Chỉ chớp mắt.
Mười giờ hơn.
Trong phòng làm việc bí thư, vợ còn chưa có trở về, Đổng Học Bân cùng Cao Thượng của bộ tuyên truyền tiếp tục uốngtrà ăn hoa quả nói chuyện phiếm.
Ngài là người kinh thành sao? Cao Thượng cười nói.
Ừm, nghe ra? Đổng Học Bân gật đầu.
Nghe ra, khẩu âm của ngài nặng hơn so với Tạ bí thư, ừm, mạo muội hỏi một câu, ngài thăng chức ở nơi nào? Trò chuyện cũng đủ, hoặc là cũng thấy Đổng Học Bân tương đối dễ nói, Cao Thượng cũng hỏi thăm nhiều một câu, phỏng chừng không chỉ là cô ấy, rất nhiều người đều rất tò mò đối với chồng của bí thư thị ủy.
Đổng Học Bân cười cười, Ở kinh thành, cũng là nhân viên công vụ.
Cao Thượng nhìn nhìn hắn, nói: Thấy ngài cũng là làm lãnh đạo.
Đổng Học Bân lắc lắc tay, Tôi kém hơn vợ tôi, hơn nữa cô là người đầu tiên nói tôi như vậy, ha ha, tôi không phải lãnh đạo gì cả.
Không phải lãnh đạo?
Cấp bậc không cao sao?
Cao Thượng chớp chớp mắt, cũng không nói cái gì nữa.
Đổng Học Bân là hư chức, quả thật không có chức vụ lãnh đạo, hơn nữa người lý giải Đổng Học Bân đều rõ ràng, thằng nhãi này căn bản có không hình dáng lãnh đạo cái gì, càng không có cái loại khí độ êm dịu, mặc dù thỉnh thoảng lộ ra một ít tư thế lãnh đạo, tám phần mười cũng là Đổng Học Bân làm bộ làm tịch hù người, ví dụ như hiện tại, bởi vì thân phận cần, cho nên hắn mới hơi tỏ vẻ một chút, vì không để cho vợ mất mặt mũi. Đổng Học Bân không phải một người thích bành trướng, ngay cả có đôi khi thăng quan bành trướng thoáng cái, hắn cũng thu trở về, đây là thái độ sinh hoạt của Đổng Học Bân, nghèo cũng tốt, giàu cũng tốt, cấp bậc cao cũng được, cấp bậc thấp cũng được, hắn nên sao sống thì vẫn sống như vậy, nên làm như thế nào thì vẫn làm như thế ấy, hắn cho rằng cái này và cấp bậc không quan hệ, chỉ có quan hệ cùng tâm tính.
Có tiền phải mỗi ngày đi cơm Tây?
Cấp bậc cao phải mỗi ngày uy nghiêm?
Ai quy định? Đổng Học Bân mặc kệ cái này cái kia, cứ sống theo kiểu của mình, tựa như trời sinh bên trong đã có sẵn, cái này cũng là nguyên nhân người kinh thành tương đối thích nói nhiều, bạn nói cái gì là cái đó? Dựa vào cái gì? Tôi sẽ không như vậy! Tôi nói lời của tôi, tôi làm chuyện của tôi, anh em mang dép mặc áo ngủ cũng con mẹ nó có thể ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào trung tâm thương mại, bạn quản tôi à?
Đổng Học Bân cũng là loại người qua đường, có đôi khi, hắn không quá quan tâm cái nhìn của người khác, hắn sống rất tự tại.
Trà cũng uống xong.
Lại vài phút trôi qua.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, không khỏi cầm tách trà đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ nhìn xuống, bên dưới cũng là sân rộng, có thể thấy có khoa viên đã giơ băng rôn lên hoan nghênh lãnh đạo tỉnh, còn có hơn hai mươi người ở đây chờ, Tạ Tuệ Lan và mấy người lãnh đạo thành phố cũng đứng ở gần cửa, ánh mắt nhìn phía trước, xem ra lãnh đạo còn chưa có tới, hơn nữa bọn họ hiển nhiên đợi gần một giờ, thấy như vậy, Đổng Học Bân không nhịn được nhíu lông mày, trong lòng có chút muốn mắng, rất yêu thương thân thể của Tuệ Lan, vợ mới ra trong tháng không bao lâu, mặc dù buổi tối hôm qua lăn qua lăn lại, Đổng Học Bân cũng không dám quá phận, chỉ sợ lăn qua lăn lại cô ấy sẽ xảy ra chuyện, nhưng hiện tại Tuệ Lan đứng bên ngoài đã nửa ngày, mắt thấy mặt trời càng lúc càng lên cao, Đổng Học Bân không đau lòng mới là lạ.
Còn chưa có tới? Đổng Học Bân sắc mặt không tốt.
Cao Thượng ngẩn ra, Lãnh đạo chưa tới? Hẳn là sắp tới.
Đổng Học Bân quay đầu lại nói: Nói mấy giờ tới?
Cao Thượng nói: Bộ tuyên truyền nhận được tin tức là chín giờ hơn, muộn cũng sẽ khoảng mười phút hai mươi phút, a, cái này đều mười giờ hơn.
