước công chúng, truyền ra ảnh hưởng không tốt.
Được, tôi nghe ngài. Thật ra Đổng Học Bân không cho là đúng, đây là cơ sở, không phải kinh thành, có đôi khi giảng đạo lý cũng vô dụng, phải hung hãn một chút, bằng không người khác không biết, còn có thể lặp đi lặp lại nhiều lần được một tấc lại muốn tiến một thước!
Buổi tối muốn ăn cái gì?
Ặc, ngài làm tôi đều thích ăn.
Nói mấy thứ đi, tôi ra về sẽ đi mua đồ ăn.
Vậy cánh gà đi, còn có cung bảo kê đinh? Phiền phức không? Phiền phức thì thôi, thật ra cái gì đều được.
Không phiền phức, tôi đã biết”