Sớm thông báo?
Ừm, ngày hôm qua thông báo, sáng sớm ngày hôm nay trong tỉnh cũng thông báo một tiếng, điện thoại là gọi tới thành phố, hẳn là không có lầm. Cao Thượng cũng đi tới cửa sổ nhìn phía dưới một chút, quả nhiên, lãnh đạo tỉnh còn chưa tới, ký giả và camera của đài truyền hình bọn họ cũng chờ ở một bên, vì vậy dừng một chút, Cao Thượng nói: Có thể lãnh đạo tỉnh trên đường đi chổ khác, không chừng là thị sát vi hành, nhưng thông báo chín giờ. . . Không đến hẳn là có người gọi điện thoại nói một tiếng, cũng không thể khiến cho Tạ bí thư và lãnh đạo thành phố chờ như thế hả?
Chuyện này tương đối không dễ làm, không có biện pháp, ai kêu người ta là lãnh đạo tỉnh, thông báo nói là chín giờ, nhưng tới trể từ trước đến nay là đặc quyền của lãnh đạo, cho dù là người ta đột nhiên không tới người phía dưới cũng không có biện pháp, nhưng lại không thể hỏi, gọi điện thoại hỏi tình huống, vậy không phải là giục lãnh đạo tỉnh sao? Khẳng định không được, nhưng muốn dẫn người đi về, lỡ như chân trước mới vừa đi lãnh đạo tỉnh chân sau đến, khẳng định khiến cho lãnh đạo tỉnh cho rằng cán bộ địa phương thái độ có vấn đề, dù sao cũng không đúng, biện pháp duy nhất cũng là ở đây chờ, lúc nào lãnh đạo tới hoặc là nhận được thông báo mới tính có thể ... cái này cũng là chuyện hiện tại Tạ Tuệ Lan cùng lãnh đạo thành phố đang làm.
Cổ phó tỉnh trưởng?
Không đặt cho chúng tôi vé máy bay!
Hiện tại bắt Tuệ Lan bọn họ ở chỗ này chờ? ?
Đổng Học Bân đã có chút tức giận, hắn nhớ tới câu kia Tuệ Lan sáng sớm nói Ngày hôm nay thị sát khẳng định có nội dung, trong lòng hơi trầm xuống.
Đây là không cho vợ tôi mặt mũi?
Cố ý chèn ép uy tín của Tuệ Lan?
Mẹ kiếp, ông tính giỡn mặt à!
Đổng Học Bân biết chuyện tình không phải đơn giản như vậy, cái vụ đấu tranh và tự hỏi này, cũng không là Đổng Học Bân có thể lý giải hoặc là phỏng đoán, hắn không có cái trí tuệ chính trị này, thậm chí cũng lười đi phỏng đoán ý đồ của lãnh đạo, hắn chỉ dựa theo ý nghĩ của mình đi lý giải, mà hiện tại Đổng Học Bân lý giải cũng là, ồ, không phải là Cổ phó tỉnh trưởng ông không đưa người đến đây làm bí thư thị ủy được sao, ông liền ghi hận vợ tôi? Gây khó xử khắp nơi? Không trêu ông không chọc ông ông lại dùng ngáng chân với chúng tôi? Ông tưởng mình là trùm cuối ở chổ này hả! ?
Suy nghĩ của hắn vẫn rất đơn giản!
Hắn cảm thấy chuyện tình cũng là đơn giản như vậy!
Cái gì mà ý đồ, sách lược đối phương, vì đạt được mục đích gì, nói làm việc có ý nghĩa gì gì đó, vô nghĩa, rất phức tạp sao? Thật ra không hề phức tạp, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, theo Đổng Học Bân xem ra, hắn chỉ cần nhận rõ một chút là được, ông không có sắc mặt tốt với vợ tôi? Vậy ông cũng đừng đòi hỏi tôi cho sắc mặt tôi! Là lừa hay ngựa tôi cũng đều cỡi! Ai sợ ai hả? ?
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Có thể thấy, cán bộ và nhân viên công vụ trong đại viện của cơ quan đều có chút chờ không nhịn được, có vài người tuổi lớn đều bắt đầu chảy mồ hôi đầy người, thở hồng hộc lên, bất quá mọi người không ai quay về ký túc xá, dù sao muốn tới chính là lãnh đạo tỉnh, người phụ trách phòng ban tương quan có quan hệ với thị sát khẳng định phải ở đây, cho dù là mệt không được đứng không nổi, mọi người cũng phải nhịn, chờ.
Tạ Tuệ Lan cũng đứng ở nơi đó.
Bên cạnh hình như là thị trưởng của thành phố Hạ Hưng, bóng lưng nhìn qua có vẻ như bị hói, là đàn ông trung niên, áo sơmi phía sau lưng cũng ướt.
Rất nhiều lãnh đạo chủ yếu của thành phố đều ở đây.
Một thành phố mỗi ngày có bao nhiêu công tác? Đó là một số lượng đáng sợ, chỉ là văn kiện mỗi ngày gửi tới mỗi một người lãnh đạo thành phố ở đây, phỏng chừng đều không ít hơn mười phần, phải xem, phải ký tên, phải thảo luận, lúc này làm lỡ một tiếng đồng hồ, không ít chuyện tình đã chồng chất. Vài lãnh đạo thành phố và cán bộ phòng ban đều đang gọi điện thoại, không có biện pháp trực tiếp công tác, chỉ có thể thông qua điện thoại, có vài chuyện khẩn cấp phải xử lý, không thể dừng lại.
Rốt cục, sau khi mọi người đợi đủ một tiếng rưỡi đồng hồ, ngoài cửa có người lớn tiếng nói vài câu cái gì đó vào bên trong, sau đó, bốn năm chiếc Audi chậm rãi tiến đến. Nói là một tiếng rưỡi, thật ra mọi người trên thực tế đã đợi hai tiếng đồng hồ, bởi vì trong tỉnh thông báo chính là chín giờ hơn, mọi người cũng đều phải đi ra sớm một chút, không có khả năng đi ra đúng giờ.
Người của thành phố Hạ Hưng lập tức đi đón.
Có vài người do đứng quá lâu, bước đi đều lảo đảo.
Xe dừng, cả đám cán bộ và nhân viên công tác trong tỉnh từ trên xe đi xuống.
Người cuối cùng đi ra chính là một người đàn ông trung niên rất béo, bụng rất lớn, thân cao khoảng một mét sáu, tóc hầu như chẳng còn.
Cổ tỉnh trường.
Cổ tỉnh trường, Chu sở trưởng.
Hoan nghênh lãnh đạo tỉnh tới thành phố Hạ Hưng thị sát công tác.
Băng rôn được giơ lên, Tạ Tuệ Lan mang theo người đi tới hoan nghênh.
Người trung niên vừa lùn lại vừa béo kia tựa như cũng là Cổ phó tỉnh trưởng, chưa vào thường ủy tỉnh ủy, cũng chỉ là phó tỉnh trưởng xếp sau, bất quá thực quyền cũng không nhỏ.
Trên lầu Đổng Học Bân nghe không rõ ràng phía dưới nói gì, đem cửa sổ mở lớn một ít.
Cao Thượng cũng có ánh mắt, ngày hôm nay giao lưu cùng chồng bí thư cũng không khác biệt lắm, cô ấy cảm thấy mình hẳn là có thể lưu lại cho đối phương một chút ấn tượng, vì vậy thấy chuyển biến tốt rồi thu tay, thấy Đổng Học Bân nhìn chằm chằm phía dưới, Cao Thượng liền cáo từ hắn, đóng cửa đi.
Trong sân.
Người của trong tỉnh đều đi ra.
Người tới không ít, cũng hơn hai ba chục người, có thư ký, có nhân viên công tác, cán bộ tỉnh thật ra không nhiều lắm, khoảng chừng năm bảy người đến đây.
Mười một giờ.
Đều sắp đến giờ nghỉ trưa.
Nhưng Cổ phó tỉnh trưởng và mấy người cán bộ tỉnh khác hiển nhiên không có một chút ngại ngùng nào, càng không thấy bắt đồng chí của thành phố Hạ Hưng đợi hai tiếng đồng hồ có gì cả, bọn họ sau khi xuống xe liền nắm tay có lệ với Tạ Tuệ Lan và một ít lãnh đạo địa phương, thậm chí nói cũng không nói bọn họ vì sao tới chậm, hình như là rất đương nhiên, lại hình như là cố ý bắt mọi người chờ, rất lẽ thẳng khí hùng.
Đơn giản giao lưu vài câu.
Cổ phó tỉnh trưởng đi đầu, bất quá không nói với Tạ Tuệ Lan bọn họ, mà là nhìn về phía một người bên cạnh, Trước nhìn bên này.
Chu sở trưởng gật đầu, Tốt.
Bọn họ đi vào trong, một đám người phía sau nhanh chóng đuổi theo.
Đội ngũ hai bên cộng lại cùng một chỗ, khoảng chừng năm mươi người hơn, thanh thế lớn.
Sau đó Cổ phó tỉnh trưởng trên cơ bản đều giao lưu với Chu sở trưởng và mấy người cán bộ đi theo bọn họ, căn bản không phản ứng đồng chí của. thành phố Hạ Hưng
Tạ Tuệ Lan khóe mắt lộ vẻ cười nhàn nhạt, thần sắc không thay đổi.
Thị trưởng cũng không khác biệt lắm, Cổ phó tỉnh trưởng bọn họ đi tới chổ nào, ông ta cùng Tạ Tuệ Lan theo đến chổ đó.
Một ít lãnh đạo khác của thành phố Hạ Hưng có chút thấp thỏm, nhìn lẫn nhau vài lần, đồng thời thấp giọng khe khẽ nói nhỏ vài câu, biết Cổ phó tỉnh trưởng có thể là có ý kiến đối với thành phố Hạ Hưng bọn họ, nếu không sẽ không là cái thái độ này, ài, lần này thị sát có thể là bị mắng, tất cả mọi người có chuẩn bị tâm lý.